Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 201: Cách một tên cặn bã đọc tâm lý
“Chúng ta giống như đã từng quen biết?”
Ngô Dư cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô gặp mặt Trịnh Hạo. Cô hoàn toàn không biết đây là một cách thức dùng để bắt chuyện.
Nếu đây là năm 2024, thì cách bắt chuyện này cực kỳ quê mùa, nhưng ở năm 2007 lại vô cùng hiệu quả.
Trên thực tế, vấn đề bắt chuyện quan trọng nhất về bản chất vẫn là gây cho đối phương hứng thú và tò mò.
Chỉ cần một chút tò mò là đủ rồi, bởi vì tiếp theo phải thế nào đã nằm trong lòng bàn tay của một tên cặn bã rồi.
“Đúng vậy, hoặc có thể do nhan sắc của cậu quá đẹp, thật sự quá xinh đẹp, nên trông giống minh tinh thì phải?”
Trịnh Hạo nghiêng người qua nói với Ngô Dư:
“Cho nên, khi lần đầu gặp cậu, thật sự giống như đã nhìn thấy trên ti vi.”
“Ha ha ha…” Ngô Dư nhịn không được bật cười. Câu này nghe có vẻ giả dối, nhưng cách khen ngợi bên trong câu lại vô cùng nghệ thuật, cho nên người nghe không hề thấy phản cảm.”
“Mình sao được xếp vào hạng ‘rất xinh đẹp’ được.”
Ngô Dư mỉm cười, sau đó lắc đầu nói:
“Du Huyền mới thật sự là rất xinh đẹp.”
Nếu con gái nói ‘em không xinh đẹp, mà người khác xinh đẹp hơn em rất nhiều’, thì phải trả lời thế nào? Trịnh Hạo liếc nhìn Du Huyền. Đây đúng là cô gái xinh đẹp nhất mà cậu ta từng gặp trong cuộc sống, nhưng cô lại đang lột vỏ tôm cho Trần Trứ. Ngón tay mảnh khảnh thoăn thoắt, nên rất nhanh vỏ tôm đã được bóc ra, chỉ còn lại mình tôm trắng ngon miệng trên tay. Cô đặt xuống đĩa của Trần Trứ, sau đó lại quay qua nói chuyện với Triệu Viên Viên, rồi tiếp tục cầm lên một con tôm nữa. Hành động của cô vô cùng tự nhiên, và Trần Trứ cũng tự nhiên như vậy. Chứng tỏ đây không phải lần đầu hai người làm như vậy. “Không ngờ bên ngoài gợi cảm cuốn hút, bên trong lại là kiểu vợ hiền dịu dàng.”
Trịnh Hảo cảm thấy ngoài ý muốn. Có điều, cậu ta chỉ liếc qua, sau đó ngắm nhìn Ngô Dư nói:
“Mỗi người có gu thẩm mỹ khác nhau, củ cải rau xanh đều có chỗ đáng yêu của riêng mình. Bản thân mình thấy cậu xinh đẹp hơn, còn cậu lại nói lái qua người khác xinh đẹp hơn. Mong cậu hãy tôn trọng gu thẩm mỹ của mình.”
“Hả?’ Ngô Dư ngây người ra. Cô không biết vì sao Trịnh Hạo lại tức giận. Hình như tức giận vì mình? Ngô Dư cảm thấy kỳ lạ, giống như đó không phải thái độ ‘tức giận’. Nhưng cô còn chưa nhận ra, cảm xúc của mình đang dần dần bị Trịnh Hạo lôi kéo. Nếu đây là một nữ sinh bình thường, nói không chừng cô ấy đã thẹn thùng, rồi cúi xuống uống một ngụm nước. Nhưng đối với một nữ sinh trường nghệ thuật, ngay thời điểm cấp ba đã phải đối mặt với mấy lời tán tỉnh kiểu này. Cho dù nữ sinh ấy chưa từng yêu đương qua, nhưng về mặt cảm xúc sẽ sinh ra một mức độ phản khác nào đó. Cho nên, Ngô Dư nhún vai nói:
“Được, nếu cậu đã nói mình xinh đẹp, vậy mình cứ như vậy chập nhận thôi.”
“Vậy mới đúng chứ.”
Trịnh Hạo gật đầu mỉm cười. Lúc này, Trịnh Hạo đã nghiệm ra một điều, nếu muốn cô gái như Ngô Dư xúc động, bản thân phải dùng kỹ xảo để lôi kéo, mà còn phải thật lòng thăm dò. Thế là, Trịnh Hạo định gắp cho Ngô Dư một miếng thịt bò, đồng thời nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu muốn chấm gì? Muối hay nước tương?”
“Không cần.”
Ngô Dư khoát tay nói:
“Cậu ăn đi, mình tự gắp được.”
Trịnh Hạo nhìn nét mặt Ngô Dư không giống như khách sáo, thì bản thân lập tức hiểu ra, bình thường cô gái này không tùy tiện nhận quà con trai muốn tiếp cận mình. Có thể giải thích đơn giản thế này, cậu có thể giúp mình gọi một chai nước, nhưng bóc vỏ tôm, gắp thịt, hay pha chế nước chấm…Thì quan hệ đôi bên vẫn chưa thân đến mức này, nên đừng có làm như vậy. Trịnh Hạo không gượng ép. Một tên cặn bã luôn hiểu không nên vội vàng, nếu lúc này mà tiếp tục lắm mồm, chỉ khiến người ta phản cảm. Trịnh Hạo im lặng gắp thịt bò vào trong bát của mình, bản thân không ngờ chuyện này có mức độ khiêu chiến cao như vậy. Nếu đổi lại, cậu ta đang ở quán bar, nói không chừng cả hai đã rúc vào với nhau chơi trò đổ xúc xắc rồi. Nhưng cũng vì vậy mới cảm nhận được nữ sinh luôn giữ mình trong sạch là thế nào. “Mình phải đổi cách tấn công khác thôi.”
Trịnh Hạo âm thầm tính toán. Cậu ta vừa ăn xong miếng thịt bò, giống như không có việc gì, vô tình hỏi Ngô Dư về những việc thú vị bên trong Quảng Mỹ. Mặc dù Ngô Dư từ chối cử chỉ ân cần của Trịnh Hạo, nhưng vừa rồi đối phương biến tiến biết lui, cho nên cô không hề khó chịu với cậu ta. Trong màn hơi nước lượn lờ của nổi lẩu, Ngô Dư kể về những điều thú vị trong Quảng Mỹ. Trịnh Hạo kiên nhẫn ngồi nghe, sau đó giống như vừa lau tay vừa vô tình hỏi:
“Mà…Bên trong trường học, chắc cậu có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?”
Nghe qua thì câu này giống như lời hỏi thăm, nhưng thực tế đó là một câu khen ngợi rất thông minh. Nếu cô gái đó không xinh đẹp, tính tình không tốt, thì sao có nhiều con trai theo đuổi được chứ? Nếu cô gái đó không hoàn hảo, thì sao mình có thể hỏi câu ‘nhiều người theo đuổi’ cho được? Lúc này, nếu là cô gái bình thường sẽ khiêm tốn trả lời:
“Làm gì có, chắc cậu nhìn lầm rồi.”
Thật ra, nếu cô gái đó có nhiều người theo đuổi đi chăng nữa, thì với một người Trung Quốc, bản tính luôn có sự khiêm tốn bên trong, thì cô cũng trả lời như vậy. Chẳng có cô gái nào đi trả lời:
“Đúng vậy, mình đi tới chỗ nào cũng có một đám con trai lại gần xin số điện thoại, phiền chết đi được.”
Bởi vậy, Ngô Dư lắc đầu nói:
“Chẳng có nam sinh nào theo đuổi cả.”
Câu trả lời này năm trong dự đoán của Trịnh Hạo. Một tên con trai trình độ kém sẽ nói là ‘bọn họ thật không có mắt, sao bỏ qua một cô gái xinh đẹp tuyệt trần…” Tóm lại là chém gió quá ác, mặc dù làm như vậy cũng không sai, nhưng vỏn vẹn câu nói chỉ nằm trong giới hạn mà thôi. Còn biết trình độ hay không chính là trong câu trả lời này. Trịnh Hạo cố gắng diễn khuôn mặt tình cảm nhất có thể, rồi nhỏ giọng nói:
“Chắc chắn người theo đuổi cậu không ít. Theo nhìn nhận của mình, mặc dù cậu là người hòa đồng dễ nói chuyện, nhưng lại rất khó có người nào thật sự khiến cậu ấn tương.”
Đột nhiên Ngô Dư ngây người ra, rồi quay đầu nhìn về phía Trịnh Hạo. Trịnh Hạo mặc kệ ánh mắt của Ngô Dư, cậu ta vẫn dùng khả năng diễn xuất của mình, để khuôn mặt lộ ra câu trả lời ‘mình hiểu cậu mà’. Thật ra, câu nói ‘cậu rất hòa đồng, nhưng khó có người khiến cậu ấn tượng’, đều có thể dùng cho người trẻ tuổi khoảng chừng trên dưới 20. Bởi vì bọn họ đang trong thời kỳ ‘mẫn cảm, kiêu ngạo, có chút thiếu tự tin, không chủ động nói ra tiếng lòng, lại khát khao có người hiểu rõ mình’. Cho nên câu nói này của Trịnh Hạo khiến Ngô Dư đột nhiên có cảm giác, cậu bán này nói trúng tiếng lòng của mình. Nếu dùng câu nói này lên loại người như Trần Trứ, khả năng hắn sẽ trả lời:
“Ồ, cậu đúng là bạn thân của tôi, là người hiểu rõ tôi nhất.”
Nhưng trong lòng sẽ khinh thường nghĩ ‘Con mẹ nó, bao nhiêu tuổi rồi còn giở mấy trò tâm lý vớ vẩn. Không có ai thì thôi, đúng là tiết kiệm một đống thời gian ngủ nghỉ cho sướng’.
Còn dùng câu nói này nói với mấy ông già như Uông Quý, khả năng ông nghe xong sẽ đi thẳng. Sếp Uông chỉ quân tâm đến tuyến tiền liệt của mình có ổn hay không, còn chuyện người khác cảm thấy gì thì kệ mẹ người ta, liên quan gì đến mình. Đây là vấn đề khác biệt tuổi tác, kinh nghiệm sống trong xã hội. Với độ tuổi như Ngô Dư, một khi gặp được câu nịnh bợ cấp cao này, thì bản thân sẽ lập tức tin tưởng. Giống như có một câu bình luận trên mạng thế này. Ở lứa tuổi đó, mặc kệ người xung quanh nói gì, bọn họ đều sẽ liên tưởng đến chính bản thân mình. Thậm chí, đây chưa phải là đòn sát thủ, mà đòn sát thủ thực sự giờ mới sử dụng. Trịnh Hạo nhìn thẳng vào mắt Ngô Dư, cảm thấy bên trong có sự đồng cảm với quan điểm của mình. Trịnh Hạo mỉm cười, trầm giọng nói:
“Cho nên, vẻ bề ngoài của cậu luôn muốn cho người khác thấy dáng vẻ kiên cường. Nhưng mình có thể cảm giác được, từ sâu trong lòng cậu vẫn là một cô gái, rất cần người bên cạnh quan tâm.”
Ngô Dư từ từ đặt đũa xuống. Cô có cảm giác, người con trai trước mặt này thực sự hiểu rõ mình. Thực ra câu nói ‘…Nhìn vẻ bề ngoài em rất kiên cường, nhưng sâu trong nội tâm vẫn là cô gái cần được quan tâm’, dù là những cô gái trẻ tuổi khoảng 20, hay những phụ nữ 50 tuổi thì đều có thể dùng câu nói này. Trong xã hội, phần lớn phụ nữ đều trong trạng thái ‘yếu thế’ hơn trước mặt con trai. Cho nên trời sinh phụ nữ là người bị động được tiếp cận, vì vậy câu nói này nhất định sẽ khiến các cô ấy cảm giác người đối diện hiểu mình. Nhưng, nếu một người đủ lý trí để phân tích, thì một người trưởng thành nào mà không đối mặt với khó khăn? Ai mà không phải kiên cường đối mặt chứ? Nói một cách nghiêm túc, một khi bản thân đã trưởng thành, thì cuộc sống là một vòng tuần hoàn ‘sống, giải quyết khó khăn, sống…’. Chuyện này chẳng liên quan gì đến giới tính cả. Tất cả mọi người đều thể hiện ra bộ mặt kiên cường, nhưng trong lòng lại như đứa trẻ không ngừng mạnh lên. Nhưng lời nói như mật ngọt này, chính là chém gió thành bão, dùng một khái niệm chung chung để tỏ ra bản thân lõi đời. Giống như con chó nào đi ngang qua cũng là chó ba đầu hết. Nhưng hết lần này đến lần khác, nó vẫn có tác dụng.
Ngô Dư cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô gặp mặt Trịnh Hạo. Cô hoàn toàn không biết đây là một cách thức dùng để bắt chuyện.
Nếu đây là năm 2024, thì cách bắt chuyện này cực kỳ quê mùa, nhưng ở năm 2007 lại vô cùng hiệu quả.
Trên thực tế, vấn đề bắt chuyện quan trọng nhất về bản chất vẫn là gây cho đối phương hứng thú và tò mò.
Chỉ cần một chút tò mò là đủ rồi, bởi vì tiếp theo phải thế nào đã nằm trong lòng bàn tay của một tên cặn bã rồi.
“Đúng vậy, hoặc có thể do nhan sắc của cậu quá đẹp, thật sự quá xinh đẹp, nên trông giống minh tinh thì phải?”
Trịnh Hạo nghiêng người qua nói với Ngô Dư:
“Cho nên, khi lần đầu gặp cậu, thật sự giống như đã nhìn thấy trên ti vi.”
“Ha ha ha…” Ngô Dư nhịn không được bật cười. Câu này nghe có vẻ giả dối, nhưng cách khen ngợi bên trong câu lại vô cùng nghệ thuật, cho nên người nghe không hề thấy phản cảm.”
“Mình sao được xếp vào hạng ‘rất xinh đẹp’ được.”
Ngô Dư mỉm cười, sau đó lắc đầu nói:
“Du Huyền mới thật sự là rất xinh đẹp.”
Nếu con gái nói ‘em không xinh đẹp, mà người khác xinh đẹp hơn em rất nhiều’, thì phải trả lời thế nào? Trịnh Hạo liếc nhìn Du Huyền. Đây đúng là cô gái xinh đẹp nhất mà cậu ta từng gặp trong cuộc sống, nhưng cô lại đang lột vỏ tôm cho Trần Trứ. Ngón tay mảnh khảnh thoăn thoắt, nên rất nhanh vỏ tôm đã được bóc ra, chỉ còn lại mình tôm trắng ngon miệng trên tay. Cô đặt xuống đĩa của Trần Trứ, sau đó lại quay qua nói chuyện với Triệu Viên Viên, rồi tiếp tục cầm lên một con tôm nữa. Hành động của cô vô cùng tự nhiên, và Trần Trứ cũng tự nhiên như vậy. Chứng tỏ đây không phải lần đầu hai người làm như vậy. “Không ngờ bên ngoài gợi cảm cuốn hút, bên trong lại là kiểu vợ hiền dịu dàng.”
Trịnh Hảo cảm thấy ngoài ý muốn. Có điều, cậu ta chỉ liếc qua, sau đó ngắm nhìn Ngô Dư nói:
“Mỗi người có gu thẩm mỹ khác nhau, củ cải rau xanh đều có chỗ đáng yêu của riêng mình. Bản thân mình thấy cậu xinh đẹp hơn, còn cậu lại nói lái qua người khác xinh đẹp hơn. Mong cậu hãy tôn trọng gu thẩm mỹ của mình.”
“Hả?’ Ngô Dư ngây người ra. Cô không biết vì sao Trịnh Hạo lại tức giận. Hình như tức giận vì mình? Ngô Dư cảm thấy kỳ lạ, giống như đó không phải thái độ ‘tức giận’. Nhưng cô còn chưa nhận ra, cảm xúc của mình đang dần dần bị Trịnh Hạo lôi kéo. Nếu đây là một nữ sinh bình thường, nói không chừng cô ấy đã thẹn thùng, rồi cúi xuống uống một ngụm nước. Nhưng đối với một nữ sinh trường nghệ thuật, ngay thời điểm cấp ba đã phải đối mặt với mấy lời tán tỉnh kiểu này. Cho dù nữ sinh ấy chưa từng yêu đương qua, nhưng về mặt cảm xúc sẽ sinh ra một mức độ phản khác nào đó. Cho nên, Ngô Dư nhún vai nói:
“Được, nếu cậu đã nói mình xinh đẹp, vậy mình cứ như vậy chập nhận thôi.”
“Vậy mới đúng chứ.”
Trịnh Hạo gật đầu mỉm cười. Lúc này, Trịnh Hạo đã nghiệm ra một điều, nếu muốn cô gái như Ngô Dư xúc động, bản thân phải dùng kỹ xảo để lôi kéo, mà còn phải thật lòng thăm dò. Thế là, Trịnh Hạo định gắp cho Ngô Dư một miếng thịt bò, đồng thời nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu muốn chấm gì? Muối hay nước tương?”
“Không cần.”
Ngô Dư khoát tay nói:
“Cậu ăn đi, mình tự gắp được.”
Trịnh Hạo nhìn nét mặt Ngô Dư không giống như khách sáo, thì bản thân lập tức hiểu ra, bình thường cô gái này không tùy tiện nhận quà con trai muốn tiếp cận mình. Có thể giải thích đơn giản thế này, cậu có thể giúp mình gọi một chai nước, nhưng bóc vỏ tôm, gắp thịt, hay pha chế nước chấm…Thì quan hệ đôi bên vẫn chưa thân đến mức này, nên đừng có làm như vậy. Trịnh Hạo không gượng ép. Một tên cặn bã luôn hiểu không nên vội vàng, nếu lúc này mà tiếp tục lắm mồm, chỉ khiến người ta phản cảm. Trịnh Hạo im lặng gắp thịt bò vào trong bát của mình, bản thân không ngờ chuyện này có mức độ khiêu chiến cao như vậy. Nếu đổi lại, cậu ta đang ở quán bar, nói không chừng cả hai đã rúc vào với nhau chơi trò đổ xúc xắc rồi. Nhưng cũng vì vậy mới cảm nhận được nữ sinh luôn giữ mình trong sạch là thế nào. “Mình phải đổi cách tấn công khác thôi.”
Trịnh Hạo âm thầm tính toán. Cậu ta vừa ăn xong miếng thịt bò, giống như không có việc gì, vô tình hỏi Ngô Dư về những việc thú vị bên trong Quảng Mỹ. Mặc dù Ngô Dư từ chối cử chỉ ân cần của Trịnh Hạo, nhưng vừa rồi đối phương biến tiến biết lui, cho nên cô không hề khó chịu với cậu ta. Trong màn hơi nước lượn lờ của nổi lẩu, Ngô Dư kể về những điều thú vị trong Quảng Mỹ. Trịnh Hạo kiên nhẫn ngồi nghe, sau đó giống như vừa lau tay vừa vô tình hỏi:
“Mà…Bên trong trường học, chắc cậu có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?”
Nghe qua thì câu này giống như lời hỏi thăm, nhưng thực tế đó là một câu khen ngợi rất thông minh. Nếu cô gái đó không xinh đẹp, tính tình không tốt, thì sao có nhiều con trai theo đuổi được chứ? Nếu cô gái đó không hoàn hảo, thì sao mình có thể hỏi câu ‘nhiều người theo đuổi’ cho được? Lúc này, nếu là cô gái bình thường sẽ khiêm tốn trả lời:
“Làm gì có, chắc cậu nhìn lầm rồi.”
Thật ra, nếu cô gái đó có nhiều người theo đuổi đi chăng nữa, thì với một người Trung Quốc, bản tính luôn có sự khiêm tốn bên trong, thì cô cũng trả lời như vậy. Chẳng có cô gái nào đi trả lời:
“Đúng vậy, mình đi tới chỗ nào cũng có một đám con trai lại gần xin số điện thoại, phiền chết đi được.”
Bởi vậy, Ngô Dư lắc đầu nói:
“Chẳng có nam sinh nào theo đuổi cả.”
Câu trả lời này năm trong dự đoán của Trịnh Hạo. Một tên con trai trình độ kém sẽ nói là ‘bọn họ thật không có mắt, sao bỏ qua một cô gái xinh đẹp tuyệt trần…” Tóm lại là chém gió quá ác, mặc dù làm như vậy cũng không sai, nhưng vỏn vẹn câu nói chỉ nằm trong giới hạn mà thôi. Còn biết trình độ hay không chính là trong câu trả lời này. Trịnh Hạo cố gắng diễn khuôn mặt tình cảm nhất có thể, rồi nhỏ giọng nói:
“Chắc chắn người theo đuổi cậu không ít. Theo nhìn nhận của mình, mặc dù cậu là người hòa đồng dễ nói chuyện, nhưng lại rất khó có người nào thật sự khiến cậu ấn tương.”
Đột nhiên Ngô Dư ngây người ra, rồi quay đầu nhìn về phía Trịnh Hạo. Trịnh Hạo mặc kệ ánh mắt của Ngô Dư, cậu ta vẫn dùng khả năng diễn xuất của mình, để khuôn mặt lộ ra câu trả lời ‘mình hiểu cậu mà’. Thật ra, câu nói ‘cậu rất hòa đồng, nhưng khó có người khiến cậu ấn tượng’, đều có thể dùng cho người trẻ tuổi khoảng chừng trên dưới 20. Bởi vì bọn họ đang trong thời kỳ ‘mẫn cảm, kiêu ngạo, có chút thiếu tự tin, không chủ động nói ra tiếng lòng, lại khát khao có người hiểu rõ mình’. Cho nên câu nói này của Trịnh Hạo khiến Ngô Dư đột nhiên có cảm giác, cậu bán này nói trúng tiếng lòng của mình. Nếu dùng câu nói này lên loại người như Trần Trứ, khả năng hắn sẽ trả lời:
“Ồ, cậu đúng là bạn thân của tôi, là người hiểu rõ tôi nhất.”
Nhưng trong lòng sẽ khinh thường nghĩ ‘Con mẹ nó, bao nhiêu tuổi rồi còn giở mấy trò tâm lý vớ vẩn. Không có ai thì thôi, đúng là tiết kiệm một đống thời gian ngủ nghỉ cho sướng’.
Còn dùng câu nói này nói với mấy ông già như Uông Quý, khả năng ông nghe xong sẽ đi thẳng. Sếp Uông chỉ quân tâm đến tuyến tiền liệt của mình có ổn hay không, còn chuyện người khác cảm thấy gì thì kệ mẹ người ta, liên quan gì đến mình. Đây là vấn đề khác biệt tuổi tác, kinh nghiệm sống trong xã hội. Với độ tuổi như Ngô Dư, một khi gặp được câu nịnh bợ cấp cao này, thì bản thân sẽ lập tức tin tưởng. Giống như có một câu bình luận trên mạng thế này. Ở lứa tuổi đó, mặc kệ người xung quanh nói gì, bọn họ đều sẽ liên tưởng đến chính bản thân mình. Thậm chí, đây chưa phải là đòn sát thủ, mà đòn sát thủ thực sự giờ mới sử dụng. Trịnh Hạo nhìn thẳng vào mắt Ngô Dư, cảm thấy bên trong có sự đồng cảm với quan điểm của mình. Trịnh Hạo mỉm cười, trầm giọng nói:
“Cho nên, vẻ bề ngoài của cậu luôn muốn cho người khác thấy dáng vẻ kiên cường. Nhưng mình có thể cảm giác được, từ sâu trong lòng cậu vẫn là một cô gái, rất cần người bên cạnh quan tâm.”
Ngô Dư từ từ đặt đũa xuống. Cô có cảm giác, người con trai trước mặt này thực sự hiểu rõ mình. Thực ra câu nói ‘…Nhìn vẻ bề ngoài em rất kiên cường, nhưng sâu trong nội tâm vẫn là cô gái cần được quan tâm’, dù là những cô gái trẻ tuổi khoảng 20, hay những phụ nữ 50 tuổi thì đều có thể dùng câu nói này. Trong xã hội, phần lớn phụ nữ đều trong trạng thái ‘yếu thế’ hơn trước mặt con trai. Cho nên trời sinh phụ nữ là người bị động được tiếp cận, vì vậy câu nói này nhất định sẽ khiến các cô ấy cảm giác người đối diện hiểu mình. Nhưng, nếu một người đủ lý trí để phân tích, thì một người trưởng thành nào mà không đối mặt với khó khăn? Ai mà không phải kiên cường đối mặt chứ? Nói một cách nghiêm túc, một khi bản thân đã trưởng thành, thì cuộc sống là một vòng tuần hoàn ‘sống, giải quyết khó khăn, sống…’. Chuyện này chẳng liên quan gì đến giới tính cả. Tất cả mọi người đều thể hiện ra bộ mặt kiên cường, nhưng trong lòng lại như đứa trẻ không ngừng mạnh lên. Nhưng lời nói như mật ngọt này, chính là chém gió thành bão, dùng một khái niệm chung chung để tỏ ra bản thân lõi đời. Giống như con chó nào đi ngang qua cũng là chó ba đầu hết. Nhưng hết lần này đến lần khác, nó vẫn có tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận