Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 259: Đêm Trước Giáng Sinh

"Mày điên à, tại sao lại gọi cậu ấy đến tát tao chứ?"
Hoàng Bách Hàm lẩm bẩm, thực ra bản thân cậu không muốn nhắc nhiều đến Mưu Giai Văn.
Mặc dù trong lòng cậu thừa nhận khi ở cùng Mưu Giai Văn, cậu thực sự thấy vui vẻ và thoải mái, vì bản thân không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần sống thật với bản thân là được.
Nhưng con người ai cũng phải trưởng thành. Giống như bây giờ, cậu ta đã biết nâng cấp thành viên trên QQ và chặn bạn bè người thân, sau đó đóng vai một người hoàn toàn khác trước mặt những người bạn không quen biết và cô gái mà bản thân thầm thương trộm nhớ.
Ngày xưa, cậu từng khinh thường những người như vậy, nên không thích Vương Trường Hoa. Nhưng không ngờ có một ngày mình cũng sẽ đi theo con đường đó.
"Nhưng mà như vậy thì sao chứ?"
Hoàng Bách Hàm thở dài một hơi, điều này làm bản thân thấy vui hơn nên cậu ta chẳng thèm suy nghĩ nhiều nữa. Có một cảm giác hưng phấn khi đắm chìm thế giới ảo này.
"Ngày kia là đêm Giáng Sinh rồi."
Hoàng Bách Hàm chuyển chủ đề:
"Du Huyền đã lên thủ đô rồi, mày định tìm Tống Thì Vi à?"
"Không biết cô ấy có rảnh không."
Trần Trứ cũng không chắc, không biết giáo sư Lục có giám sát chặt chẽ hay không, nên hắn hỏi ngược lại:
"Còn mày, đêm Giáng Sinh có kế hoạch gì không?"
"Tao á?"
Mắt Hoàng Bách Hàm chớp chớp mấy cái:
"Tao là một thằng độc thân, có kế hoạch gì chứ, chẳng phải ở trong ký túc xá, ôm lấy cái điện thoại để chơi game thôi.”
Trần Trứ nhìn chằm chằm vào Hoàng Bách Hàm một lúc lâu, hắn có thể cảm nhận được Hoàng Bách Hàm hình như đang nói dối, nhưng lại không hiểu lý do và động cơ nói dối của thằng bạn thân là gì.
"Chẳng lẽ thằng này có hoạt động gì vào đêm Giáng Sinh sao?"
Trần Trứ nghĩ thầm.
Lúc này, vợ chồng lão Trần vừa ngủ trưa dậy, hai người thấy Hoàng Bách Hàm cũng không ngạc nhiên, bởi vì hồi cấp ba Hoàng Bách Hàm thường đến chơi với Trần Trứ.
Mao Hiểu Cầm cắt vài miếng dưa hấu mang vào thư phòng. Tháng 12 ở Quảng Châu có đủ loại trái cây, còn bà cũng giống như bao phụ huynh khác ở Trung Quốc, sẽ chuyển qua tiết mục hỏi thăm tình hình học tập và sinh hoạt của Hoàng Bách Hàm ở Đại học Hoa Công.
Mặc dù, Hoàng Bách Hàm có chút thay đổi, nhưng khi đối diện với sự quan tâm cùng với mấy câu hỏi của người lớn, thì cậu vẫn như trước, ấp úng, mặt đỏ bừng, nói năng không mạch lạc.
Mao Thái Hậu không khỏi nghĩ, bây giờ con trai mình đã có thể tự kinh doanh, còn Hoàng Bách Hàm vẫn giống như hồi cấp ba.
"Đúng rồi."
Mao Hiểu Cầm chờ hai đứa trẻ ăn dưa hấu xong, lúc bà dọn vỏ dưa hấu đi, tranh thủ nhắc nhở Trần Trứ:
"Ngày mai, chị họ của con, Mao Hân Đồng sẽ đến Quảng Châu, buổi chiều mẹ sẽ qua dọn dẹp ký túc xá."
Đội ngũ nhân viên "Trang web học tập Trung Đại" đang mở rộng tuyển dụng nhân viên chăm sóc khách hàng, nên một khi số lượng nhân viên đông sẽ khiến việc quản lý trở nên khó khăn, nên Trần Trứ muốn cài một người thân làm nội gián, báo cáo kịp thời tình hình dư luận trong nội bộ nhân viên cho mình.
Mao Hiểu Cầm liền gọi cháu gái đang thất nghiệp ở quê đến, chỗ ở thì nhờ quan hệ của lão Trần, sắp xếp ở ký túc xá đơn của cán bộ khu phố Lộc Hồ. Nhưng chỗ đó hơi cũ kỹ, nên phải dọn dẹp trước.
"Con sẽ đi cùng mẹ."
Trần Trứ đứng dậy nói.
"Con đi làm gì vậy?"
Mao Hiểu Cầm không hiểu lắm, dọn dẹp vệ sinh có gì mà phải tham gia.
"Bà cứ để thằng bé đi cùng cũng được."
Trần Bồi Tùng vừa ăn dưa hấu, miệng không ngừng chảy nước đỏ, nhưng rất nhanh ông đã hiểu ngay ý đồ của Trần Trứ, nên mỉm cười nói:
"Thằng bé ấy định thu mua lòng người đấy, đến càng sớm mua bán càng được giá."
"Ôi trời! Người một nhà không cần phải khách sáo thế."
Mặc dù, Mao Hiểu Cầm nói vậy, nhưng trong lòng rất vui vì Trần Trứ nghĩ như vậy, mối quan hệ giữa con trai và con cháu bên ngoại vẫn luôn nhạt nhòa, có cơ hội cải thiện thì vẫn tốt hơn.
Vì vậy chiều hôm đó, Trần Trứ kéo theo lao động miễn phí Hoàng Bách Hàm, cùng mẹ đến khu nhà ở đường Lục Hồ để làm việc, thậm chí còn mua thêm tủ quần áo đơn giản, đèn bàn và bàn học nhỏ.
Đừng nhìn Đại Hoàng hơi ngớ ngẩn trong chuyện tình cảm, nhưng khi giúp bạn thân làm việc thì cậu ta không hề lười biếng, dù là mùa đông tháng 12 nhưng vẫn làm việc đến mồ hôi đẫm cả đầu.
Đã vậy, sau khi làm xong việc ở đây, thằng này còn theo Trần Trứ tới văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ.
"Tổ chức có nhiệm vụ quan trọng giao cho mày đây."
Trần Trứ cười nói.
Kỳ nghỉ đông sắp đến, Trần Trứ đã chuẩn bị nhiều tờ rơi, định phân phát tại các trường đại học trong thành phố, để những sinh viên dù về nhà hưởng thụ kỳ nghỉ cũng có thể làm gia sư. Như vậy ngoài việc giúp công ty kiếm thêm phí môi giới, còn có thể mở rộng ảnh hưởng của trang web Học Tập đến các thành phố cấp hai, ba và bốn.
"Này!"
Trần Trứ đưa túi tờ rơi cho Hoàng Bách Hàm, bảo cậu ấy sau khi quay lại trường vào thứ hai thì bắt đầu phân phát ở thư viện và phòng tự học buổi tối.
"Ôi trời! Đây là nhiệm vụ quan trọng mà mày định giao cho tao đấy à?"
Hoàng Bách Hàm cảm thấy có chút xấu hổ, nên từ chối:
"Giờ trang web Học Tập đã nổi tiếng ở trường tao rồi, không cần phải quảng cáo thêm nữa."
"Không có doanh nghiệp nào chê mình nổi tiếng quá, hơn nữa không phải tao muốn quảng cáo ở trường mày."
Trần Trứ thấy Đại Hoàng không muốn nhận, nên cưỡng ép nhét túi tờ rơi vào tay thằng bạn:
"Công ty của tao có cô gái tên Tống Tình, mày cũng đã gặp rồi, cô ấy hiện đang chạy thị trường khắp các tỉnh."
"Theo phản hồi thì hiệu quả không cao, không có nhiều phụ huynh ngoại tỉnh trở thành thành viên sau khi cô ấy thuyết phục, nhưng khi đi công tác cô ấy vẫn nhận lương và còn có phụ cấp."
Trần Trứ hỏi:
"Vậy tao đang làm ăn lỗ vốn à?"
Đại Hoàng bị hỏi ngẩn ra, cậu là chuyên ngành viễn thông nên không biết làm ăn thế nào, gãi đầu nói:
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Tất nhiên là không rồi! Kiếm tiền mà chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt thì mãi mãi không thể thành công lớn được."
Trần Trứ giải thích:
"Tống Tình xem như đi một vòng quanh tỉnh mà không có hiệu quả, ít nhất cũng để lại chút ấn tượng cho nhiều phụ huynh và học sinh, đợi đến khi kỳ nghỉ đông các sinh viên cầm theo tờ rơi về quê, cộng thêm quảng cáo trên truyền hình, các phụ huynh từ từ sẽ chấp nhận trang web của bọn tao thôi."
Nghe Trần Trứ nói hợp lý như vậy, Hoàng Bách Hàm không tìm được lý do thích hợp để phản đối, đành nhận lấy.
Buổi tối, Trần Trứ mời Hoàng Bách Hàm ăn gà rán KFC để an ủi tâm trạng không vui của Đại Hoàng.
Thế là, ngày Đông Chí, ngày thi CET-4, và thứ Bảy, cũng lần lượt trôi qua.
Hôm nay, Trần Trứ về nhà ngủ vì ngày mai phải đi đón chị họ Mao Hân Đồng.
Trước khi ngủ, như thường lệ, hắn gọi điện thoại cho Du Huyền.
Hôm nay, giáo sư Quan dẫn cô đi gặp một bà cụ định cư ở Pháp, là giáo sư tại Học viện Mỹ thuật Quốc gia Paris. Gọi là "bà cụ" vì bà ấy tuổi tác tương đương với giáo sư Quan, nhưng Du Huyền nói tính tình bà rất tốt, hoàn toàn không giống giáo sư Quan hay mắng người.
Hơn nữa, bà ấy còn vì nể mặt Quan Vịnh Nghi mà tặng cho Du Huyền một bức tranh do chính tay bà vẽ.
Trần Trứ nói đùa bảo Du Huyền giữ kỹ bức tranh, hiện tại có thể chưa đáng giá nhiều nhưng sau này cứ cất giữ trong khung kính để dành cho con trai hay con gái, có thể lúc đó sẽ đáng giá.
Hai người cứ nói chuyện như vậy một lúc rồi mới cúp máy.
Trần Trứ liếc nhìn QQ, thấy Tống Thì Vi bên đó yên ắng, không biết bữa ăn với gia đình bác cả có chuyện gì xảy ra.
Vậy nên cậu nhắn tin cho Tống Thì Vi:
"Ngủ chưa? Cậu đang làm gì?"
Rất nhanh, Tống Thì Vi trả lời:
"Đang đọc sách" ngắn gọn nhưng rõ ràng, nội dung cho Trần Trứ biết cô đang làm gì.
Trần Trứ bỗng thấy hơi đau đầu. Khi đối diện với Sweet tỷ, thực ra hắn vẫn có thể nói chuyện, nhưng giờ đối mặt với chiếc điện thoại lạnh lẽo, lại càng làm nổi bật phong cách lạnh lùng của Tống Thì Vi, như đang nói chuyện với một robot AI.
Trần Trứ nghĩ một chút, rồi cũng kể lại nội dung trò chuyện thường giống với Du Huyền ra.
Hắn nhắn:
"Chiều nay Hoàng Bách Hàm đến tìm mình... Nói chuyện về cậu ấy và Mưu Giai Văn... Sau đó cùng mình dọn dẹp phòng trọ cho chị họ... Cuối cùng đưa tờ rơi của trang web Học Tập cho Hoàng Bách Hàm... Rồi cùng ăn KFC..."
Tống Thì Vi đang vừa đọc sách vừa chờ tin nhắn của Trần Trứ, kết quả nhận được một "bài văn" hơn 200 chữ sau 10 phút.
Đọc qua mô tả chi tiết từng việc, Sweet tỷ ban đầu có chút choáng, nhưng lại cảm nhận được Trần Trứ muốn chia sẻ cuộc sống hàng ngày với mình.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi gõ trên điện thoại:
"Mình ăn tối với gia đình bác cả, nói về tình hình kinh tế thế giới gần đây, rồi bàn về thị trường chứng khoán trong nước, sau đó..."
Tống Thì Vi nhíu mày, rồi đột nhiên xóa đi, rồi sửa lại thành:
"Mình ăn tối với gia đình bác cả, nói chuyện công việc một chút, rồi về nhà..."
Nhưng có vẻ cô vẫn không hài lòng, lại xóa đi và chỉnh sửa lại.
Cuối cùng, Trần Trứ nhận được tin nhắn là:
"Mình ăn tối với gia đình bác cả, rồi về nhà và ở đó cho đến giờ."
"Thật là ngắn gọn quá."
Trần Trứ cười dở khóc dở, đây đúng là phong cách điển hình "Thì Vi".
"Được rồi..."
Trần Trứ không giận, nhưng cũng cảm thấy cách trò chuyện chia sẻ hàng ngày này không phù hợp với mình và Sweet tỷ, nên định chào "Chúc ngủ ngon" với Tống Thì Vi.
Không ngờ cô cũng nhận ra cách trả lời như vậy quá xa cách, nên gửi thêm hai tin nhắn.
Vi Vi:
"Không phải mình không muốn chia sẻ cuộc sống hàng ngày, cũng không có ý lơ là cậu, chỉ là không quen lắm."
Vi Vi:
"Mình có thể kể khi chúng ta gặp mặt, nếu cậu không thấy chán và vẫn muốn nghe."
Trần Trứ mỉm cười, hắn có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và chân thành của Sweet tỷ từ những dòng tin nhắn.
Vậy nên, Trần Trứ cũng trả lời:
"Được! Vậy chọn một buổi tối rảnh, cậu kể cho mình nghe nhé."
Tống Thì Vi thấy tin nhắn trả lời của Trần Trứ, vô thức muốn hỏi: 'Tối ngày mốt nhé?'.
Bởi vì, tối ngày mốt là đêm Giáng Sinh. Nếu là cặp đôi bình thường, Trần Trứ chắc sẽ hẹn mình nhỉ. Nhưng Tống Thì Vi không hỏi như vậy, mà chỉ trả lời: 'Được.'.
Vẫn là phong cách đặc trưng của cô, dường như lạnh lùng không gần gũi.
Trần Trứ cũng không nói thêm gì, nhìn ánh trăng xuyên qua rèm rơi trên bàn học, sáng rực cả một góc.
'Ngủ ngon.'.
Trần Trứ nhắn lại. Tống Thì Vi: 'Ngủ ngon.'.
'Anh không ngắm trăng, cũng không nói nhớ em, để trăng và em đều không hay biết.'.
Ngày hôm sau, chủ nhật ngày 23 tháng 12. Nhiệm vụ của Trần Trứ hôm nay là cùng bố mẹ đón chị họ Mao Hân Đồng.
Từ Hà Nguyên đến Quảng Châu bằng xe khách mất hơn 3 tiếng, chị ấy xuất phát sau bữa trưa, tầm 4 giờ chiều đến bến xe tỉnh.
Thực ra Trần Trứ không có ấn tượng gì nhiều về người chị họ này, chỉ nhớ mang máng hồi cấp 3 có dịp Tết về nhà ông ngoại, thấy cô chị họ này có chút béo, mái tóc uốn theo kiểu tóc bù xù trông khá quê mùa.
Lúc đó, dù chưa trọng sinh, Trần Trứ cũng cảm thấy kiểu tóc đó thật là quê mùa. Nhưng có một việc nhỏ khiến hắn nhớ mãi, năm đó nhiều người lớn đánh bài, cắn hạt dưa vương vãi khắp nơi, trong đám trẻ chỉ có chị họ này cầm chổi quét dọn sạch sẽ.
Vài năm sau, kiểu tóc bù xù của chị họ không còn, thay vào đó là mái tóc ngắn gọn gàng, nhưng dường như thân hình béo vẫn còn, có lẽ vì thế mà nhìn bà chị này vẫn hơi mũm mĩm. Nói chung, người chị này trông khá ổn, gương mặt có chút giống dì Mao Hiểu Cầm, chỉ là hơi mập một chút.
Mao Hân Đồng đối mặt với Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm thì có vẻ hơi căng thẳng, dù sao trong lòng cô, hai vợ chồng dì và dượng là cặp thành đạt nhất trong gia đình.
"Chị hai."
Trần Trứ chủ động đến giúp xách hành lý.
Mao Hân Đồng giật mình, trong ấn tượng trước đây, Trần Trứ là cậu em cưng của dì, thường không làm việc nhà, chỉ cần học giỏi là được.
Nghe nói cậu em này cũng không làm mọi người thất vọng, điểm thi đại học đủ vào Bắc Đại, nhưng cuối cùng vẫn chọn ở lại học ngành tốt nhất tại đại học tốt nhất vùng Quảng Đông.
Mao Hân Đồng tốt nghiệp cấp 3 xong thì đi làm, vì thành tích quá kém không vào được đại học, nên đối với cậu em này luôn có chút kính nể.
Kính nể gia đình cậu, cũng kính nể thành tích của cậu, nên giữa hai người có một cảm giác khoảng cách khá lớn, gần như không có chủ đề chung để trò chuyện.
Vì vậy khi thấy Trần Trứ đưa tay, Mao Hân Đồng theo phản xạ muốn né tránh, nhưng Mao Hiểu Cầm nói:
"Em trai con đã lớn rồi, để nó xách giúp một chút cũng không sao."
Lúc này, Mao Hân Đồng mới đưa túi qua:
"Đây là cá khô mẹ con làm, biết chú thích ăn, bên trong còn có hai lọ dưa cải dì từng thích."
Trần Bồi Tùng cười lớn:
"Giúp chú cảm ơn bố mẹ con nhé."
Đó là biểu hiện biết cư xử, biết rằng lão Trần là chủ nhà, thường thì quyết định của ông, Mao Hiểu Cầm và Trần Trứ đều không phản đối.
Khi đến ký túc xá, thấy phòng sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng Mao Hân Đồng có chút ngạc nhiên.
Tất nhiên, cô không nghĩ mình sẽ ở nhà dì, trước khi đến Quảng Châu bố mẹ đã dặn dò nhiều lần - đây là cơ hội hiếm hoi rời khỏi Hà Nguyên, phải nhanh nhạy, không được gây phiền, và không sợ khổ.
"Bởi vì chỉ có được lòng dì và dượng, sau này mới có thể ổn định ở Quảng Châu."
Mao Hân Đồng đã chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng chịu khổ, không ngờ mình lại có thể ở trong ký túc xá đơn của đơn vị nhà nước, bên trong lại sạch sẽ gọn gàng và đầy đủ mọi thứ.
"Cảm ơn dì và dượng."
Mao Hân Đồng cảm ơn Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm.
"Còn cả em trai con nữa."
Mao Hiểu Cầm nói:
"Chiều hôm qua Trần Trứ cùng dì dọn dẹp ở đây cả buổi, quần áo ướt đẫm, mấy cái tủ này cũng là nó đi mua rồi mang về đấy."
"À?"
Mao Hân Đồng tròn xoe mắt kinh ngạc, điều này hoàn toàn khác với ấn tượng về cậu em họ.
Trần Trứ cười cười không để tâm, dù sao đã đến Quảng Châu thì thời gian còn dài, dần dần chị ấy sẽ hiểu mình. Nhưng cũng không cần lâu, buổi tối khi về Đông Hồ viện ăn cơm, Mao Hân Đồng mới biết mình được gọi đến thành phố trực thuộc tỉnh, thực ra là vì cậu em họ đang khởi nghiệp ở đại học, vì mở rộng quá nhanh nên cần người gấp.
Trần Trứ cũng nhấn mạnh với cô chị hai tròn trịa này, khi vào công ty tuyệt đối không được tiết lộ mối quan hệ họ hàng, cứ nói là bạn giới thiệu đến để rèn luyện... Hôm nay bị nhồi nhét quá nhiều thông tin, khiến Mao Hân Đồng từ một thành phố nhỏ đến cảm thấy khó tiếp thu, tất nhiên còn cả lo lắng.
Ban đầu, cô nghĩ là công việc do dì và dượng giới thiệu, không ngờ lại là công ty của cậu em họ.
"Trần Trứ năm nay mới bao nhiêu?"
Mao Hân Đồng thầm tính:
"Hình như nhỏ hơn mình ba tuổi, vậy mới 18 thôi, không biết làm được hai tháng thì có đóng cửa không đây..."
Trước đây cô từng làm nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại, không ngờ trung tâm đột ngột đóng cửa, nên cô đặc biệt nhạy cảm với chuyện này. Nhưng đã đến Quảng Châu rồi, nói gì cũng đã muộn, chỉ không biết cậu em họ có đủ mạnh mẽ để giúp mình ổn định ở Quảng Châu không.
Sáng hôm sau, thứ hai ngày 24 tháng 12 cũng là Đêm Giáng Sinh.
Sáng nay khi ăn sáng ở nhà, Trần Trứ có chút bồn chồn, cảm giác như hôm nay có nhiều việc phải làm, nhiều chuyện sẽ xảy ra, nhưng không thể xác định rõ việc nào.
Với một người cực kỳ có tổ chức như hắn, cảm giác này khá hiếm.
Hắn lên xe đến lớp vừa nghe xong một tiết học, điện thoại bỗng rung liên tục như bị oanh tạc. Trái tim Trần Trứ thắt lại, rút điện thoại ra xem, rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, nhưng tóm lại chỉ có một câu: Thị trường chứng khoán đã bắt đầu giảm mạnh, vừa mở cửa giao dịch đã tụt không phanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận