Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 312: Phông Bạt

Ngụy Chấn và Trần Vân Bằng đều khá ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của Uông Hải Tân.
Thực tế, hai người đã nghĩ từ lâu rằng nên chủ động mở lời, cùng lắm thì chịu nhường một ít lợi ích. Còn hơn tình hình hiện tại, nếu không có vốn đầu tư, đừng nói gì đến khởi nghiệp, ngay cả việc Đào Mễ có thể tồn tại qua kỳ nghỉ Tết hay không còn chưa chắc.
Nhưng Uông Hải Tân là người chủ trì việc thành lập Công ty Công nghệ Mạng Đào Mễ, dù cho Trần Vân Bằng có kỹ thuật tốt nhất, hay Ngụy Chấn rất sáng tạo trong tư duy, thì cả hai đều đã quen nghe theo chỉ thị của Uông Hải Tân.
"Vừa rồi tao cũng nghĩ thông rồi."
Uông Hải Tân nói với vẻ nặng nề, ngồi phịch xuống ghế như thể toàn bộ xương cốt trong người bị rút đi, đánh mất những nguyên tắc mà mình đã kiên trì bấy lâu.
"Không thể để khởi nghiệp mà phải nhặt đầu thuốc lá hút được, " Uông Hải Tân tự chế giễu, rồi nhìn chằm chằm vào trang web game "Nông Trại Vui Vẻ" trên máy tính, rồi lại quyết tâm một lần nữa.
"Quan trọng nhất là phải đưa nó ra thị trường sớm. Dù là lừa hay ngựa, đều phải mang ra cho người ta xem!"
Thực tế, Uông Hải Tân cũng không chắc lắm. Các trò chơi phổ biến hiện nay đều có giao diện nhân vật hoặc các kỹ năng được thể hiện rất hoành tráng bằng hai đê hoặc ba đê. Một trò chơi kiểu nuôi dưỡng, phong cách dễ thương, không có nhiều cơ chế phức tạp như vậy, liệu có chịu được sự thử thách của thị trường?
Số phận giống như một đứa trẻ thích trêu đùa.
Khi Uông Hải Tân vừa quyết định hạ mình để cầu xin đầu tư từ "Tổng giám đốc Tằng của SuiHui", thì phía "Tống nữ sĩ " đột nhiên có phản hồi.
Người đại diện toàn quyền của "Tống nữ sĩ" là Trần Trứ bất ngờ liên lạc, nói rằng thời gian vừa qua bận rộn với các công việc khác, và bây giờ muốn khởi động lại các cuộc đàm phán với Công ty Công nghệ Mạng Đào Mễ.
Điều này khiến Uông Hải Tân ngẩn ngơ.
Thực tế, nếu như là một người tinh thông xã hội như Trần Trứ, anh ta sẽ cảm thấy thời điểm này khá vi diệu. Tại sao ngay khi anh vừa chủ động mở lời với Suihui, thì phía "Tống nữ sĩ" lại khởi động lại cuộc đàm phán? Có phải trùng hợp quá không?
Nhưng với một kỹ sư công nghệ chỉ mới hơn 20 tuổi như Uông Hải Tân, bản thân quá thiếu kinh nghiệm xã hội. Nên anh không để ý đến những chi tiết nhỏ này, cho nên bản thân chỉ nghĩ về việc nên phản hồi "Tống nữ sĩ" và "Ông Trần" với thái độ như thế nào.
Nên nhớ rằng, trước đây "Tống nữ sĩ" và Công ty Công nghệ Mạng Đào Mễ đã tiến gần đến việc ký hợp đồng, thậm chí "Tống nữ sĩ" còn dự định đến Thượng Hải để khảo sát. Sau đó không rõ vì lý do gì, giống như bà ấy đã tìm thấy một công ty tiềm năng hơn, nên giao toàn quyền xử lý chuyện này cho "Ông Trần".
Giờ đây khi "Tống nữ sĩ" lựa chọn quay lại đàm phán, Uông Hải Tân băn khoăn liệu có nên tiếp tục hợp tác hay không, đặc biệt khi anh đã có liên hệ với SuiHui. Cuối cùng, nhờ lời khuyên của Ngụy Chấn và Trần Vân Bằng, anh quyết định cố gắng giữ mối quan hệ với cả SuiHui lẫn ông Trần.
"Liệu có đúng không nhỉ?"
Uông Hải Tân có chút lo lắng khi phải chơi nước đôi như thế này.
Ngụy Chấn nói:
"Làm người không tàn nhẫn thì đứng không vững, tuy cách này có vẻ không có đạo đức, nhưng thương trường như chiến trường, chữ 'lợi' phải đặt ở giữa."
Trần Vân Bằng cũng nói:
"Lúc còn ở Tencent, sếp đều nói chúng ta quá đơn giản, giờ khởi nghiệp lâu vậy rồi, đã đến lúc thay đổi cách nghĩ rồi."
"Đúng vậy!"
Uông Hải Tân bị bạn bè kích động, cảm giác như các nhà chiến lược mưu lược thời Tam Quốc như Giả Hủ, Tư Mã Chiêu hay Tào Tháo đang chiếm hữu mình, khiến anh bắt đầu ấp ủ "mưu kế" đối với Trần Trứ và Tằng Khôn của SuiHui.
Kế hoạch của anh ta là một mặt vẫn giữ liên lạc với SuiHui, một mặt lại nối lại tình xưa với ông Trần.
Trong mắt Uông Hải Tân, anh đã nắm chắc thế chủ động trong cuộc đàm phán này.
Nhưng với Trần Trứ, mọi thứ diễn ra như một vở kịch, hắn chỉ cần đứng xem.
Dưới sự chỉ đạo của Trần Trứ, ba bên, thực ra chỉ có hai bên, vì Tằng Khôn của SuiHui cũng đang hoạt động theo lệnh của Trần Trứ, nhanh chóng chuyển đến bước gặp gỡ trực tiếp. Điểm gặp gỡ chắc chắn là ở Quảng Châu, điều này ngay cả Uông Hải Tân cũng không có ý kiến gì, vì anh là bên cần vốn đầu tư.
Điều quan trọng là, ban đầu Tống Thì Vi đã thông qua quan hệ của Tống Tác Dân để phát đi ý định đầu tư. Trong cuộc trò chuyện với Uông Hải Tân, Trần Trứ cũng khéo léo gợi ý rằng anh biết "Tống nữ sĩ" có thể có liên quan đến ông Tống của Tập đoàn Trung Tín.
Tuy nhiên, những thông tin khác, như việc Tống Thời Vi học ở Trung Đại, thì Uông Hải Tân không hề biết.
Để tạo ra một sự cân bằng, ít nhất là trong lòng Uông Hải Tân phải thấy được một thế cục "hai đối thủ ngang tài ngang sức", Trần Trứ cần phải thêm chút trọng lượng cho Trách nhiệm Hữu hạn Công nghệ thông tin SuiHui.
Nếu không, chỉ dựa vào cái danh "quản lý là phó giáo sư của Trung Đại" e rằng khó có thể đối chọi với "con gái của Tống Tác Dân bên Trung Tín."
Làm sao để thêm trọng lượng? Cách đơn giản và hiệu quả nhất là từ mặt đánh bóng tên tuổi.
Chẳng hạn như chọn một nhà hàng sang trọng để ăn uống, vô tình tiết lộ việc quảng cáo của trang web Học Tập Trung Đại, tốt nhất có xe đưa đón thì hoàn hảo.
Bây giờ, Trần Trứ vẫn chưa có bằng lái, vì hắn từng hứa với Du Huyền là sẽ cùng cô thi đỗ phần ba của kỳ thi sát hạch.
Nhưng sau đó Du Huyền lại đi thủ đô, chuyện này cứ bị hoãn lại mãi đến giờ.
Dù sao thì, giờ không còn kịp thi lấy bằng lái nữa, mà cho dù có xe thì hắn cũng chẳng biết lái.
Người muốn phông bạt thì tự lái xe làm gì? Phải có tài xế riêng chứ!
Trong mạng lưới quan hệ hiện tại của Trần Trứ, có thể mượn được xe sang, cũng có thể mượn được tài xế, nhưng để đáp ứng cả hai điều kiện này cùng lúc thì chỉ có một nơi.
Đó chính là chỗ của Vương Hữu Khánh.
Làm trong ngành bất động sản, xây dựng, đừng thấy cả ngày luẩn quẩn trên công trường mà lầm, đây thực ra là một ngành rất coi trọng vẻ bề ngoài.
Hơn nữa, Vương Hữu Khánh là người Đông Bắc, mà nơi này thì lại càng trọng mặt mũi hơn nữa.
Hai thứ đó cộng lại, thì chắc chắn ở chi nhánh của Vạn Đạt tại Quảng Đông sẽ có xe sang dành cho việc tiếp khách.
Vương Hữu Khánh lại là phó tổng của chi nhánh, ông ta chắc chắn có quyền điều động.
Quả nhiên, khi Trần Trứ gọi điện cho ông ta, yêu cầu mượn xe mượn người.
Ban đầu, Vương Hữu Khánh ngạc nhiên một chút, rồi bật cười lớn:
"Cậu là kiểu người không nháy mắt chi ra 500 nghìn để bôi trơn quan hệ, tự dưng giờ lại muốn mượn xe để phô trương, tôi thật sự hơi khó quen đấy!"
"Thế nào?"
Trần Trứ bị trêu chọc cũng không tức giận, ngược lại điềm nhiên nói:
"Tôi năm nay mới 19 tuổi, mượn xe sang để phô trương tán gái, chẳng phải đúng là việc nên làm ở độ tuổi này sao?"
"Cậu...."
Dù có đánh chết Vương Hữu Khánh cũng không tin Trần Trứ lại có thể vô vị đến thế.
Ban đầu ông ta chỉ định chọc ghẹo một chút, không ngờ tên này lại đùa được như vậy, ngược lại khiến bản thân bị kìm nén không nói được lời nào.
"Được rồi, được rồi, tôi có xe có người đây, xe là Mercedes S600, người thì chắc chắn đáng tin."
Vương Hữu Khánh hào sảng nói:
"Bây giờ cuối năm, nhiều dự án ngừng lại, xe và người đều có thể điều cho cậu sử dụng."
"OK! Tôi cần dùng xe sau ngày kia, ngày mai sẽ đến lấy xe và gặp người."
Trần Trứ cũng chẳng khách sáo, công ty môi giới bất động sản đã nhường cho cái tên đại lưu manh này 7% cổ phần, mượn cái xe còn phải nói cảm ơn gì nữa.
Cúp điện thoại, Vương Hữu Khánh nhấc máy bàn gọi vài câu, không lâu sau có một người đàn ông đầu húi cua bước vào.
Anh ta tầm hơn ba mươi tuổi, vóc dáng trung bình, da ngăm đen, đứng trước bàn làm việc của Vương Hữu Khánh, im lặng chờ lệnh.
Rõ ràng Vương Hữu Khánh rất hiểu tính cách của tài xế, nên ông không nói nhiều, mở ngăn kéo lấy ra một chùm chìa khóa rồi "bốp" một tiếng ném lên bàn.
"Hải Quân."
Vương Hữu Khánh nói:
"Tôi có một người bạn ngày mai cần xe và tài xế, tôi cho mượn cậu cho người ta rồi."
Sắc mặt tài xế bình tĩnh, rõ ràng anh đã gặp việc này nhiều lần rồi.
Tuy nhiên, vì Trần Trứ có chút đặc thù, không giống những lãnh đạo hay ông chủ trung niên thường ngày, Vương Hữu Khánh vẫn căn dặn thêm:
"Người bạn của tôi tuổi còn trẻ, nhưng cậu ta không phải người bình thường."
"Mấy ngày tôi cho cậu ta mượn, cậu ta cho cậu gì thì cứ nhận."
"Nhưng cậu ta bảo cậu làm gì, cũng không cần quay lại báo cáo với tôi, hiểu chứ?"
Vương Hữu Khánh là một tay lưu manh thông minh, thậm chí còn quá khôn khéo, chẳng bao giờ ông để lộ mình tò mò việc Trần Trứ đang làm.
Như thế sẽ tránh khỏi việc Trần Trứ nghe được, gây ra những hiểu lầm không cần thiết.
"Vâng."
Tài xế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cầm lấy chìa khóa rời đi.
"Mẹ kiếp...."
Đợi đến khi trong văn phòng chỉ còn mình Vương Hữu Khánh, ông ta mới gãi đầu, lẩm bẩm đầy tò mò:
"Rốt cuộc là ai mà lại khiến Trần Trứ mượn xe, mượn người để phô trương vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận