Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 122: Chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi
“Trần Trứ mượn?”
Mấy người bộ tuyên truyền nhìn nhau giật mình, không biết nên nói cái gì.
Một lát sau, Nghiệm Nhị tưởng mình hài hước, bèn nói đùa một câu: “Cho nên, bây giờ chúng ta đang làm việc cho Trần Trứ?”
Ngải Văn Đào nhìn cô một cái, biết mình cần phải giải thích rõ hơn, tránh cho mọi người hiểu lầm: “Còn có người của Đoàn Ủy đến nữa.”
“Thì ra là như vậy, giảng viên Đoàn Ủy và Trần Trứ muốn tổ chức cuộc họp.”
Nghiêm Nhị vội vàng nói, cô không muốn mọi người nghĩ mình có ý kiến gì với Trần Trứ.
Dù sao, Lưu Kỳ Minh ở cùng phòng ký túc với Trần Trứ, nhìn chắc khác gì chó săn, chỉ cần bên trong bộ gió thổi cỏ rung cũng trách không khỏi bị Trần Trứ biết được.
Thật ra, mọi người hoàn toàn hiểu lầm Lưu lão đại, bởi vì trong lòng Lưu Kỳ Minh càng có vướng mắc.
Những người khác không tính là gì, bởi vì bọn họ không phải dính líu gì nhiều với Trần Trứ.
Còn cậu ta thì sao, hai người học cùng một học viện, lựa chọn cùng chuyên ngành, học chung lớp, ở cùng phòng ký túc, thậm chí lúc trước mình còn vì lão Lục đi hội học sinh tạo dựng quan hệ.
Cuối cùng, Lưu Kỳ Minh còn chẳng biết lão Lục làm cái gì, tự dưng giữa hai người bỗng xuất hiện sự chênh lệch cực kỳ khó hiểu.
Mấy người mới bọn họ còn đang lúng túng làm việc trong hội, tranh thủ cơ hội tỏa sáng trước mắt mấy vị lãnh đạo của hội.
Vậy mà, ngẩng đầu lên một cái lại phát hiện ra mình đang làm cho Trần Trứ.
Sau đó, cả quá trình mượn phòng học, cả đám đều im lặng quan sát, ai nấy đều có cảm giác ‘khó chịu’ trong lòng.
Sau khi việc mượn phòng xong xuôi, Ngải Văn Đào mới gọi điện cho Đỗ Tu nói:
“Bộ trưởng Đỗ, công việc đã xong, là phòng 218 ở phía tây khu nhà dạy học.”
Báo cáo xong xuôi, Ngải Văn Đào đưa ra tổng kết:
“Mọi người phải nhớ kỹ quá trình này, đây là việc mà người mới…. Khụ…”
Ngải Văn Đào hắng giọng một cái, sau đó nói lại lần nữa:
“Đây là việc mỗi người trong các cậu phải nhớ kỹ.”
Ai cũng nghe ra được tại sao Ngải Văn Đào phải thay đổi lời nói, rất rõ ràng anh ta muốn loại Trần Trứ ra khỏi chuyện này.
Loại bài trừ này không phải vì muốn cô lập, mà anh ta cảm thấy Trần Trứ không cần thiết phải biết những thao tác này.
Mấy người trong bộ tuyên truyền chào tạm biệt nhau mà ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, đột nhiên Biện Tiểu Liễu hỏi: “Bộ trưởng Ngải, em có thể đến phòng 218 chờ một chút được không? Em muốn xem mấy người Trần Trứ đang định làm gì?”
“Hỏi tôi làm gì?”
Ngải Văn Đào thản nhiên nói: “Người khác đồng ý mới được.”
Ngải Văn Đào nói xong đi luôn, nhưng ai cho rằng trong lòng của anh ta thoải mái chứ? Chẳng phải anh ta nhìn thấy đối phương quá mạnh, cho nên bản thân lười vùng vẫy.
Đã không chống cự được, thì cứ nằm nhắm mắt hưởng thụ thôi.
Còn lại mấy người mới bốn mắt nhìn nhau. Biện Tiểu Liễu rất quyết tâm muốn tìm hiểu chuyện gì, mà địa vị của Trần Trứ cao như thế, thế là một mình cô ta muốn ở lại chờ ở phòng 218.
Thật ra Dương Cẩm Tường cũng cực kỳ tò mò, nhưng cậu ta sợ đắc tội với Trần Trứ lần nữa, thế là định lôi kéo Lưu Kỳ Minh: “Anh Lưu, chúng ta có ở lại ngồi một chút không?”
“Mình không ở lại đâu.”
Lưu Kỳ Minh lắc đầu, cậu ta và Trần Trứ ở cùng phòng ký túc, quan hệ giữa hai người cũng được, nếu muốn thì hỏi trực tiếp, cần gì phải làm ba cái trò lén lén lút lút này chứ.
Lưu Kỳ Minh đi về, Dương Cầm Tường lại muốn lôi kéo Giang Vận và Nghiêm Nhị. Hai cô gái này đúng là khá tò mò, nhưng nghĩ lại bản thân không quá quen Trần Trứ cho lắm.
Biện Tiểu Liễu dù sao cũng là bạn cấp hai, lại ngồi cùng bàn với Trần Trứ, dáng người cũng được, cho nên cô ấy mới muốn ở lại điều tra một chút.
Thời điểm bọn họ đang do dự, thì đột nhiên thấy mấy người đi tới, từ hướng họ đang đi có lẽ là đến phòng họp 281.
Đội này gồm có ba nam một nữ, ba người nam mặc áo ngắn tay, còn khoác một cái áo hình caro bên ngoài, ai nấy đều cầm theo một chiếc máy tính.
Cô gái duy nhất cắt tóc ngắn cũn, lông mày cũng không nhẹ nhàng giống như các cô gái bình thường, vừa đen mà lại hơi thô. Cô cũng cầm theo một chiếc laptop.
“Đang làm cái gì đây?”
Dương Cẩm Tường nghĩ thầm trong lòng.
Đây chính là mấy người Diệp Hiểu Phong của học viện Công Nghệ Thông Tin. Bọn họ vừa mới vào phòng 218 đã nhìn thấy mấy cô gái lạ, nên cả đám liếc nhìn lẫn nhau. Hạ Dụ bèn đi qua hỏi: “Các người là Trần Trứ gọi tới sao?”
“Hạ Dụ.”
Diệp Hiểu Phong bên cạnh mỉm cười nói: “Chẳng phải vừa rồi chúng ta đã thống nhất, không thể gọi tên cậu ấy, cũng đừng gọi là em Trần, mà phải gọi là Trần tổng.”
Dù sao, trong tài khoản cổ phiếu của Trần Trứ đã lên tới 400 nghìn, đến ngay cả hạng mục này cũng là do cậu ấy đề xuất.
Hạ Dụ mỉm cười, nói lại lần nữa: “Các người là Trần tổng gọi tới sao?”
“Trần tổng…là Trần Trứ sao?”
Trong lòng Biện Tiểu Liễu âm thầm run lên.
Cô vươn tay, làm động tác vén tóc về phía sau tai, để khuôn mặt của mình càng xinh đẹp hơn, lộ ra một chút dịu dàng.
“Tôi là bạn ngồi cùng bàn với Trần Trứ thời cấp hai.”
Biện Tiểu Liễu trả lời.
Diệp Hiểu Phong nghe được câu trả lời này thì đoán người này à do Trần Trứ gọi đến tham gia hạng mục lần này.
Cũng không lâu lắm, một nữ sinh tròn tròn mập mạp cũng bước vào phòng 218.
Mô Phóng và Quách Nguyên không biết, nhưng Diệp Hiểu Phong và Hạ Dụ đều lên tiếng chào hỏi: “Viên Viên, em cũng tới à?”
“Vâng.”
Triệu Viên Viên vừa leo hai tầng cầu thang nên thân thể hơi mệt, bèn lau mồ hôi nói: “Anh Trần Trứ nói em tới, chào anh Hiểu Phong, chào chị Hạ Dụ.”
Hạ Dụ lập tức giới thiệu Mông Phóng và Quách Nguyên. Viên cũng lễ phép gọi ‘anh Mông Phóng’ và anh ‘Quách Nguyên’.
Nhưng câu này Quách Nguyên và Mông Phóng thật sự nghe không quen, Quách Nguyên còn nhỏ giọng nói: “Nghe nổi hết cả da gà.”
Mông Phóng khuyên nhủ: “Có thể cách giáo dục của gia đình người ta quá tốt. Mày nói chuyện cẩn thận chút, đây không phải trong câu lạc bộ đâu, làm xong còn có tiền đấy.”
Trần Trứ có củ cả rốt ‘400 nghìn’, nhằm để câu kéo mấy vị học trưởng và học tỷ này.
Nhưng bọn họ sao biết được, mấy tên tên kinh doanh đều đầu óc hiểm độc chỉ biết tính toán người khác. Trước cuối năm mọi người cũng đừng nghĩ nhận được một đồng nào.
Cũng không lâu lắm, Trần Trứ và Trịnh Cự cùng nhau đi tới, hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, đúng là mối quan hệ không hề tầm thường.
Bên ngoài hành lang, Trần Trứ nhìn mấy người Dương Cẩm Tường và Nghiêm Nhị, nên khách sao chào hỏi: “Các cậu cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Dương Cẩm Tường vội vàng nói. Cậu ta dự định trò chuyện thêm với Trần Trứ hai ba câu nữa, tốt nhất là để Trần Trứ mời mình tham gia hội nghị này thì càng tuyệt vời.
Nhưng Trần Trứ không hề dừng lại, mà đi thẳng vào phòng 218.”
“Thầy Trịnh.”
Mấy sinh viên khoa công nghệ đồng thanh chào hỏi.
“Trần tổng…”
Cả đám mỉm cười chào.
Hiện tại, tuy đám người Hạ Dụ chào hắn là ‘Trần tổng’, nhưng trong lòng là vì số tiền trong tài khoản của hắn.
Nếu muốn đám người này thật lòng gọi hắn một tiếng ‘Trần tổng’, thì Trần Trứ phải bộc lộ năng lực của mình trong hạng mục này thế nào, đồng thời phải làm cho đám người này tâm phục khẩu phục.
Trần Trứ nói đùa vài cậu, sau đó nhìn về phía Biện Tiểu Liễu đang ngồi ở trong.
Biện Tiểu Liễu thấy Trần Trứ nhìn mình thì mỉm cười tranh thủ nói trước: “Trần Trứ, đã lâu không gặp. Cậu thấy căn phòng này thế nào, đó là do mình cố tình xin đấy.”
“Thật sao?”
Trần Trứ nhớ rất rõ, mình nhờ Đỗ Tu giúp mượn phòng này mà? Chẳng biết chuyện này có liên quan gì tới Biện Tiểu Liễu.
Đương nhiên Biện Tiểu Liễu không thể ở lại căn phòng này, bởi vì có một số chuyện có quan hệ tương đối rộng, cô gái này không có tư tách ngồi đây để nghe.
Nhưng đối với Trần Trứ, Biện Tiểu Liễu chưa làm gì đắc tội với mình. Đơn giản là hắn không thích tính cách của Biện Tiểu Liễu, hay cách làm việc của cô ta mà thôi.
Hắn đang nghĩ cách đuổi đi thế nào, thì ở cửa xuất hiện một bóng người cao gầy, khí chất lạnh lùng.
Ở bên ngoài, đám người Dương Cẩm Tường đồng loạt nhìn qua.
Trời ạ!
Mình có nhìn nhầm không đấy?
Tống Thì Vi?
Trong diễn đàn trường đều đang nói ‘hoa khôi Tống từ chối hết mọi lời mời của các câu lạc bộ’, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này?
Ai có đủ mặt mũi để gọi cô ấy tới?
Trong lòng Dương Cẩm Tường ngứa ngáy vô cùng, cậu ta thật sự muốn mở đầu Trần Trứ ra xem một chút, không biết tiếp theo đây bọn họ bí mật mưu đồ cái gì.
“Cậu tới rồi à?”
Trần Trứ mỉm cười gật đầu với Tống Thì Vi.
Đêm đó, khi cả hai đi dạo trên bờ sông, hắn đã ngỏ lời mời Tống Thì Vi tham gia hạng mục lần này, cho nên cuộc họp hôm nay không thể không gọi cô tới.
Có điều, Biện Tiểu Liễu nhìn thấy Tống Thì Vi, thì đột nhiên nheo mắt lại, rồi lập tức đứng lên.
Cô đã coi Tống Thì Vi là kẻ thù giả tưởng lớn nhất của đời mình. Đối với cô gái đã từng chà đạp tôn nghiêm của mình, cả đời này cô cũng không thể tha thứ.
“Cô ấy cũng tới để họp sao?”
Biện Tiểu Liễu nhìn chằm chằm vào Trần Trứ rồi hỏi.
Biện Tiểu Liễu cho rằng, trong căn phòng này mình là người xinh đẹp nhất, nhưng khi Tống Thì Vi vừa xuất hiện, không chỉ phá vỡ giấc mộng đẹp mà cô đang mơ, còn khiến Biện Tiểu Liễu nhớ lại sỉ nhục mà mình vừa trải qua trước đó.
“Đúng vậy.”
Trần Trứ trực tiếp trả lời. Hắn nhìn thấy phản ứng của Biện Tiểu Liễu, còn cảm thấy khó hiểu, nên nghiêng đầu qua hỏi Tống Vi Vi: “Hai người gặp nhau rồi à?”
Tống Thì Vi nhìn lại Biện Tiểu Liễu, lạnh lùng trả lời:
“Quên rồi.”
“Quên rồi?”
Biện Tiểu Liễu có cảm giác ngực như bị thứ gì đó chặn lấy. Trong lòng cô, Biện Tiểu Liễu tôi là người có cũng được không có cũng được đúng không?
Cô tỏ vẻ tủi thân nhìn về phía Trần Trứ.
Trần Trứ giật nảy mình. Hắn nghĩ thầm, con mẹ nó cô nhìn tôi với ánh mắt ‘chọn đi, cậu chỉ chọn một người’ là thế quái nào vậy?
Cô nghĩ cái gì vậy? Cô có thể đứng cùng hàng với Tống Thì Vi sao?”
“Bọn mình chuẩn bị họp.”
Tràn Trứ mở miệng ra là muốn tiễn khách, không hề có chút do dự nào:
“Nếu cậu không còn việc gì nữa, phiền cậu về trước nhường chỗ cho bọn mình được không?”
“Mình…”
Biện Tiêu Liễu không ngờ Trần Trứ nhẫn tâm như vậy, thời cấp hai cậu ấy không phải thế này mà?
Nhưng lúc này, có nhiều ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, cô không muốn dây dưa thêm nữa, ở lại chi càng thêm nhục, nên giẫm chân một cái rồi bước nhanh ra khỏi phòng học.
Đám người Dương Cẩm Tường nhìn thấy cảnh này, đều không dám ở lại xem trò hay.
“Khụ…”
Lúc này, Trần Trứ ho nhẹ một cái, rõ ràng hắn không thèm quan tâm đến khúc dạo đầu vừa rồi.
Nhân vật phụ còn chưa tới mà tưởng mình là nhân vật chính, cùng lắm chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi.
“Chuẩn bị họp.”
Trần Trứ nghiêm túc nói.
Mấy người bộ tuyên truyền nhìn nhau giật mình, không biết nên nói cái gì.
Một lát sau, Nghiệm Nhị tưởng mình hài hước, bèn nói đùa một câu: “Cho nên, bây giờ chúng ta đang làm việc cho Trần Trứ?”
Ngải Văn Đào nhìn cô một cái, biết mình cần phải giải thích rõ hơn, tránh cho mọi người hiểu lầm: “Còn có người của Đoàn Ủy đến nữa.”
“Thì ra là như vậy, giảng viên Đoàn Ủy và Trần Trứ muốn tổ chức cuộc họp.”
Nghiêm Nhị vội vàng nói, cô không muốn mọi người nghĩ mình có ý kiến gì với Trần Trứ.
Dù sao, Lưu Kỳ Minh ở cùng phòng ký túc với Trần Trứ, nhìn chắc khác gì chó săn, chỉ cần bên trong bộ gió thổi cỏ rung cũng trách không khỏi bị Trần Trứ biết được.
Thật ra, mọi người hoàn toàn hiểu lầm Lưu lão đại, bởi vì trong lòng Lưu Kỳ Minh càng có vướng mắc.
Những người khác không tính là gì, bởi vì bọn họ không phải dính líu gì nhiều với Trần Trứ.
Còn cậu ta thì sao, hai người học cùng một học viện, lựa chọn cùng chuyên ngành, học chung lớp, ở cùng phòng ký túc, thậm chí lúc trước mình còn vì lão Lục đi hội học sinh tạo dựng quan hệ.
Cuối cùng, Lưu Kỳ Minh còn chẳng biết lão Lục làm cái gì, tự dưng giữa hai người bỗng xuất hiện sự chênh lệch cực kỳ khó hiểu.
Mấy người mới bọn họ còn đang lúng túng làm việc trong hội, tranh thủ cơ hội tỏa sáng trước mắt mấy vị lãnh đạo của hội.
Vậy mà, ngẩng đầu lên một cái lại phát hiện ra mình đang làm cho Trần Trứ.
Sau đó, cả quá trình mượn phòng học, cả đám đều im lặng quan sát, ai nấy đều có cảm giác ‘khó chịu’ trong lòng.
Sau khi việc mượn phòng xong xuôi, Ngải Văn Đào mới gọi điện cho Đỗ Tu nói:
“Bộ trưởng Đỗ, công việc đã xong, là phòng 218 ở phía tây khu nhà dạy học.”
Báo cáo xong xuôi, Ngải Văn Đào đưa ra tổng kết:
“Mọi người phải nhớ kỹ quá trình này, đây là việc mà người mới…. Khụ…”
Ngải Văn Đào hắng giọng một cái, sau đó nói lại lần nữa:
“Đây là việc mỗi người trong các cậu phải nhớ kỹ.”
Ai cũng nghe ra được tại sao Ngải Văn Đào phải thay đổi lời nói, rất rõ ràng anh ta muốn loại Trần Trứ ra khỏi chuyện này.
Loại bài trừ này không phải vì muốn cô lập, mà anh ta cảm thấy Trần Trứ không cần thiết phải biết những thao tác này.
Mấy người trong bộ tuyên truyền chào tạm biệt nhau mà ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, đột nhiên Biện Tiểu Liễu hỏi: “Bộ trưởng Ngải, em có thể đến phòng 218 chờ một chút được không? Em muốn xem mấy người Trần Trứ đang định làm gì?”
“Hỏi tôi làm gì?”
Ngải Văn Đào thản nhiên nói: “Người khác đồng ý mới được.”
Ngải Văn Đào nói xong đi luôn, nhưng ai cho rằng trong lòng của anh ta thoải mái chứ? Chẳng phải anh ta nhìn thấy đối phương quá mạnh, cho nên bản thân lười vùng vẫy.
Đã không chống cự được, thì cứ nằm nhắm mắt hưởng thụ thôi.
Còn lại mấy người mới bốn mắt nhìn nhau. Biện Tiểu Liễu rất quyết tâm muốn tìm hiểu chuyện gì, mà địa vị của Trần Trứ cao như thế, thế là một mình cô ta muốn ở lại chờ ở phòng 218.
Thật ra Dương Cẩm Tường cũng cực kỳ tò mò, nhưng cậu ta sợ đắc tội với Trần Trứ lần nữa, thế là định lôi kéo Lưu Kỳ Minh: “Anh Lưu, chúng ta có ở lại ngồi một chút không?”
“Mình không ở lại đâu.”
Lưu Kỳ Minh lắc đầu, cậu ta và Trần Trứ ở cùng phòng ký túc, quan hệ giữa hai người cũng được, nếu muốn thì hỏi trực tiếp, cần gì phải làm ba cái trò lén lén lút lút này chứ.
Lưu Kỳ Minh đi về, Dương Cầm Tường lại muốn lôi kéo Giang Vận và Nghiêm Nhị. Hai cô gái này đúng là khá tò mò, nhưng nghĩ lại bản thân không quá quen Trần Trứ cho lắm.
Biện Tiểu Liễu dù sao cũng là bạn cấp hai, lại ngồi cùng bàn với Trần Trứ, dáng người cũng được, cho nên cô ấy mới muốn ở lại điều tra một chút.
Thời điểm bọn họ đang do dự, thì đột nhiên thấy mấy người đi tới, từ hướng họ đang đi có lẽ là đến phòng họp 281.
Đội này gồm có ba nam một nữ, ba người nam mặc áo ngắn tay, còn khoác một cái áo hình caro bên ngoài, ai nấy đều cầm theo một chiếc máy tính.
Cô gái duy nhất cắt tóc ngắn cũn, lông mày cũng không nhẹ nhàng giống như các cô gái bình thường, vừa đen mà lại hơi thô. Cô cũng cầm theo một chiếc laptop.
“Đang làm cái gì đây?”
Dương Cẩm Tường nghĩ thầm trong lòng.
Đây chính là mấy người Diệp Hiểu Phong của học viện Công Nghệ Thông Tin. Bọn họ vừa mới vào phòng 218 đã nhìn thấy mấy cô gái lạ, nên cả đám liếc nhìn lẫn nhau. Hạ Dụ bèn đi qua hỏi: “Các người là Trần Trứ gọi tới sao?”
“Hạ Dụ.”
Diệp Hiểu Phong bên cạnh mỉm cười nói: “Chẳng phải vừa rồi chúng ta đã thống nhất, không thể gọi tên cậu ấy, cũng đừng gọi là em Trần, mà phải gọi là Trần tổng.”
Dù sao, trong tài khoản cổ phiếu của Trần Trứ đã lên tới 400 nghìn, đến ngay cả hạng mục này cũng là do cậu ấy đề xuất.
Hạ Dụ mỉm cười, nói lại lần nữa: “Các người là Trần tổng gọi tới sao?”
“Trần tổng…là Trần Trứ sao?”
Trong lòng Biện Tiểu Liễu âm thầm run lên.
Cô vươn tay, làm động tác vén tóc về phía sau tai, để khuôn mặt của mình càng xinh đẹp hơn, lộ ra một chút dịu dàng.
“Tôi là bạn ngồi cùng bàn với Trần Trứ thời cấp hai.”
Biện Tiểu Liễu trả lời.
Diệp Hiểu Phong nghe được câu trả lời này thì đoán người này à do Trần Trứ gọi đến tham gia hạng mục lần này.
Cũng không lâu lắm, một nữ sinh tròn tròn mập mạp cũng bước vào phòng 218.
Mô Phóng và Quách Nguyên không biết, nhưng Diệp Hiểu Phong và Hạ Dụ đều lên tiếng chào hỏi: “Viên Viên, em cũng tới à?”
“Vâng.”
Triệu Viên Viên vừa leo hai tầng cầu thang nên thân thể hơi mệt, bèn lau mồ hôi nói: “Anh Trần Trứ nói em tới, chào anh Hiểu Phong, chào chị Hạ Dụ.”
Hạ Dụ lập tức giới thiệu Mông Phóng và Quách Nguyên. Viên cũng lễ phép gọi ‘anh Mông Phóng’ và anh ‘Quách Nguyên’.
Nhưng câu này Quách Nguyên và Mông Phóng thật sự nghe không quen, Quách Nguyên còn nhỏ giọng nói: “Nghe nổi hết cả da gà.”
Mông Phóng khuyên nhủ: “Có thể cách giáo dục của gia đình người ta quá tốt. Mày nói chuyện cẩn thận chút, đây không phải trong câu lạc bộ đâu, làm xong còn có tiền đấy.”
Trần Trứ có củ cả rốt ‘400 nghìn’, nhằm để câu kéo mấy vị học trưởng và học tỷ này.
Nhưng bọn họ sao biết được, mấy tên tên kinh doanh đều đầu óc hiểm độc chỉ biết tính toán người khác. Trước cuối năm mọi người cũng đừng nghĩ nhận được một đồng nào.
Cũng không lâu lắm, Trần Trứ và Trịnh Cự cùng nhau đi tới, hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, đúng là mối quan hệ không hề tầm thường.
Bên ngoài hành lang, Trần Trứ nhìn mấy người Dương Cẩm Tường và Nghiêm Nhị, nên khách sao chào hỏi: “Các cậu cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Dương Cẩm Tường vội vàng nói. Cậu ta dự định trò chuyện thêm với Trần Trứ hai ba câu nữa, tốt nhất là để Trần Trứ mời mình tham gia hội nghị này thì càng tuyệt vời.
Nhưng Trần Trứ không hề dừng lại, mà đi thẳng vào phòng 218.”
“Thầy Trịnh.”
Mấy sinh viên khoa công nghệ đồng thanh chào hỏi.
“Trần tổng…”
Cả đám mỉm cười chào.
Hiện tại, tuy đám người Hạ Dụ chào hắn là ‘Trần tổng’, nhưng trong lòng là vì số tiền trong tài khoản của hắn.
Nếu muốn đám người này thật lòng gọi hắn một tiếng ‘Trần tổng’, thì Trần Trứ phải bộc lộ năng lực của mình trong hạng mục này thế nào, đồng thời phải làm cho đám người này tâm phục khẩu phục.
Trần Trứ nói đùa vài cậu, sau đó nhìn về phía Biện Tiểu Liễu đang ngồi ở trong.
Biện Tiểu Liễu thấy Trần Trứ nhìn mình thì mỉm cười tranh thủ nói trước: “Trần Trứ, đã lâu không gặp. Cậu thấy căn phòng này thế nào, đó là do mình cố tình xin đấy.”
“Thật sao?”
Trần Trứ nhớ rất rõ, mình nhờ Đỗ Tu giúp mượn phòng này mà? Chẳng biết chuyện này có liên quan gì tới Biện Tiểu Liễu.
Đương nhiên Biện Tiểu Liễu không thể ở lại căn phòng này, bởi vì có một số chuyện có quan hệ tương đối rộng, cô gái này không có tư tách ngồi đây để nghe.
Nhưng đối với Trần Trứ, Biện Tiểu Liễu chưa làm gì đắc tội với mình. Đơn giản là hắn không thích tính cách của Biện Tiểu Liễu, hay cách làm việc của cô ta mà thôi.
Hắn đang nghĩ cách đuổi đi thế nào, thì ở cửa xuất hiện một bóng người cao gầy, khí chất lạnh lùng.
Ở bên ngoài, đám người Dương Cẩm Tường đồng loạt nhìn qua.
Trời ạ!
Mình có nhìn nhầm không đấy?
Tống Thì Vi?
Trong diễn đàn trường đều đang nói ‘hoa khôi Tống từ chối hết mọi lời mời của các câu lạc bộ’, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này?
Ai có đủ mặt mũi để gọi cô ấy tới?
Trong lòng Dương Cẩm Tường ngứa ngáy vô cùng, cậu ta thật sự muốn mở đầu Trần Trứ ra xem một chút, không biết tiếp theo đây bọn họ bí mật mưu đồ cái gì.
“Cậu tới rồi à?”
Trần Trứ mỉm cười gật đầu với Tống Thì Vi.
Đêm đó, khi cả hai đi dạo trên bờ sông, hắn đã ngỏ lời mời Tống Thì Vi tham gia hạng mục lần này, cho nên cuộc họp hôm nay không thể không gọi cô tới.
Có điều, Biện Tiểu Liễu nhìn thấy Tống Thì Vi, thì đột nhiên nheo mắt lại, rồi lập tức đứng lên.
Cô đã coi Tống Thì Vi là kẻ thù giả tưởng lớn nhất của đời mình. Đối với cô gái đã từng chà đạp tôn nghiêm của mình, cả đời này cô cũng không thể tha thứ.
“Cô ấy cũng tới để họp sao?”
Biện Tiểu Liễu nhìn chằm chằm vào Trần Trứ rồi hỏi.
Biện Tiểu Liễu cho rằng, trong căn phòng này mình là người xinh đẹp nhất, nhưng khi Tống Thì Vi vừa xuất hiện, không chỉ phá vỡ giấc mộng đẹp mà cô đang mơ, còn khiến Biện Tiểu Liễu nhớ lại sỉ nhục mà mình vừa trải qua trước đó.
“Đúng vậy.”
Trần Trứ trực tiếp trả lời. Hắn nhìn thấy phản ứng của Biện Tiểu Liễu, còn cảm thấy khó hiểu, nên nghiêng đầu qua hỏi Tống Vi Vi: “Hai người gặp nhau rồi à?”
Tống Thì Vi nhìn lại Biện Tiểu Liễu, lạnh lùng trả lời:
“Quên rồi.”
“Quên rồi?”
Biện Tiểu Liễu có cảm giác ngực như bị thứ gì đó chặn lấy. Trong lòng cô, Biện Tiểu Liễu tôi là người có cũng được không có cũng được đúng không?
Cô tỏ vẻ tủi thân nhìn về phía Trần Trứ.
Trần Trứ giật nảy mình. Hắn nghĩ thầm, con mẹ nó cô nhìn tôi với ánh mắt ‘chọn đi, cậu chỉ chọn một người’ là thế quái nào vậy?
Cô nghĩ cái gì vậy? Cô có thể đứng cùng hàng với Tống Thì Vi sao?”
“Bọn mình chuẩn bị họp.”
Tràn Trứ mở miệng ra là muốn tiễn khách, không hề có chút do dự nào:
“Nếu cậu không còn việc gì nữa, phiền cậu về trước nhường chỗ cho bọn mình được không?”
“Mình…”
Biện Tiêu Liễu không ngờ Trần Trứ nhẫn tâm như vậy, thời cấp hai cậu ấy không phải thế này mà?
Nhưng lúc này, có nhiều ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, cô không muốn dây dưa thêm nữa, ở lại chi càng thêm nhục, nên giẫm chân một cái rồi bước nhanh ra khỏi phòng học.
Đám người Dương Cẩm Tường nhìn thấy cảnh này, đều không dám ở lại xem trò hay.
“Khụ…”
Lúc này, Trần Trứ ho nhẹ một cái, rõ ràng hắn không thèm quan tâm đến khúc dạo đầu vừa rồi.
Nhân vật phụ còn chưa tới mà tưởng mình là nhân vật chính, cùng lắm chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi.
“Chuẩn bị họp.”
Trần Trứ nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận