Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 221: Hành động của một tên cặn bã

Có lẽ, Sweet ty cảm thấy khó chịu với không khí đè nén trong nhà, nên muốn về trễ một chút.
Nhưng hình như cô còn chưa hoàn toàn quyết định.
Dù sao bản thân trải qua thời gian dài bị mẹ quản chế, nhất là hôm nay cha còn dặn về nhà ăn cơm nữa.
Trần Trứ cũng không thúc giục hoặc gây áp lực cho cô, bởi vì đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ ràng tình cảm của mình đối với hoa khôi Tống.
Thời điểm cấp ba, khi bản thân mới trùng sinh trở về, đúng là hắn có ý tưởng có phần điên rồ, là ôm hết tất cả những bông hoa đẹp nhất vào lòng mình.
Còn bây giờ, bản thân cũng bị ý tưởng đó ảnh hưởng, sau đó hai người học chung một trường, rồi từ từ gặp nhau nhiều hơn. Trần Trứ nhận ra, Tống Thì Vi không chỉ có vẻ bề ngoài chẳng khác gì tiên nữ, mà còn thông minh, tỉnh táo, tốt bụng, hào phóng, thỉnh thoảng cũng ngốc nghếch…. Đây đúng là những tính cách khiến con trai say đắm. Nếu như nói về Du Huyền, đây là một cô gái vừa nhìn đã yêu, vô cùng nóng bỏng, nên khi gặp nhau bản thân chỉ muốn nhóm lên những ngọn lửa còn tiếc nuối.
Về phần Tống Thì Vi, bản thân ở cùng một thời gian có cảm giác bỗng nhiên phát sinh một loại ăn ý. Cho nên, Tống Thì Vi muốn về nhà muộn một chút, hay không về nhà đi chăng nữa, thì Trần Trứ cũng không tạo bất kỳ áp lực nào ảnh hưởng đến quyết định của cô. Hắn dự định, mình thi bằng lái xe xong, sẽ hỏi xem Tống Thì Vi định thế nào, để cô có thời gian suy nghĩ thật kỹ. Đến trường lái, Trần Trứ cầm theo thẻ dự thi lấy số báo danh, và địa điểm thi, rồi dẫn theo Tống Thì Vi đến đó xếp hàng. Những năm này, sinh viên học bằng lái xe tương đối ít. Bởi vì năm 2007, phần lớn người thi bằng lái xe chỉ nhằm phục vụ công việc của mình, ví dụ như tài xế xe taxi, hay lái xe tải chở hàng.
Phong trào sinh viên thi bằng lái xe rầm rộ có lẽ bắt đầu từ năm 2014, đây là thời điểm kinh tế phát triển khủng khiếp, cho nên nhận thức của mọi người đã thay đổi và hiểu ra học bằng lái xe không phải chỉ phục vụ cho công việc kiếm sống, mà là một kỹ năng cần thiết trong cuộc sống. Nhất là sinh viên sau khi tốt nghiệp sẽ ít thời gian để học bằng lại xe hơn, thêm vào đó thời điểm ở trong trường luôn văng vẳng mấy đoạn tuyên truyền của trung tâm dạy lái, khiến cho những năm đó sinh viên ồ ạt đổ xô đi học bằng lái xe. Cách đó không xa là trường lái số 2, trên mặt sân là những chiếc xe uốn lượn quanh co theo quy định của trường lái, chỉ cần thí sinh không cẩn thận sẽ bị loa phóng thanh tuyên bố thất bại. “Năm nay thi bằng lái cực kỳ khó khăn.”
Trần Trứ không muốn Tống Thì Vi ngồi không buồn chán, nên bắt đầu bịa ra mấy chuyện trong trường lái kể cho cô nghe:
“Năm nay, thi sa hình bắt đầu dùng cảm ứng hồng ngoại, tất cả những vạch bên trong đều có cảm ứng, chỉ cần khẽ chạm vạch là có tín hiệu báo về, nên độ khó tăng lên rất nhiều.”
“Năm nay mới áp dụng sao? Vậy những năm trước thi thế nào?”
Tống Thì Vi ngồi nhìn những xe lần lượt bị thông báo thất bại, hoặc bị trừ điểm vang lên. “Trước đó, điểm số hoàn toàn dựa vào giám khảo chấm thi. Vị đó nói mình vượt qua là vượt qua, còn nói loại là loại.”
Trần Trứ nhún vai nói:
“Nếu quan hệ của cậu đủ rộng, kể cả lùi vào chuồng xiên xiên vẹo vẹo, thì giám khảo chỉ cần bỏ qua thì vẫn đậu như thường.”
“Vậy à…” Trước đó, Tống Thì Vi chưa từng nghe mấy chuyện này, nên cảm thấy vô cùng mới mẻ. Sau đó, Trần Trứ chỉ vào xung quanh sa hình kiểm tra bằng lái xe của trường lái, hắn nói những chuyện thú vị nghe được, thấy được, trải qua trong quá trình học tập ở đây. Trần Trứ:
“Có một mình đến đây học, nghe nói có một người lớn tuổi đã thi rất nhiều lần rồi mới thi đậu. Người đó cố tình đến trường dạy lại cảm ơn thầy giáo dạy mình, cậu đoán xem người dạy lái kia đã nói gì?”
Tống Thì Vi:
“Nói gì?”
Trần Trứ:
“Vị dạy lái xe kia nói bản thân cũng không ngờ người đó thi đậu. Nhưng đưa ra một lời khuyên với người đó, tốt nhất sau này nên xây một con đường dành riêng cho mình đi thôi.”
Tống Thì Vi nhếch miệng cười. Trần Trứ:
“Lúc mình đang học lái, thì chỗ lái đó có một bạn nữ sinh đang ngồi, chỉ là bạn đó kéo ghế lại quá gần tay cầm. Nên thầy dạy lái mới hỏi, có phải em nghĩ tay lái là con của mình không?”
Tống Thì Vi:
“Sao lại hỏi như vậy?”
Trần Trứ:
“Thầy dạy lại bảo, em ngồi sát như vậy là chuẩn bị cho tay lái bú à?”
Tống Thì Vi không phản ứng lại. Trần Trứ:
“Hai chuyện này chưa tính là gì, nhưng có một nam sinh tới đây học lái, phải bỏ ra tận 104 nghìn để học bằng đấy.”
Tống Thì Vi:
“Sao nhiều thế, chẳng phải đăng ký học bằng lái xe chỉ tới 4 nghìn tệ thôi sao?”
Trần Trứ:
“Đúng, nhưng người đó không cẩn thận đâm sập cả văn phòng trường lái, nên phải bồi thường 100 nghìn.”
Lần này, rốt cuộc Tống Thì Vi không nhịn được nữa, khóe miệng bỗng lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp. Hai người cứ ngồi nói chuyện như vậy cho đến lúc Trần Trứ chuẩn bị vào thi. Tống Thì Vi đã không còn cảm giác đè nén giống như vừa mới ra khỏi nhà nữa, nên chủ động nói:
“Cậu có muốn mình cầm hộ điện thoại không?”
Tống Thì Vi không biết thi bằng lái xe được cầm theo điện thoại, cô chỉ muốn quan tâm nên mới hỏi như vậy thôi. Nhưng với một tên con trai trong lòng xấu xa, thì điện thoại chẳng khác nào quả bom hẹn giờ, nhưng nếu không đưa thì lấy lý do nào đây? Trần Trứ suy nghĩ một chút, hắn biết Tống Thì Vi không phải loại người có tính cách muốn kiểm tra, kể cả điện thoại không có mật khẩu, cô đơn giản cũng không thèm quan tâm. Trần Trứ tin tưởng phán đoán của mình, hắn không chỉ thoải mái đưa điện thoại của mình qua, mà còn chủ động nói:
“Cậu cần mật khẩu không?”
Tống Thì Vi mỉm cười lắc đầu. Trần Trứ nói thêm gì nữa, cũng không hề dây dưa thêm chút nào, mà thoải mái bước vào phòng thi. Mặc dù, bản thân có lo lắng đến thế nào thì vẫn không quay lại nhìn điện thoại dù chỉ một lần, bởi vì tâm lý của hắn khá mạnh. Trần Trứ đưa căn cước công dân qua, rồi kiên nhẫn chờ đợi phát bài thi. Hiện tại, phần thi lý thuyết còn chưa thi trên máy tính, chỉ đơn giản phát bài thi bằng giấy. Đương nhiên, hình thức vẫn giống năm 2024, bài thi bao gồm 100 câu trắc nghiệm. Với trình độ và trí nhớ của Trần Trứ, bài thi này chẳng khác gì một đề văn của học sinh tiểu học. Một bài thi 2 tiếng đồng hồ, mà hắn chỉ cần 20 phút là đã làm xong. Trần Trứ trả lời xong thì lập tức nộp bài, khiến giám khảo còn cố tình hỏi thêm ‘em có muốn kiểm tra lại lần nữa không?”
. Bây giờ tâm trạng của mình ở bên ngoài kia rồi, nào còn tâm tư kiểm tra nữa chứ. Hắn ra bên ngoài, Tống Thì Vi đang đứng ở gần đó, trên tay cô cầm chính là chiếc điện thoại của Trần Trứ. “Xin chào…” Trần Trứ điều chỉnh lại cảm xúc, rồi mỉm cười chào. “Cậu thi nhanh vậy đã xong rồi sao?’ Tống Thì Vi quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi. Trần Trứ tập trung quan sát, thấy mặt Tống Thì Vi không lộ ra cảm xúc khác thường nào, thì bản thân dần yên tâm hơn rất nhiều. “Phần thi lý thuyết khá đơn giản.”
Trần Trứ bình tĩnh trả lời, thậm chí còn thoải mái nói đùa:
“Với lại cậu đang đứng ở ngoài, mình lo lắng có người tìm cậu bám lấy không tha.”
Trần Trứ không hề nhắc đến vấn đề điện thoại, cứ mặc kệ nó nằm trên tay Tống Thì Vi. Ánh mắt Tống Thì Vi khẽ chớp một cái, vấn đề này đúng là cô không biết nhiều. Bản thân không rõ, đây có phải ‘tính chiếm hữu’ của người đang yêu nhau hay không? Đơn giản là không muốn người khác phái tiếp cận người yêu của mình? “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trần Trứ muốn hỏi suy nghĩ của Tống Thì Vi. “Mình không biết.”
Tống Thì Vi lắc đầu, sau đó nhìn Trần Trứ, giống như thể hiện một loại tín nhiệm ‘cậu quyết định, mình đi theo’. “Vậy…” Trần Trứ suy nghĩ một chút, bởi vì Sweet tỷ quyết định không muốn về nhà, nên hắn nói:
“Chúng ta leo núi đêm ở Bạch Vân Sơn đi?”
“Bạch Vân Sơn? Leo núi đêm?”
Khái niệm này rất mới với Tống Thì Vi, bởi vì khi bản thân còn rất nhỏ đã từng đi cùng với cha mẹ tới Bạch Vân Sơn, nhưng leo núi đêm là gì cô không biết. “Đúng vậy.”
Trần Trứ giải thích:
“Buổi tối, không khí xung quanh Bạch Vân Sơn vô cùng mát mẻ. Mà đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy cả Quảng Châu về đêm, hơn nữa trong quá trình leo núi còn khiến mồ hôi ra nhiều, giúp giấc ngủ ngon hơn. Nên rất nhiều người lựa chọn leo núi đêm để rèn luyện thân thể. Đây là việc mà trước đó Tống Thì Vi chưa từng trải nghiệm. Nhưng cô chỉ nghe mấy lời Trần Trứ nói đã hình dung ra, hai người cùng nhau làm một việc gì đó, trải nghiệm niềm vui và kích động hòa cùng với thiên nhiên buổi đêm. “Được.”
Tống Thì Vi ngắn gọn trả lời thái độ của mình. “Ừ, vậy chúng ta ra ngoài bắt xe.”
Cứ như vậy, hai người đi thẳng tới vị trí cổng ra vào, nhưng Trần Trứ vẫn không đề cấp tới vấn đề điện thoại, giống như bản thân mình chẳng có gì phải giấu giếm cả. Còn Tống Thì Vi bỗng nhớ ra, cô chủ động đưa điện thoại cho hắn:
“Suýt chút nữa quên mất đồ của cậu.”
“Hả?”
Trần Trứ làm ra vẻ giật mình nhớ ra:
“Mình cũng quên mất, cứ tưởng nó vẫn nằm trong túi chứ?”
Trần Trứ thoải mái cầm lấy, nhưng sau đó Tống Thì Vi lại nói tiếp:
“Vừa rồi có hai người gọi điện cho cậu, một là Hoàng Bách Hàm, hai là người có tên Cá Lúc Lắc.”
“Con Mẹ nó.”
Tuy ngoài mặt Trần Trứ vẫn thản nhiên như không, nhưng trong lòng lại giật mình một cái. Chẳng lẽ đây là ‘định luật Murphy’ sao? - Càng không khi vọng chuyện gì đó xuất hiện, thì chuyện đó càng xảy ra? Vừa rồi, Trần Trứ lo lắng nhất là Du Huyền gọi điện tới. Nhưng hắn vẫn hi vọng may mắn về phía mình, chẳng lẽ đen đủi đến mức chuyện đó xảy ra trong khoảng 20 phút trong phòng thi? Không ngờ nó xảy ra thật. Trần Trứ cũng không thể nào xem lại cuộc gọi đến, làm vậy sẽ khiến người bên cạnh nghĩ mình đang lo lắng quá. Nhưng hắn phải làm sao chứng minh Tống Thì Vi không nghe điện thoại của Du Huyền đây? “Ồ, bọn họ có nói gọi đến làm gì không?”
Trần Trứ thoải mái cất điện thoại vào trong túi, hỏi một câu khá bình thường. “Mình không nghe, cậu gọi lại hỏi thử xem sao?”
Tống Thì Vi rõ ràng không nghi ngờ chút nào, nên mới hỏi qua đã thật thà trả lời. Lúc này, trong lòng Trần Trứ mới thoải mái hơn một chút, tiếp theo hắn bắt đầu suy nghĩ hai người kia gọi điện cho mình làm gì? Hiện tại là khoảng 5 giờ chiều, nếu theo thói quen bình thường của Các Lúc Lắc. Chiều thứ 7, nên cô ngủ trưa dậy muộn, mà trong khoảng thời gian đó không nhận được tin nhắn nào của mình, thế nên mới quan tâm hỏi thăm. Còn Hoàng Bách Hàm gọi tới, thằng này khả năng thấy thứ bảy quá buồn tẻ, không có việc gì làm nên mới gọi điện cho mình. Sau khi Trần Trứ phân tích xong thì thấy không cần thiết phải gọi lại ngay lập tức. Nhưng khi đến chỗ cổng tự động, xuất hiện tình trạng người ra người vào đông, rồi còn cả dịch vụ cho thuê xe để luyện tập trên xa hình, nên Trần Trứ quay qua nói với Tống Thì Vi:
“Mình đi vệ sinh một chút.”
Tống Thì Vi gật đầu, sau đó thản nhiên đứng đó chờ đợi. Trần Trứ vào nhà vệ sinh xong, thì mới lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Du Huyền và Hoàng Bách Hàm. Thế nhưng trong lúc rửa tay ở bồn rửa, hắn bỗng nhìn bản thân ở trong gương, đột nhiên có chút giật mình hoảng hốt. Sao cách ứng xử vừa rồi…Vì sao mình hành động giống như làm rất nhiều lần vậy nhỉ? Tất nhiên hắn là một thằng con trai có ý đồ xấu, nhưng có một vài đường đi nước bước không cần học cũng tự biết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận