Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 179: Nguy cơ

Trần Trứ nhìn thấy cái ví tiền "eo vì" này, trong đầu bỗng nảy sinh suy nghĩ vay tiền Tống Thì Vi.
Thật ra, ý nghĩ này đã xuất hiện trong đầu hắn mấy lần, nhưng một phần vì vấn đề mặt mũi, hoặc hắn không muốn mối quan hệ giữa hai người dính líu đến tiền bạc.
Nhưng lần này, hắn có cảm giác không mượn không được, cũng may qua tháng là có thể bán cổ phiếu được rồi, mình sẽ lập tức trả lại cho Tống Thì Vi.
“Vậy phiền giáo sư Tằng giúp bàn bạc vấn đề thuê máy chủ.”
Tình hình là nghèo, nhưng Trần Trứ sẽ không thể hiện ra mình đang khó túng thiếu.
Đương nhiên cũng không có ai nghi ngờ hắn cả, bởi vì trưa nay hắn vừa tiêu 1.400 cho một buổi xã giao mà. Không ai ngờ được loại người nghèo khó như Trần Trứ lại có thể đứng ra lập nghiệp, đã thế hắn còn được ‘báo chiều Dương Thành’ tới phỏng vấn nữa chứ.
“Được.”
Tằng Khôn đồng ý, đồng thời nói chiều nay mình sẽ hỏi han.
Sau đó, Trần Trứ dẫn đầu trở về trường học. Hiện tại, bản thân hắn đang làm một số việc làm thêm, nhưng gần như chưa từng xin nghỉ, điều này khiến từ chủ nhiệm lớp, phụ đạo viên, hay giáo sư bộ môn đều có ấn tượng rất tốt với Trần Trứ.
Hắn vào phòng học, cả đám bạn cùng phòng đã có mặt đầy đủ, dường như bọn họ đã tập thành thói quen ‘xuất quỷ nhập thần’ của Trần Trứ rồi.
Mặc dù, bọn họ không biết Trần Trứ làm gì, nhưng mọi người đều công nhận từ người Trần Trứ toát ra khí chất của người có thực lực rất mạnh, cũng chẳng ai biết tại sao trong đầu mình lại có suy nghĩ này.
“Lão Lục, trưa nay mày đi ăn hải sải sao?”
Vu Dự hít hít, rồi đột nhiên hỏi.
“Cái này mà mày cũng ngửi ra được?”
Trần Trứ ngạc nhiên, đúng là trưa nay hắn đi ăn hải sản.
“Từ nhỏ mũi tao đã nhạy rồi.”
Vu Dự đột nhiên ngồi sát lại Trần Trứ, nhỏ giọng hỏi: “Có đôi khi mày trở về phòng ký túc, trên người đều tỏa ra hương thơm ngọt ngào, chắc chắn hẹn hò với bạn gái. Còn khi mày về phòng tỏa ra mùi mực in, thì tao biết là mày đang đi làm việc.
Miệng Trần Trứ giật giật, suýt chút nữa Trần Trứ đã hỏi ‘mày là chó’ à?
Đang học tiết thứ ba, Trần Trứ nhận được tin nhắn của giáo sư Tằng. Ông nói tiền thuê server năm nay tăng giá, cho dù bản thân lộ ra thân phận giáo sư Trung Đại, thì người ta giảm giá hết mức có thể cũng lên tới 42 nghìn một năm.
Trần Trứ thở dài, thật ra những thứ này chục năm sau giá thành sẽ tương đổi ổn định. Đương nhiên, nếu mỗi thời đại giá cả mỗi khác, không thể lấy nó ra làm thước đo được. Năm 2007, giá thành này đã cực kỳ lợp lý rồi.
Trần Trứ nói Tằng Khôn trao đổi cụ thể tình hình, báo cho bọn họ biết chậm nhất ngày mai sẽ qua đó ký hợp đồng.
Ba tiết trôi qua đã là chạng vạng tối, anh chiều tà lững thững trôi đi, giống như đang nhẹ nhàng đổ lên bầu trời một thùng thuốc sơn đủ loại màu sắc. Khắp nơi bên trong Trung Đại, tựa như bị ánh sáng dịu dàng của ráng chiều ôm lấy, tạo ra một bức tranh vô cùng lãng mạn.
Trần Trứ giẫm lên cái bóng của mình đi tới thư viện. Trước khi tan học hắn đã liên hệ trước với Tống Thì Vi, nên biết cô đang ở trong thư viện đọc sách.
Vị trí của hoa khôi Tống khá dễ tìm, là một chỗ bên cạnh cửa sổ. Cô đang cúi đầu đọc sách, cánh tay trái đeo chiếc đồng hồ Ballon Bleu de Cartie để ngang trước ngực, còn cánh tay phải đang đặt lên mặt sách, thỉnh thoảng lật qua trang mới.
Từng ngón tay của cô giống như được làm từ phỉ thúy màu trắng ngọc, khiến mỗi lần chạm vào trang sách để lật lại vang lên tiếng soạt, giống như quyển sách đang được cưng chiều phát ra âm thanh vui sướng. Chỉ có điều sắc mặt cô quá lạnh, nếu không phải thỉnh thoảng hàng lông mi dài của cô chớp một cái, thì cả người chẳng khác gì bức tượng điêu khắc.
“Chào buổi chiều.”
Trần Trứ lại gần chào hỏi.
Tống Thì Vi nghe được giọng nói thì ngẩng đầu lên. Lúc này, ánh mặt trời cuối cùng còn sót lại chiếu lên khuôn mặt cô. Cái này không phải từ vũ trụ gửi đến một chút hơi nóng, mà nó còn hòa tan cảm giác lạnh lùng ở giữa hai hàng lông mày, góp thêm một chút sức sống của thế giới sinh động.
“Chào buổi chiều.”
Tống Thì Vi cũng gật đầu trả lời.
Trên bàn đọc sách này còn có sinh viên khác, ở phía đối diện có một nam sinh. Nhưng rõ ràng cậu ta không thể tập trung vào học được, thỉnh thoảng giả vờ vô tình ngẩng lên, rồi chớp cơ hội liếc trộm Tống Thì Vi.
Nhưng bởi vì mọi người đều e ngại tính cách lạnh lùng, nên không dám chủ động chào hỏi.
Lúc này, nam sinh nhìn thấy Trần Trứ xuất hiện, Tống Thì Vi sẽ cầm quyển sách đang đặt bên cạnh về, thì cậu ta mới hiểu người nào được đóa hoa Lĩnh Viện dành chỗ trước.
Nam sinh mất tự nhiên xoay xoay cổ, bỗng cảm giác được bình vô tình bị chấn thương, nên nhanh chóng thu dọn sách vở rời đi.
Trên bàn giờ chỉ còn lại hai người, Trần Trứ nuốt nước bọt một cái, rồi mới hỏi Tống Thì Vi: “À…Cậu có thể cho mình mượn chút tiền?”
Hắn nghĩ nếu cứ vòng vo tam quốc sẽ chẳng giải quyết được gì, nên quyết định nói thẳng vào chủ đề chính.
Tống Thì Vi ngẩng đầu lên, nhưng nét mặt của cô không hề có chút bất ngờ nào, thậm chí còn hơi hướng như ‘cuối cùng cậu cũng hỏi mình chuyện này’.
Trần Trứ đã nghèo đến mức mặt dày đi ăn chức, tuy bản thân có tiền trong thị trường cổ phiếu nhưng hắn không muốn bán. Như vậy, hiện tại Trần Trứ không còn tiền để sử dụng, nếu như cậu ta là học sinh bình thường còn may, nhưng bây giờ còn lập nghiệp, thì sao mà chống đỡ được chứ?
Nói thật, đến bây giờ Trần Trứ mới hỏi vay tiền, đã vượt qua dự đoán của Tống Thì Vi rồi.
“Có một chút chuyện bất ngờ…Mình không tính được.”
Trần Trứ mỉm cười. Nếu như dựa vào kế hoạch ban đầu, mặc kệ trang web An Cư hay Học Tập được đưa ra thị trường, mà mình chỉ là một người mới chẳng có danh tiếng gì.
Không ngờ, Đặng Chi bước đến tặng cho mình một món quà, khiến mình không thể không thay đổi kế hoạch.
Nhưng trong tai Tống Thì Vi chỉ nghe được Trần Trứ gặp khó khăn, cô cũng không hỏi khó khăn đó là thế nào, chỉ đơn giản hỏi: “Cần bao nhiêu tiền?”
Trần Trứ ngập ngừng, đây là tín nhiệm với bạn học cùng lớp cũ sao? Cô không nghĩ đến khả năng mình không trả nổi à?
Tống Thì Vi thấy Trần Trứ không trả lời, thì lập tức nhìn về phía hắn, trong con mặt trong trẻo hiện ra một chút nghi ngờ.
Lúc này, Trần Trứ mới nói: “50 nghìn. 50 nghìn là đủ rồi, tháng sau sẽ trả lại cho cậu.”
Tống Thì Vi không quan tâm đến câu tháng sau sẽ trả tiền lại, bởi cô cảm thấy câu nói này không cần thiết.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại trong thẻ trên người mình không có nhiều tiền vậy. Nhưng trong phòng ký túc còn một thẻ nữa, chắc là đủ tiền, tối nay về mình sẽ chuyển cho cậu.”
Trần Trứ không nói gì. Hắn cầm lấy nắp bình giữ nhiệt của Tống Thì Vi ở trên bàn.
Tống Thì Vi xoa xoa miệng, rồi giật lấy nắp bình trong tay Trần Trứ, không cho hắn nghịch lung tung.
Nhưng cô cũng đoán ra được suy nghĩ của Trần Trứ, thế là vừa vặn nắp bình lại, vừa hỏi: “Có phải bây giờ cậu đang rất cần?”
“Ừ.”
Trần Trứ có chút xấu hổ, sau đó cầm lấy nắp bút trên bàn lên xoay xoay. Giống như hành động này có thể giảm bớt một chút áy náy ở trong lòng vậy.
Tống Thì Vi có chút bất đắc dĩ. Hình như tay đám con trai không thể nào dừng được thì phải, lúc nào cũng phải cầm thứ gì đó mới yên tâm được không bằng.
“Vậy để mình về ký túc chuyển khoản cho cậu.”
Tống Thì Vi đứng lên, cô kìm nén cảm giác lấy về nắp bút, để nắp vào bút bi.
“Đây là số tài khoản của mình, mình đưa cậu trở về.”
Trần Trứ vô cùng cảm động, nhưng trước mắt chỉ đành mặt dày theo cô trở về, cố gắng trở thành con nợ có lương tâm.
Tống Thì Vi không trả lời, mỗi lần cô không phản đối thì im lặng chính là đồng ý. Thế là hai người bước cùng nhau trở về Tây Uyển.
Nếu như tại thư viện hoặc nhà ăn, không gian bên trong sẽ tối hơn, với lại mọi người vào đó đều cắm đầu cắm cổ làm việc đặc trưng của nơi đó. Nhưng bây giờ là thời điểm mọi người đua nhau đến phòng ăn, nên rất nhiều người nhìn thấy Trần Trứ đi cạnh Tống Thì Vi, ai nấy đều tò mò xem xét.
Chỉ là, ngay từ thời cấp ba Tống Thì Vi đã quen với ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Cô trở lại phòng ký túc xá, lấy từ trong ngăn tủ ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen và một USB.
Năm 2007, việc chuyển khoản còn chưa thuận tiện. Mỗi lần chuyển khoản phải cắm một USB an toàn, sau khi xác nhận máy tính an toàn, thì Tống Thì Vi mới đăng nhập vào tài khoản ngân hàng Trung Tín, rồi làm một loạt thao tác chuyển khoản.
Rất nhanh, trên máy tính đã thông báo chuyển khoản thành công.
Tống Thì Vi rút USB an toàn ra, Trong thời gian cô đợi máy tính tắt, thì nhìn vào lọ đựng hoa Mộc trên bàn, đột nhiên búng lần lượt năm đầu ngón tay vào bình thủy tinh, giống như trừng trị Trần Trứ dám nghịch ngợm nắp giữ nhiệt và nắp bút của mình.
Sau đó, cô giấu đi nét mặt tươi vui hoạt bát của mình, rồi mới xuống sân tìm Trần Trứ.
Cùng lúc đó, trong một phòng làm việc của Đại Học Nông Nghiệp Hoa Nam.
Một tiếng ‘Đinh’ vang lên, một vị nữ giáo sư đeo cặp kính gọng vàng, bà cầm điện thoại di động lên kiểm tra, nhìn chằm chằm vào tin nhắn thông báo ngân hàng gửi tới, ánh mắt lập tức trở nên lo lắng và nghiêm khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận