Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 64: Mối quan hệ ở đại học

Nhà Trần Trứ ở quận Việt Tú, còn Lĩnh Viện Trung Đại nằm ở khu nam, quận Hải Châu, nên khoảng cách giữa nơi không xa lắm.
Đối với Trần Trứ, một người sống từ nhỏ đến lớn ở Quảng Châu, bản thân cũng không cần cha mẹ phải đưa đến trường, bởi vì tuyến đường đã quá quen thuộc rồi.
Nhưng, Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm vẫn xin nghỉ buổi sáng, theo như lời Lão Trần nói là ‘hoàn thành một quá trình’.
9 giờ sáng, cả nhà ba người ăn sáng xong xuôi, lão Trần xuống dưới khởi động chiếc Volkswagen đã lỗi thời, chở theo vợ và con trai, cùng một đống đồ dùng sinh hoạt, nhẹ nhàng đi thẳng tới Trung Đại.
Cổng lớn sừng sững, kèm theo gác chắn ở giữa các lối đi vào. Xung quanh đang có hàng dài sinh viên đông nghìn nghịt đang chờ kiểm tra, dưới thời tiết nắng nóng gay gay, khiến ai nấy đều chảy đầy mồ hôi. Nhưng chẳng sao cả, đoàn người ai nấy đều nở nụ cười.
Đây chính là Trung Đại, là đại học hàng đầu trong số các trường 985.
Bên trong còn có các sinh viên mặc quần áo tình nguyện, bọn họ đang bận rộn chào đón những học đệ học muội tiếp theo của mình, chỉ phương hướng và giải đáp thắc mắc cho tân sinh này.
Lúc này, có một người con trai do phơi nắng nhiều nên làn da hơi đen, nhìn thấy nhà Trần Trứ, bèn đi tới hỏi: “Học đệ, em tìm học viện nào vậy?”
Trần Trứ khách sáo trả lời: “Em học Lĩnh Viện.”
“Lĩnh Viện sao?”
Nam sinh ngạc nhiên, sau đó cẩn thận nhìn Trần Trứ một chút.
Sau đó, anh ta mỉm cười nói: “Lĩnh Viện của bọn em giàu có, không giống như học viện bọn anh, chỉ dựng một cái ô giữa trời nóng để tiếp đãi sinh viên. Chỗ đón tân sinh viên Lĩnh Viện nằm ở tòa nhà trung tâm MBA, em đi dọc theo con đường Dật Tiên về phía trước là thấy, nếu không tìm được có thể hỏi những tình nguyện viên xung quanh…”
Trần Trứ cám ơn người này, sau đó theo chỉ dẫn đi dọc con đường Dật Tiên.
Xung quanh toàn là những tân sinh đang cầm theo ba lô hành lý của mình, trên mặt ai nấy đều hiện lên nét mặt ngờ nghệch và trẻ con của một học sinh cấp ba, đã thế trên đường đi còn ngơ ngác nhìn đông nhìn tây.
Trần Trứ bước được mấy bước, bỗng nhiên quay lại chỗ cổng đại học nhìn, cảm xúc dâng trào.
Thì ra, thời điểm điên cuồng thi đại học đã là ba tháng trước.
Tòa nhà trung tâm MBA của học viện Lĩnh Nam cũng không khó tìm, hắn hỏi vài tình nguyện viên là tìm được. Quả nhiên, ở dưới đại sảnh có bày mấy cái bàn lớn, bên cạnh có biên giới thiệu ghi rõ ‘tân sinh Lĩnh Viện báo danh’.
Hoàn cảnh nơi này so với các học viện khác thật sự khác biệt, không cần phải đứng nắng, đã thế trên bàn còn bày sẵn nước khoáng ở đó.
Năm 2007, Lĩnh Viện chỉ tuyển 237 tân sinh, chia cho sáu chuyên ngành, theo thứ tự là: Thương Mại Quốc Tế, Kinh Tế Học, Tài Chính Học, Quản Trị Kinh Doanh, Kinh Tế Tài Chính, Pháp Lý Kinh Tế.
Về cơ bản, mỗi ngành chuyên nghiệp sẽ có một lớp, mỗi lớp hơn 30 học sinh, đều là nhân tài trong ngành giáo dục.
Còn vấn đề sắp xếp giáo viên cũng không cần phải bàn. Trước khi đi học Trần Trứ đã cố tình lên mạng tìm kiếm một chút về thông tin giáo viên.
Tính đến tháng 11 năm 2006, Lĩnh Viện có tổng cộng 76 giảng viên, trong đó có 24 giáo sư, 27 phó giáo sư, 25 giảng viên. Không những thế còn có 21 vị cố vấn tiến sĩ, 66 cố vấn thạc sĩ.
Có một câu đúc kết thế này ‘trong hiện thực nơi mà bản thân quen biết với nhiều nhân vật tầm cỡ nhất, chính là giáo sư trong trường đại học’.
Cho nên, sinh viên Lĩnh Viện ở khu nam Trung Đại cũng có địa vị cao hơn một chút. Đây cũng là nguyên nhân mà vị học trưởng vừa rồi khi nghe thấy hắn học Lĩnh Viện lại ngạc nhiên một chút.
Chủ nhiệm lớp khoa Kinh Tế của Trần Trứ là một vị trung niên khoảng chừng 40 tuổi. Nhìn bề ngoài của ông không có gì đặc biệt cho lắm, thậm chí còn hơi gầy, nhưng ánh mắt hiền từ. Ông vừa trò chuyện với các tân sinh đến báo danh, vừa chỉ đạo mọi người điền thông tin vào tờ khai.
Trên trang chủ của trường cũng có thông tin của người này. Chủ nhiệm khoa Kinh Tế tên là Hứa Thanh Thành, chức danh phó giáo sư.
Rất nhanh đã đến lượt Trần Trứ. Chủ nhiệm lớp nhìn lướt qua bảng biểu ghi thành tích thi tốt nghiệp của Trần Trứ.
652 điểm ở trong lớp cũng được tính là trên một nửa.
“Tiểu Văn.”
Hứa Thanh Thành gọi nam sinh đang làm công tác đăng ký bên cạnh: “Em đứa giấy tờ cho Trần Trứ, với lại nói với em ấy cách điền cụ thể nhá?”
“Vâng.”
Nam sinh kia dùng hai tay đưa một tờ phiếu qua, khách sao mà lịch sự nói: “Chỗ này cậu điền thông tin trên căn cước công dân…Chỗ này cậu điền cách liên lạc khi có chuyện khẩn cấp, nếu chỗ nào không biết thì hỏi mình.”
Trần Trứ cầm lấy tờ khai, hỏi: “Cậu cũng là sinh viên của khoa Kinh Tế à?”
“Đúng vậy.”
Nam sinh mỉm cười: “Mình tên là Lưu Kỳ Minh, có lẽ sẽ ở cùng phòng ký túc xá với cậu.”
Nói ra cũng kỳ lạ, rõ ràng tất cả mọi người đến báo danh cùng một ngày, nhưng có một số bạn học chẳng hiểu vì lý do gì, bỗng chốc biến thành trợ thủ của giáo viên chủ nhiệm.
Sau đó, thời điểm học chính thức, đương nhiên trở thành lớp trưởng.
Phải biết rằng, khoa kinh tế của Lĩnh Viện có người thi thấp nhất cũng phải tới 635 điểm. Số điểm này chỉ ít hơn điểm sàn Thanh Bắc chừng 15 điểm, cho nên các bạn học trong này phần lớn đều là người có số điểm cao nhất nhì quận, huyện, hoặc thị trấn mình sinh sống.
Đương nhiên, cũng có một vài người là trạng nguyên của quận huyện, hoặc ngay cả trạng nguyên tỉnh cũng vì không muốn đi xa mà lựa chọn Trung Đại.
Vì vậy, trong lớp toàn người tài giỏi gộp chung lại một chỗ, khiến việc bỏ phiếu tranh cử giống bình thường trở nên khó khăn.
Thế nhưng, nếu trong lúc báo danh nhập học, có một người gây ấn tượng tốt, trong tình huống chẳng ai biết nguyên nhân trong đó là gì, sẽ rất dễ nhận được phiếu thông qua.
Cho nên, mọi người đừng nhìn Lưu Kỳ Minh đang vất vả chạy việc, mà thực tế chính bản thân cậu ta cũng biết, đây là cơ hội giúp bản thân mình xuất phát trước trên đường đua.
“Quả nhiên, rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột.”
Trần Trứ nghĩ thầm trong lòng. Mặc dù, hắn không biết Lý Kỳ Minh đi con đường nào tạo dựng mối quan hệ với chủ nhiệm lớp Hứa Thành Thanh.
Nhưng…
May mắn mình cũng đã có sự chuẩn bị, đồng thời âm thầm tạo ra mối dây quan hệ.
Có lẽ so về mặt trình độ học vấn, Kỳ Chính không thể nào cao bằng Hứa Thanh Thành. Nhưng xử lý công việc thường ngày của trường, quyền quyết định của Kỳ Chính cao hơn một chủ nhiệm lớp rất nhiều.
Sau đó, Lưu Kỳ Minh hướng dẫn Trần Trứ cách nộp học phí ở phòng tài vụ.
Trần Trứ vừa bước đi, Mao Hiểu Cầm lập tức muốn đi cùng.
“Mẹ…”
Trần Trứ nhỏ giọng nói: “Thầy giáo và các bạn đang nhìn kìa, một chút chuyện nhỏ này mẹ để tự con làm, không tất cả mọi người tưởng rằng còn không thể nào rời xa được cha mẹ đấy?”
Mao Thái Hậu nghĩ cũng đúng, không thể nào để ấn tượng các bạn học với Trần Trứ là cái gì cũng cần mẹ được.
Thế là, chỉ có mình Trần Trứ đi thẳng tới phòng tài vụ. Đi được nửa đường, hắn âm thầm lấy tờ hóa đơn cho vay giúp đỡ học tập ra.
Còn tiền cha mẹ chuyển vào tài khoản để đóng học phí, hắn đã sớm ‘nạp tiền’ vào tài khoán chứng khoán rồi. Đến mức, 3 tháng tiền sinh hoạt tiếp theo, hắn chỉ giữ lại 200 tệ.
Thời gian gần đây, Trần Trứ luôn suy nghĩ một vấn đề, làm thể nào để sống qua 100 ngày với 200 tệ? Nếu không còn cách nào khác sẽ phải dùng hạ sách, ‘con nhớ mẹ rất nhiều’, mặt dày về nhà ăn vài bữa.
Đến phòng tài vụ, Trần Trứ đưa hóa đơn qua. Nhân viên thu tiền kiểm tra thông tin chính xác, lập tức đóng dấu vào tên Trần Trứ, chứng tỏ hắn có quyền được đóng học phí muộn hai tháng, do ngân hàng tự động chuyển đến.
Lại một lần nữa Trần Trứ trở lại tòa nhà trung tâm MBA, sau đó hắn dự định cầm theo hành lý trở về phòng ký túc xá. Nhưng có lẽ, Lưu Kỳ Minh dự đoán sẽ ở cùng ký túc xá với hắn, nên cố ý nhắc nhở:
“Bên trong phòng hội nghị lớn, giáo sư Chiêm Huy đang giảng về tình hình kinh tế thế giới. Nếu cậu có hứng thú nên đến nghe giảng một chút, thầy ấy rất giỏi đấy.”
Tại các học viện cấp bậc như Trung Đại, sẽ thường xuất hiện những nhân vật mà người ngoài chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi đến giảng dạy. Chiêm Huy có rất nhiều chức vụ nổi bật, tùy ý lấy ra một vài cái cũng khiến người ta lác mắt, như ‘Cố vấn kinh tế của tỉnh Việt Đông’ hay ‘chủ biên tạp chí tài chính Trung Quốc’.
Đương nhiên, ông ấy cũng là giáo sư thỉnh giảng của Lĩnh Viện. Cho nên lãnh đạo Lĩnh Viện mới cố tình mời ông tới ngày khai giảng, để nói một chút về tình hình kinh tế quốc tế.
Mục đích chính là phô bày thực lực giảng viên trong viện, hai là hi vọng kích thích niềm đam mê nghiên cứu của các em tân sinh.
“Cha mẹ có muốn đi nghe một chút không?”
Trần Trứ hỏi thăm ý kiến cha mẹ.
“Đương nhiên phải đi chứ.”
Mao Hiểu Cầm lập tức nói: “Những chuyên gia cỡ này, dù nghe không hiểu nhưng có thể chụp một hai bức ảnh lưu niệm cũng được mà.”
Về phía lão Trần, ông hiểu rõ về Chiêm Huy hơn một chút. Bởi vì người này rất có thân phận trong xã hội, nên một vài lời ông giảng giải, chính là thể hiện phương hướng chính sách của quốc gia, nên lão Trần cũng thấy khá hứng thú.
Thế là, cả nhà ba người cầm theo hành lý đi vào phòng hội nghị lớn của tòa nhà trung tâm MBA, không ngờ phía bên trong đã ngồi kín người.
Hắn đón, người trong này không phải đều là tân sinh viên của Lĩnh Viện, bởi vì nghe tiếng của người nói chuyện mà thi nhau đến nghe.
Mấy người nhà Trần Trứ chọn đứng ở cầu thang, mà không để ý tới Biện Tiểu Liễu và bạn trai cô là Kỷ Hải Tinh đang ngồi ở cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận