Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 181: Trần Trứ và Lục Mạn

Lục Mạn căn cứ vào những gì mình phát hiện ra để suy luận, con gái mình phát sinh quan hệ với một nam sinh tên là Trần Trứ. Tên nam sinh này đã tạo thành một loại khống chế không chút kẻ hở nào.
Sau đó, bà suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào? Lục Mạn không muốn tên ăn bám kia bên cạnh con gái mình.
Bà ngồi đó suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định, ngày thứ 6 đến đón con gái, bà sẽ tìm tới cậu nam sinh kia, trực tiếp vạch trần suy nghĩ của cậu ta. Nếu cậu ta khôn ngoan thì mau rời khỏi con gái của bà.
Lục Mạn là người trong ngành giáo dục, nên bà tự coi bản thân mình rất hiểu sinh viên. Chỉ cần phụ huynh đến gặp đối tượng của con cái mình, thì đối tượng kia sẽ trở nên lo lắng, tay chân luống cuống. Nếu trong lòng Trần Trứ có ý đồ xấu, thì sẽ nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Rất nhanh thứ 6 đã tới, theo bình thường, khoảng 4 giờ Lục Mạn mới đến trường học, bởi vì khi đó Tống Thì Vi cũng vừa tan học.
Nhưng hôm nay, 10 giờ sáng bà đã đi tới.
Lục Mạn dừng xe ở gần trường học, sau đó tìm số điện thoại của Trần Trứ, đây là số người bạn của bà ở Trung Đại đã gửi cho.
Vẻ mặt của bà vẫn lạnh lùng, sau đó một lúc thì một giọng nói nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia vang lên: “A lô.”
Lục Mạn nghĩ thầm, giọng nói khá dễ nghe. Nhưng chuyện này cũng dễ hiểu thôi mà, một người con trai không có tiền, gia đình không có bối cảnh gì, thì những phương diện khác chắc chắn đều max của max.
“Cậu là Trần Trứ?”
Lục Mạn hỏi thẳng, không thèm khách sáo chút nào.
“Vâng, ngài là?”
Bên kìa Trần Trứ hình như hơi ồn ảo, xung quanh vang lên từng tiếng máy móc vận chuyển.
“Tôi là mẹ của Tống Thì Vi…”
Lục Mạn thản nhiên nói, đồng thời dừng lại một chút, cho Trần Trứ mấy giây để phản ứng lại.
Quả nhiên, Trần Trứ ở đầu dây bên kia ngạc nhiên một chút, nhưng mơ hồ có thể nghe hắn nói như nói thầm ‘không ngờ tìm đến mình nhanh thế…”
“Thì ra có tật giật mình, đã sớm đoán sẽ có ngày như hôm nay sao?”
Phản cảm của Lục Mạn với Trần Trứ lại tăng thêm, nên lập tức nói thẳng: “Cậu ra ngoài cổng trường một chút, xe của tôi đang ở cạnh trường, tìm chỗ nào đó yên tĩnh nói chuyện.”
“Dì à? Cháu bây giờ không rảnh.”
Trần Trứ áy náy nói ra một câu.
Lục Mạn đã dự đoán được Trần Trứ sẽ có phản ứng như vậy, nên vẫn bình tĩnh nói: “Trần Trứ, né tránh không phải là cách giải quyết vấn đề đâu. Bây giờ, tôi lập lại lần nữa, nếu như cậu không ra cổng gặp tôi ngay bây giờ. Vậy tôi sẽ đi nói chuyện với phụ đạo viên và giáo viên chủ nhiệm của cậu đấy.”
Bà không ngờ, Trần Trứ lại cố chấp như vậy. Khi nói chuyện với bà, mà hắn vẫn còn bao biện lý do: “Dì à? Hiện tại cháu còn không có ở trường…Với lại, cháu đang có việc, nếu ngài muốn tìm chủ nhiệm thì cứ vào tìm thôi.”
Trần Trứ nói xong, lập tức cúp điện thoại.
“Cúp?”
Lục Mạn cau mày, chẳng lẽ Trần Trứ nghĩ chắc chắn mình sẽ không tìm chủ nhiệm lớp? Dù sao tin tức này lan ra trong trường, thì Tống Thì Vi cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng cũng không thể cứ để như vậy được, Lục Mạn suy nghĩ chút rồi gọi lại cho Trần Trứ.
Không ngờ, Trần Trứ chẳng thèm bắt máy, mặc kệ Lục Mạn gọi mấy cuộc, hắn vẫn không hề quan tâm.
“Định trốn tránh sao?”
Lục Mạn cười nhạt. Quả nhiên là thằng nhóc trong gia đình nhỏ, chẳng có tí giáo dục nào, gặp được vấn đề cũng không dám thừa nhận, chỉ biết trốn tránh.
Lục Mạn có thể tưởng tượng ra, giờ này Trần Trứ vấn đang trong lớp học, nhất định để điện thoại ở chế độ im lặng, nhưng thần hồn chẳng biết ở nơi đâu, con chẳng nghe rõ giáo viên đang giảng những gì.
Mỗi lần mình gọi điện thoại, thì sắc mặt thằng bé sẽ trắng bệch thêm một phần. Không chừng trong lúc hoảng sợ, thằng bé này sẽ liên lạc với Vi Vi, để hai đứa tìm cách giải quyết.
Bình thường mà nói, nếu Trần Trứ là người như vậy, bản thân cũng thực sự định ăn bám hoa khôi Tống, thì rất có thể phản ứng của hắn sẽ giống như dự đoán của Lục Mạn.
Nhưng Trần Trứ đâu phải người như thế, mà đúng là hắn đang rất bận thật.
Nửa tiếng sau, Lục Mạn phát hiện Trần Trứ vẫn không dám nghe máy, thế là nhắn cho hắn một tin nhắn.
“Tôi đã tìm được cậu, thì sẽ có cách tìm ra cha mẹ cậu. Cậu có tin hay không, trong vòng ba tiếng, tôi sẽ tìm ra tất cả tin tức liên quan đến cậu?”
Khoảng 10 phút sau, Lục Mạn tưởng rằng tin nhắn đe dọa của mình có tác dụng, nên rốt cuộc Trần Trứ cũng trả lời điện thoại.
“Dì à, ngài gọi cho cháu nhiều cuộc điện thoại vậy sao. Vừa rồi, cháu đúng là quá bận rộn.”
Trần Trứ ngại ngùng nói.
“Vẫn còn cố làm ra vẻ?”
Lục Mạn nghĩ thầm, sợ thì nói là sợ. Một đứa sinh viên năm nhất thì có gì mà bận?
Ấn tượng của Lục Mạn đối với nam sinh này đã thấp nay còn thấp hơn, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu đã đọc được tin nhắn, cậu vẫn không có ý định gặp sao?”
“Tin nhắn gì?’.
Trần Trứ ngạc nhiên, sau đó giống như mở phần tin nhắn ra đọc. Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Trứ lại khiến Lục Mạn tưởng mình nghe nhầm, bởi vì giọng nói của Trần Trứ có thêm ý cười.
“Dì à? Nếu ngài muốn tìm cha mẹ cháu, vậy cháu đề nghị ngài tìm mẹ cháu, bởi vì lập trường của cha cháu không nghiêng về phía ngài.”
Trần Trứ trêu đùa một câu.
“Hả?”
Lục Mạn ngạc nhiên, phản ứng này hình như khác với tưởng tượng của bà thì phải.
Sau đó, Lục Mạn nghe thấy hình như Trần Trứ đang trò chuyện với người khác.
Một giọng nữ sinh vang lên: “Ông chủ, chút nữa chúng ta gọi taxi về trường học đi, nơi này cách Trung Đại rất xa. Sáng nay đón xe bus đến, đi nhanh cũng phải mất 20 phút…”
Ngay sau đó, có một giọng nói của một người đàn ông đứng tuổi vang lên: “Đi taxi quá lãng phí, công ty vừa mới thành lập, tất cả đều phải tiết kiệm. Mà nơi này gọi taxi cũng không tới.”
“Dì à?”
Trần Trứ đột nhiên nói: “Ngài rất muốn gặp cháu sao?”
“Ừ.”
Đây là mục đích chuyến đi của Lục Mạn ngày hôm nay.
“Nhưng cháu thật sự không ở trường học.”
Trần Trứ nói: “Cháu đang ở tòa nhà Khoa Học Kỹ Thuật Hoàng Bộ. Nếu ngài muốn gặp cháu, chi bằng ngày đến đây đi, nếu không một tháng tiếp theo cháu không còn chút thời gian trống nào.”
Lục Mạn nhíu mày, không ngờ lý do thằng nhóc này đưa ra lại nhiều như vậy. Nhưng hình như cậu ta không phải đang ở trong trường, cũng không biết đến tòa nhà khoa học kỹ thuật kia làm gì.
“Được, cậu đợi chút.”
Lục Mạn trả lời. Dù thế nào, hôm nay bà cũng phải cho cậu nhóc Trần Trứ này bài học, để sau này tránh xa con gái của mình ra.
Lục Mạn lập tức nhấn chân ga rời khỏi Trung Đại. Đúng là từ Trung Đại đến tòa nhà Hoàng Bộ không gần, nhưng bây giờ là giữa trưa, nên xe cộ trên đường không nhiều, thêm vào đó trong lòng Lục Mạn đang rất tức giận, chỉ muốn nhanh chóng tìm bằng được Trần Trứ.
“Tôi đến rồi, cậu ở đâu?”
Lục Mạn tắt xe, sau đó nhìn chằm chằm vào cửa lớn Tòa nhà, gọi điện thoại mà giọng đã mất dần vẻ kiên nhẫn.
“Tới rồi sao?”
Trần Trứ giống như khá ngạc nhiên với tốc độ lái xe của Lục Mạn, nhưng hắn lập tức trả lời: “Vậy chúng cháu xuống đây. À mà, xe của ngài màu gì vậy?”
“Màu đen.”
Lục Mạn lạnh lùng trả lời, sau đó theo thói quen nhíu mày lại. Tại sao là ‘chúng cháu’ chứ?
Lúc Lục Mạn vẫn còn đang nghi ngờ, thì ngay cửa lớn xuất hiện một đoàn người nối đuôi nhau đi ra.
Đoàn người gồm 2 nam 2 nữ. Hai cô gái có vẻ còn là sinh viên.
Hai nam, một người là già, một người còn rất trẻ. Già khoảng chừng 50 tuổi, mái tóc đã bạc mất một nửa, ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, phía trên thắt lưng có cài một chùm chìa khóa, nhìn qua đã thấy giống thành phần tri thức lỗi thời.
Người trẻ tuổi còn chưa đến 20, dáng cao, mặt trắng trẻo đẹp trai. Quan trọng nhất là ánh mắt của người trẻ này quá bình tĩnh, khóe miệng nở nụ cười tự tin, khiến người nhìn cảm thấy cậu bé là người tự tin bình tĩnh.
“Đây là Trần Trứ?”
Lục Mạn tưởng rằng Trần Trứ là một nam sinh đẹp trai phóng khoáng. Tuy vẻ bề ngoài rất được, nhưng khi tiếp xúc sẽ khiến người ta có cảm giác rụt rè sợ hãi chứ?
Thế nhưng, người trẻ tuổi này tự nhiên chín chắn, giống như đã có kinh nghiệm trải đời rất nhiều.
Lục Mạn vẫn còn chưa xác định, thì Trần Trứ đã chú ý tới chiếc Volvo màu đen. Hắn lại gần gõ cửa sổ hỏi: “Cháu là Trần Trứ, xin hỏi có phải ngài muốn tìm cháu không?”
Mặc kệ Trần Trứ sở hữu khuôn mặt không hề đáng ghét chút nào, nhưng hành động của cậu ta với Vi Vi khiến cho mình rất bực bội, nên Lục Mạn cau mày trả lời: “Ừ.”
“Được rồi.”
Trần Trứ mở cửa xe ra, nhưng không phải chỉ có mình hắn lên trên, mà hắn gọi ba người khác nữa: “Mau lên xe đi, tôi trở về còn có việc.”
“Cái gì?”
Lục Mạn còn chưa hiểu chuyện gì, thì phía sau xe và ghế lái phụ của mình đã đầy người.
“Để cháu giới thiệu một chút. Đây là Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến đang học ở học viện Phần Mềm, còn đây là giáo sư Tằng Khôn của học viện Công nghệ thông tin.”
Trần Trứ khách sáo nói: “Hôm nay bọn cháu tới đây làm việc, mà nơi này thật sự khó bắt được xe, cũng may có dì đến đây đón bọn cháu.”
“Tôi không…”
Lục Mạn còn muốn nói chuyện, nhưng rất nhanh đã nghe thấy Trần Trứ nói với hai cô sinh viên:
“Các chị cùng chào…là dì đi.”
Trần Trứ không biết tên của Lục Mạn, cho nên dứt khoát chào bằng cái tên chung chung là dì cũng được.
“Chào dì, chào dì…”
Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến cũng lễ phép chào hỏi.
Mặt của Lục Mạn bỗng trở nên xanh lét.
Còn Trần Trứ đã thắt xong dây an toàn, nhưng thấy chiếc xe còn chưa khởi động, nên hắn ở phía sau vỗ vỗ vào ghế lái rồi nói: “Dì à? Sao ngài còn chưa đi vậy? Bọn cháu đều về trường học, tiện đường với ngài mà?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận