Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 234: Vì sao mối quan hệ của Trần Trứ lại dày đặc như vậy?
“Thì ra là như vậy.”
Trần Trứ thở ra một hơi, thì ra không phải trừng phạt mình mà là ban thưởng.
Hắn còn định theo bản năng nói vài câu khiêm tốn ‘do may mắn, hay trùng hợp’.
Không ngờ, giáo sư Thiệu tuyên bố quyết định xong, thì lập tức bắt đầu giảng dạy.
Ông dạy xong tiết của mình cũng không ở lại nói chuyện với Trần Trứ, hoặc là truyền dạy một chút kinh nghiệm ‘làm ăn buôn bán’. Mà chuông báo tan học vang lên, ông lập tức cầm cặp, bước ra khỏi lớp.
Thoải mái tự nhiên.
Những năm 2007, bên trong các trường đại học 985 vẫn còn lác đác vài giáo sư cá tính như vậy, nhưng càng về sau càng khó mà gặp được.
Dù sao không thể đấu tranh với tiêu cực mãi được, làm vậy thật sự khó sống. Nhưng giáo sư Thiệu Hoành rất được tôn sùng, cho nên trong lớp xuất hiện một vài tiếng xì xào. Sau khi tạn học, đám bạn bè quen thuộc đều vây lại, trêu gọi Trần Trứ vì được gọi là ‘Bill Gates Trung Quốc’, đồng thời hâm mộ vì Trần Trứ đã vượt qua môn này sớm hơn một kỳ. Lưu Kỳ Minh ngơ ngác nói:
“Tao vừa nhắc nhở lão Lục dành thời gian tập trung cho việc học, đừng để đến lúc phải thi lại. Không ngờ giáo sư Thiệu đưa ngay cho kim bài miễn tử, biến tao thành một thằng hề.”
“Thi thì tất nhiên phải thi, với lại tao sẽ không tùy tiện trốn học.”
Trần Trứ mỉm cười:
“Nhìn thì có vẻ đây là quyền lợi, nhưng thực chất là loại nhắc nhở, để sau này tao chăm chú nghe giảng hơn, báo đáp lại việc giáo sư Thiệu yêu quý…”
“Mẹ nó, mày đúng là dối trá mà. Giáo sư Thiệu không có ở đây, mày làm ra vẻ cho ai xem đấy?”
Khang Lương Tùng khó chịu nói. Cậu ta rất nhớ thời điểm lớp 10, lớp 11, và nửa học kỳ đầu lớp 12, rõ ràng thời điểm đó còn chẳng biết có bạn cùng lớp tên là Trần Trứ. Nhưng chẳng biết vì lý do gì, học kỳ 2 lớp 12, bỗng nhiên Trần Trứ ngày càng nổi bật, hơn nữa ngày càng kinh khủng hơn, cho đến tận bây giờ. Khang Lương Tùng đi xuống dưới, bỗng nhìn thấy một cô gái dáng người cao gầy đang đứng ở đại sảnh tầng một. Cô đứng bên cạnh cầu thang, thần thái thanh tao lịch sự, khí chất lạnh lùng. Những ánh sáng lười biếng của mùa đống chiếu lên người cô, giống như khối bảo vật tỏa ra ánh sáng, khiến người nhìn có cảm giác mơ hồ. Tống Thì Vi? Khang Lương Tùng không biết sao Tống Thì Vi đứng ở đây, vì lớp tài chính không sử dụng cầu thang ở nơi này. “Không phải đến chờ thằng chó Trần Trứ đấy chứ?”
Khang Lương Tung dâng lên cảm giác ghen tuông. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta cảm thấy không thể nào, làm gì có chuyện cô gái như Tống Thì Vi đứng đây chờ một tên con trai chứ… Khang Lương Tùng còn chưa phân tích xong, đã thấy Trần Trứ đi xuống. Hắn trực tiếp đi tới chào hỏi Tống Thì Vi. Mặc dù Khang Lương Tùng không nhìn thấy rõ, nhưng lúc Trần Trứ xuất hiện, miệng Tống Thì Vi khẽ nhếch lên. Mặc dù tổng quát khuôn mặt của cô không thay đổi gì đáng kể, vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng rõ ràng khí chất đã khác rất nhiều lúc trước. Hình như đang cười. Cậu ta nhìn thấy Tống Thì Vi và Trần Trứ bước đi dưới ánh nắng, hình ảnh hai người phối hợp nhẹ nhàng đồng đều, đến ngay cả nhịp bước chân cũng giống hệt nhau. Tự nhiên, Khang Lương Tùng có cảm giác mặc cảm tự ti. Đây là cảm giác chưa từng xuất hiện trên người cậu thời cấp hai, cấp ba hay cả lúc thi đại học. Cho nên, trình độ học tập là một quá trình không ngừng sàng lọc, trình độ càng cao, thì vòng tròn bạn bè xung quanh càng cao cấp. Nhưng, những nhân vật có tiếng trong trường đại học 985, thì chắc chắn vượt trội hơn hẳn so với cấp hai và cấp ba. Thời điểm ăn cơm trưa, Trần Trứ cũng gọi Viên Viên đến ăn cùng. Một là hắn tránh vấn đề bị nghi ngờ, bản thân cũng ý thức được tránh việc đơn độc đến nhà ăn với mình Sweet tỷ càng ít càng tốt. Thứ hai, hắn cũng muốn tìm hiểu xem khoa Quản Lý Dự Toán gần đây thế nào. Nếu có việc cần mình, hắn sẽ bỏ qua công việc mà đến giúp đỡ. Lúc đầu, hắn dự định hỏi rõ trong buổi tụ tập, nhưng kết quả bị Vương Trường Hoa và Ngô Dư làm chậm trễ. “Không có gì thay đổi cả. Sau khi anh Trần Trứ viết xong tổng kết cuối năm, việc bên trong khoa ngoại trừ đánh văn bản, đóng dấu giúp trưởng phòng Uông, thì em rảnh rỗi vô cùng.”
Viên Viên dịu dàng đáng yêu trả lời. Trần Trứ mỉm cười. Đây là thời điểm cuối năm, sao mà một phòng ban quan trọng như vậy lại rảnh rỗi cho được. Nhưng kết toán kinh phí, cùng đối chiếu sổ sách, là những công việc chỉ có Kỳ Chính mới làm được, dù mình ở đó cũng chỉ giúp đỡ được vài việc vặt. “Em cứ chủ động đi hỏi thầy Kỳ xem, có cần giúp đỡ gì không…” Trần Trứ cẩn thận dặn dò Triệu Viên Viên. Còn Tống Thì Vi bên cạnh thoải mái ăn cơm, mà không hề phá vỡ cuộc trò chuyện của hai anh em. Nhưng chuyện này cũng khiến cảm xúc của cô có chút lay động. Chỉ cần thông qua những chuyện nhỏ như vậy, cô có thể biết được vì sao có nhiều nguyện ý kết bạn với Trần Trứ đến thế. Rõ ràng, hắn đã rời khỏi khoa Quản Lý Dự Toán rồi, mà vẫn để ý đến công việc ở đó. Rõ ràng hắn đã làm tốt bước đầu việc khởi nghiệp rồi, nhưng vẫn có đủ tinh tế để quan tâm hết lãnh đạo từng giúp đỡ bản thân. Sau khi cơm nước xong, Trần Trứ nói với Tống Thì Vi:
“Mình tới chỗ trang web Học Tập làm việc chút.”
Trong câu nói này cũng chứa đựng ý đồ rất rõ ràng. Từ trước tới nay, trước mặt Tống Thì Vi, Trần Trứ chưa từng nói mình tới công ty, hoặc muốn đến văn phòng làm việc. Bởi vì nói vậy, Tống Thì Vi sẽ cảm thấy, nếu cậu đến công ty vì sao không để đưa bạn gái là mình đi cùng? Nhưng hắn nói đến chỗ trang web Học Tập, Tống Thì Vi sẽ nghĩ. À, mình đã đồng ý đứng về phía học tỷ Hạ Dụ bên trang web An Cư rồi, nên ít tiếp xúc với bên còn lại thì hơn. Đây cũng là do Trần Trứ cố tình dẫn dắt tới kết quả như vậy. Quả nhiên, Tống Thì Vi không hề có ý kiến nào, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Vậy mình và Viên Viên về phòng ký túc nghỉ ngơi trước.”
Cứ như vậy, hắn tránh được vấn đề khiến đám người Phương Tinh nảy sinh nghi ngờ. Một người đàn ông trưởng thành đáng tin, tất nhiên phải xây dựng trên vô vàn chi tiết nhỏ. Hắn từ nhà ăn đến Thung Lũng Công Nghệ mất tầm 10 phút. Trong quá trình đó, thế mà hắn nhận được điện thoại của viện trưởng Lĩnh Viện Thư Nguyên. “Alô ạ.”
Trần Trứ có chút bất ngờ, nhưng sau khi kết nối điện thoại vẫn nhiệt tình nói:
“Viện trưởng Thư, ngài dùng cơm chưa ạ?”
“Họp cho đến tận trưa, bây giờ còn chưa ăn gì.”
Thư Nguyên đầu dây bên kia mỉm cười trả lời. “Em cũng chưa ăn gì, hôm nay khó kiếm được cơ hội. Ngài cho bọn em cơ hội mời ngài một bữa, để bọn em có cơ hội lắng nghe lời dạy bảo của ngài.”
Thật ra, Trần Trứ đã ăn xong rồi, nhưng trong câu nói của hắn thể hiện ra bản thân đang cực kỳ đói, tự nhiên vô cùng. Trong cuộc sống hiện tại, có một số người cảm thấy - mấy lời khách sáo này rất giả tạo, bản thân thừa sức nói được, nhưng bọn họ không muốn nói hoặc khinh thường nói những lời này. Cho nên, đây là quan niệm sai lầm, ít được rèn luyện. Vì vậy, mỗi khi cần dùng đến, cách nói chuyện sẽ trở nên lắp bắp, lộ nhiều sai lầm. Người nói còn cảm thấy khó chịu, huống chi người nghe. Rõ ràng, đôi bên có cơ hội ngồi xuống ăn bữa cơm kéo gần quan hệ, nhưng vì người nói khó chịu, khiến đối phương xong việc là lập tức rời đi. Lời nói hay cách nói của Trần Trứ quá tự nhiên, khiến người nghe như Thư Nguyên cũng không cảm thấy gì. Nhưng rõ ràng viện trưởng Thư không đồng ý được. Ông chỉ nói với Trần Trứ, trong buổi họp đảng ủy sáng nay, hiệu trưởng La Tuấn cố tình nhắc đến quan điểm của Trần Trứ được đăng báo. Đồng thời, hiệu trưởng La cũng khen ngợi Trần Trứ rất có can đảm, rất giống với lứa đầu tiên tốt nghiệp Lĩnh Viên. Bây giờ, những sinh viên đầu tiên của Lĩnh Viện đều đang làm việc trong hầu hết lĩnh vực kinh tế, chính trị, văn hóa ở Quảng Đông, mà mỗi người đều có chỗ đứng nhất định. “Hiệu trưởng La bận trăm công nghìn việc, nếu ngài ấy nhắc đến em, thì nhất định là viện trưởng Thư đã nói qua với ngài ấy rồi.”
Trần Trứ lập tức trả lời lại. “Sao nói vậy được, hiệu trưởng La cũng thường xuyên đọc báo mà.”
Thư Nguyên cảm thấy rất thoải mái, mặc dù ông biết Trần Trứ đang nịnh nọt mình, nhưng không hề cảm thấy khó chịu. Trình độ giao tiếp này vượt mặt Trịnh Hạo không biết bao nhiêu lần. Một tên cạn bã chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ con gái người ta, nhưng gặp phải những vấn đề lớn, thì cần phải loại người từng trải như Trần Trứ mới đứng ra xử lý được. Mặt khác, cuộc điện thoại này của viện trưởng Thư không phải đơn giản như vậy, ông ám chỉ Trần Trứ rất rõ ràng. Em đã nằm trong tầm mắt của lãnh đạo cấp phó bộ rồi đấy, hãy cố gắng nữa lên, sáng tạo ra một giai thoại huy hoàng đi.
Trần Trứ thở ra một hơi, thì ra không phải trừng phạt mình mà là ban thưởng.
Hắn còn định theo bản năng nói vài câu khiêm tốn ‘do may mắn, hay trùng hợp’.
Không ngờ, giáo sư Thiệu tuyên bố quyết định xong, thì lập tức bắt đầu giảng dạy.
Ông dạy xong tiết của mình cũng không ở lại nói chuyện với Trần Trứ, hoặc là truyền dạy một chút kinh nghiệm ‘làm ăn buôn bán’. Mà chuông báo tan học vang lên, ông lập tức cầm cặp, bước ra khỏi lớp.
Thoải mái tự nhiên.
Những năm 2007, bên trong các trường đại học 985 vẫn còn lác đác vài giáo sư cá tính như vậy, nhưng càng về sau càng khó mà gặp được.
Dù sao không thể đấu tranh với tiêu cực mãi được, làm vậy thật sự khó sống. Nhưng giáo sư Thiệu Hoành rất được tôn sùng, cho nên trong lớp xuất hiện một vài tiếng xì xào. Sau khi tạn học, đám bạn bè quen thuộc đều vây lại, trêu gọi Trần Trứ vì được gọi là ‘Bill Gates Trung Quốc’, đồng thời hâm mộ vì Trần Trứ đã vượt qua môn này sớm hơn một kỳ. Lưu Kỳ Minh ngơ ngác nói:
“Tao vừa nhắc nhở lão Lục dành thời gian tập trung cho việc học, đừng để đến lúc phải thi lại. Không ngờ giáo sư Thiệu đưa ngay cho kim bài miễn tử, biến tao thành một thằng hề.”
“Thi thì tất nhiên phải thi, với lại tao sẽ không tùy tiện trốn học.”
Trần Trứ mỉm cười:
“Nhìn thì có vẻ đây là quyền lợi, nhưng thực chất là loại nhắc nhở, để sau này tao chăm chú nghe giảng hơn, báo đáp lại việc giáo sư Thiệu yêu quý…”
“Mẹ nó, mày đúng là dối trá mà. Giáo sư Thiệu không có ở đây, mày làm ra vẻ cho ai xem đấy?”
Khang Lương Tùng khó chịu nói. Cậu ta rất nhớ thời điểm lớp 10, lớp 11, và nửa học kỳ đầu lớp 12, rõ ràng thời điểm đó còn chẳng biết có bạn cùng lớp tên là Trần Trứ. Nhưng chẳng biết vì lý do gì, học kỳ 2 lớp 12, bỗng nhiên Trần Trứ ngày càng nổi bật, hơn nữa ngày càng kinh khủng hơn, cho đến tận bây giờ. Khang Lương Tùng đi xuống dưới, bỗng nhìn thấy một cô gái dáng người cao gầy đang đứng ở đại sảnh tầng một. Cô đứng bên cạnh cầu thang, thần thái thanh tao lịch sự, khí chất lạnh lùng. Những ánh sáng lười biếng của mùa đống chiếu lên người cô, giống như khối bảo vật tỏa ra ánh sáng, khiến người nhìn có cảm giác mơ hồ. Tống Thì Vi? Khang Lương Tùng không biết sao Tống Thì Vi đứng ở đây, vì lớp tài chính không sử dụng cầu thang ở nơi này. “Không phải đến chờ thằng chó Trần Trứ đấy chứ?”
Khang Lương Tung dâng lên cảm giác ghen tuông. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta cảm thấy không thể nào, làm gì có chuyện cô gái như Tống Thì Vi đứng đây chờ một tên con trai chứ… Khang Lương Tùng còn chưa phân tích xong, đã thấy Trần Trứ đi xuống. Hắn trực tiếp đi tới chào hỏi Tống Thì Vi. Mặc dù Khang Lương Tùng không nhìn thấy rõ, nhưng lúc Trần Trứ xuất hiện, miệng Tống Thì Vi khẽ nhếch lên. Mặc dù tổng quát khuôn mặt của cô không thay đổi gì đáng kể, vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng rõ ràng khí chất đã khác rất nhiều lúc trước. Hình như đang cười. Cậu ta nhìn thấy Tống Thì Vi và Trần Trứ bước đi dưới ánh nắng, hình ảnh hai người phối hợp nhẹ nhàng đồng đều, đến ngay cả nhịp bước chân cũng giống hệt nhau. Tự nhiên, Khang Lương Tùng có cảm giác mặc cảm tự ti. Đây là cảm giác chưa từng xuất hiện trên người cậu thời cấp hai, cấp ba hay cả lúc thi đại học. Cho nên, trình độ học tập là một quá trình không ngừng sàng lọc, trình độ càng cao, thì vòng tròn bạn bè xung quanh càng cao cấp. Nhưng, những nhân vật có tiếng trong trường đại học 985, thì chắc chắn vượt trội hơn hẳn so với cấp hai và cấp ba. Thời điểm ăn cơm trưa, Trần Trứ cũng gọi Viên Viên đến ăn cùng. Một là hắn tránh vấn đề bị nghi ngờ, bản thân cũng ý thức được tránh việc đơn độc đến nhà ăn với mình Sweet tỷ càng ít càng tốt. Thứ hai, hắn cũng muốn tìm hiểu xem khoa Quản Lý Dự Toán gần đây thế nào. Nếu có việc cần mình, hắn sẽ bỏ qua công việc mà đến giúp đỡ. Lúc đầu, hắn dự định hỏi rõ trong buổi tụ tập, nhưng kết quả bị Vương Trường Hoa và Ngô Dư làm chậm trễ. “Không có gì thay đổi cả. Sau khi anh Trần Trứ viết xong tổng kết cuối năm, việc bên trong khoa ngoại trừ đánh văn bản, đóng dấu giúp trưởng phòng Uông, thì em rảnh rỗi vô cùng.”
Viên Viên dịu dàng đáng yêu trả lời. Trần Trứ mỉm cười. Đây là thời điểm cuối năm, sao mà một phòng ban quan trọng như vậy lại rảnh rỗi cho được. Nhưng kết toán kinh phí, cùng đối chiếu sổ sách, là những công việc chỉ có Kỳ Chính mới làm được, dù mình ở đó cũng chỉ giúp đỡ được vài việc vặt. “Em cứ chủ động đi hỏi thầy Kỳ xem, có cần giúp đỡ gì không…” Trần Trứ cẩn thận dặn dò Triệu Viên Viên. Còn Tống Thì Vi bên cạnh thoải mái ăn cơm, mà không hề phá vỡ cuộc trò chuyện của hai anh em. Nhưng chuyện này cũng khiến cảm xúc của cô có chút lay động. Chỉ cần thông qua những chuyện nhỏ như vậy, cô có thể biết được vì sao có nhiều nguyện ý kết bạn với Trần Trứ đến thế. Rõ ràng, hắn đã rời khỏi khoa Quản Lý Dự Toán rồi, mà vẫn để ý đến công việc ở đó. Rõ ràng hắn đã làm tốt bước đầu việc khởi nghiệp rồi, nhưng vẫn có đủ tinh tế để quan tâm hết lãnh đạo từng giúp đỡ bản thân. Sau khi cơm nước xong, Trần Trứ nói với Tống Thì Vi:
“Mình tới chỗ trang web Học Tập làm việc chút.”
Trong câu nói này cũng chứa đựng ý đồ rất rõ ràng. Từ trước tới nay, trước mặt Tống Thì Vi, Trần Trứ chưa từng nói mình tới công ty, hoặc muốn đến văn phòng làm việc. Bởi vì nói vậy, Tống Thì Vi sẽ cảm thấy, nếu cậu đến công ty vì sao không để đưa bạn gái là mình đi cùng? Nhưng hắn nói đến chỗ trang web Học Tập, Tống Thì Vi sẽ nghĩ. À, mình đã đồng ý đứng về phía học tỷ Hạ Dụ bên trang web An Cư rồi, nên ít tiếp xúc với bên còn lại thì hơn. Đây cũng là do Trần Trứ cố tình dẫn dắt tới kết quả như vậy. Quả nhiên, Tống Thì Vi không hề có ý kiến nào, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Vậy mình và Viên Viên về phòng ký túc nghỉ ngơi trước.”
Cứ như vậy, hắn tránh được vấn đề khiến đám người Phương Tinh nảy sinh nghi ngờ. Một người đàn ông trưởng thành đáng tin, tất nhiên phải xây dựng trên vô vàn chi tiết nhỏ. Hắn từ nhà ăn đến Thung Lũng Công Nghệ mất tầm 10 phút. Trong quá trình đó, thế mà hắn nhận được điện thoại của viện trưởng Lĩnh Viện Thư Nguyên. “Alô ạ.”
Trần Trứ có chút bất ngờ, nhưng sau khi kết nối điện thoại vẫn nhiệt tình nói:
“Viện trưởng Thư, ngài dùng cơm chưa ạ?”
“Họp cho đến tận trưa, bây giờ còn chưa ăn gì.”
Thư Nguyên đầu dây bên kia mỉm cười trả lời. “Em cũng chưa ăn gì, hôm nay khó kiếm được cơ hội. Ngài cho bọn em cơ hội mời ngài một bữa, để bọn em có cơ hội lắng nghe lời dạy bảo của ngài.”
Thật ra, Trần Trứ đã ăn xong rồi, nhưng trong câu nói của hắn thể hiện ra bản thân đang cực kỳ đói, tự nhiên vô cùng. Trong cuộc sống hiện tại, có một số người cảm thấy - mấy lời khách sáo này rất giả tạo, bản thân thừa sức nói được, nhưng bọn họ không muốn nói hoặc khinh thường nói những lời này. Cho nên, đây là quan niệm sai lầm, ít được rèn luyện. Vì vậy, mỗi khi cần dùng đến, cách nói chuyện sẽ trở nên lắp bắp, lộ nhiều sai lầm. Người nói còn cảm thấy khó chịu, huống chi người nghe. Rõ ràng, đôi bên có cơ hội ngồi xuống ăn bữa cơm kéo gần quan hệ, nhưng vì người nói khó chịu, khiến đối phương xong việc là lập tức rời đi. Lời nói hay cách nói của Trần Trứ quá tự nhiên, khiến người nghe như Thư Nguyên cũng không cảm thấy gì. Nhưng rõ ràng viện trưởng Thư không đồng ý được. Ông chỉ nói với Trần Trứ, trong buổi họp đảng ủy sáng nay, hiệu trưởng La Tuấn cố tình nhắc đến quan điểm của Trần Trứ được đăng báo. Đồng thời, hiệu trưởng La cũng khen ngợi Trần Trứ rất có can đảm, rất giống với lứa đầu tiên tốt nghiệp Lĩnh Viên. Bây giờ, những sinh viên đầu tiên của Lĩnh Viện đều đang làm việc trong hầu hết lĩnh vực kinh tế, chính trị, văn hóa ở Quảng Đông, mà mỗi người đều có chỗ đứng nhất định. “Hiệu trưởng La bận trăm công nghìn việc, nếu ngài ấy nhắc đến em, thì nhất định là viện trưởng Thư đã nói qua với ngài ấy rồi.”
Trần Trứ lập tức trả lời lại. “Sao nói vậy được, hiệu trưởng La cũng thường xuyên đọc báo mà.”
Thư Nguyên cảm thấy rất thoải mái, mặc dù ông biết Trần Trứ đang nịnh nọt mình, nhưng không hề cảm thấy khó chịu. Trình độ giao tiếp này vượt mặt Trịnh Hạo không biết bao nhiêu lần. Một tên cạn bã chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ con gái người ta, nhưng gặp phải những vấn đề lớn, thì cần phải loại người từng trải như Trần Trứ mới đứng ra xử lý được. Mặt khác, cuộc điện thoại này của viện trưởng Thư không phải đơn giản như vậy, ông ám chỉ Trần Trứ rất rõ ràng. Em đã nằm trong tầm mắt của lãnh đạo cấp phó bộ rồi đấy, hãy cố gắng nữa lên, sáng tạo ra một giai thoại huy hoàng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận