Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 313: Tay trái là kiến thức, tay phải là nhân tình

Hiện tại đối với Trần Trứ, mọi việc khởi nghiệp đều đang tiến triển ổn định.
Tất nhiên, tình cảm cũng vậy.
Ngay cả việc học hành cũng không tụt lại quá xa, chỉ có điều là tiếng Anh của hắn quá yếu, lên đại học lại không có thời gian ôn tập, nên điểm có phần kém.
Các môn khác thì Trần Trứ vẫn ổn, đặc biệt là toán cao cấp.
Thỉnh thoảng có những bài kiểm tra trên lớp, Trần Trứ thường xuyên đạt hơn 90 điểm, trong khi điểm tối đa chỉ có 100.
Sau khi mượn được xe với Vương Hữu Khánh, lúc tối Trần Trứ về ký túc xá, vừa mở cửa ra thì thấy mọi người đều đang chăm chỉ ngồi ôn bài.
Trong phòng không bật đèn lớn, mỗi người chỉ bật đèn bàn nhỏ, ánh sáng trắng mờ mờ chiếu lên bóng lưng của đám thanh niên mười tám, mười chín tuổi. Trần Trứ thoáng chốc cứ ngỡ mình đang quay lại năm lớp mười hai.
Trần Trứ không làm phiền ai, mà lặng lẽ vào rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn lấy sách ra.
Trong suốt quá trình, các bạn cùng phòng hẳn đều biết hắn đi qua đi lại phía sau, nhưng không ai chào hỏi hay nói đùa.
Cảm giác cứ như Trần Trứ bị cô lập vậy, nhưng thực ra chẳng ai muốn chủ động phá vỡ bầu không khí học tập này cả.
Nhưng Trần Trứ chỉ mới lật được hai trang cuốn ‘Kinh Tế Tiền Tệ’, thì Lưu Kỳ Minh đã vỗ vai hắn kéo ra ngoài.
Hai người ra ban công, Lưu lão đại bực bội nói:
"Mẹ kiếp! Mày còn ôn gì nữa?"
"Ý gì đấy?"
Trần Trứ chẳng hiểu mô tê gì.
"Mày khởi nghiệp thì cứ tập trung vào khởi nghiệp đi, cho dù có thi xếp hạng bét thì mọi người cũng hiểu mà."
Lưu Kỳ Minh giả vờ cường điệu nói:
"Nhưng mà nếu mày thi đỗ top 3 của lớp, giành được học bổng, thì mặt mũi đám chuyên tâm học hành bọn tao vứt đi đâu?"
Top 3 của lớp đều có học bổng của khoa, tất nhiên số tiền không nhiều, chỉ vài trăm tệ, nhưng dù sao đó cũng là một vinh dự.
"Hả?"
Trần Trứ bật cười, nghĩ thầm giờ đến thi cử cũng phải cân nhắc chuyện nhân tình à?
"Chuyện này khó nói lắm."
Trần Trứ nhướng mày, nửa thật nửa đùa đáp:
"Mày cũng biết rồi đấy, tao chỉ kém chút tiếng Anh thôi, mà điểm tiếng Anh ở đại học đâu có ảnh hưởng như ở cấp 3, chưa biết chừng tao sẽ 'đổi xe đạp lấy xe máy' đấy!"
Nhìn vẻ mặt "đắc ý" của Trần Trứ, khóe miệng Lưu Kỳ Minh giật giật, cậu muốn nói gì đó phản bác, nhưng lại nhận ra chẳng có gì để nói.
Hồi cấp 3 tổng điểm là 750, tiếng Anh chiếm 150 điểm, tức là một phần năm.
Ở đại học, tiếng Anh chỉ có 100 điểm, trong khi có đến chín môn học, tiếng Anh chỉ chiếm một phần chín.
Hơn nữa, 100 điểm này lại còn được chia thành điểm quá trình và điểm thi. Điểm quá trình chủ yếu dựa vào ấn tượng của giáo viên.
Trần Trứ là lớp trưởng, ít khi trốn học, nghỉ phép cũng sẽ chủ động báo cáo với thầy cô, điểm quá trình thế nào cũng không thấp được.
"Nếu Trần Trứ thật sự lọt vào top 3 của lớp, không cần nói ai khác, chắc chắn Chử Nguyên Vĩ sẽ sụp đổ."
Lưu Kỳ Minh nghĩ thầm đầy hả hê.
Chử Nguyên Vĩ là người học hành chăm chỉ nhất phòng, thậm chí đến những câu chuyện tán gẫu đen tối cũng không tham gia.
Cuối cùng thì khởi nghiệp không bằng, khả năng hoạt động cũng không bằng, đến cả việc học sở trường của mình cũng không bằng luôn sao?
"Nhưng mà chuyện này chẳng liên quan gì đến mình."
Bình thường Lưu Kỳ Minh học hành không chăm lắm, thi chỉ cần không trượt là được, tâm trí đều dồn hết vào công việc trong hội sinh viên.
Thế mới nói, đại học là một xã hội thu nhỏ đầy màu sắc, mỗi người đều đang làm những việc mà họ cho là ý nghĩa.
Nhưng trong mắt người khác, có khi lại thấy chuyện đó vô cùng ngớ ngẩn.
"Trần Trứ."
Lúc này, Lưu Kỳ Minh mới nói vào việc chính:
"Mai có tiệc cuối năm của ban tuyên truyền, mày đã hứa sẽ tham gia rồi đấy."
Học kỳ sau, phó ban tuyên truyền Nghê Khả Hân chuẩn bị sẽ thi nghiên cứu sinh, nên dự định từ chức trong hội sinh viên.
Vì vậy, Lưu lão đại muốn nhắm vào vị trí phó ban này, mong rằng có thể dựa vào ảnh hưởng của Trần Trứ ở đoàn ủy để giúp cậu "vượt mặt ngoạn mục".
Còn Trần Trứ thì có hai suy nghĩ.
Thứ nhất, thi nghiên cứu sinh thật ra không cần phải làm quá lên như vậy.
Trần Trứ cũng đã từng thi rồi, chỉ có ba tháng cuối là áp lực nhất, còn lại thì cứ nên ăn uống, ngủ nghỉ, vui chơi bình thường.
Công việc hội sinh viên thật ra cũng không ảnh hưởng nhiều, ngược lại còn giúp phân tán chú ý. Tuy nhiên, nếu học tỷ Nghê đã quyết định nghỉ việc, chắc là do thói quen học tập của riêng mình.
Thứ hai, Lưu lão đại chưa chắc đã đạt được như ý muốn.
Trần Trứ đã sớm nói với Lưu Kỳ Minh, trong thời bình việc thăng chức, năng lực và cống hiến không phải lúc nào cũng là yếu tố quyết định.
Nhưng lần trước đã hứa với Lưu Kỳ Minh rồi, nên giờ Trần Trứ chỉ đành nói:
"Để xem đã, dạo này tao bận lắm, sẽ cố gắng sắp xếp thời gian."
"Không được đâu, lão Lục."
Lưu Kỳ Minh nghe vậy liền sốt ruột:
"Mày không đi, bọn tao lấy lý do gì để mời thầy Trịnh? Thầy Trịnh không đi, tao biết nhờ ai để thông qua mối quan hệ lấy cái chức phó ban đây?"
"Mẹ kiếp! Thật là bó tay."
Trần Trứ lắc đầu, hai tên Lưu Kỳ Minh và Trương Quảng Phong lại đúng là " cuồng chức quyền."
Trần Trứ vẫn nhớ yêu cầu của Lưu Kỳ Minh, nhưng nó không nằm trong danh sách ưu tiên của hắn.
Khi sự nghiệp đã đạt đến bước này, hắn dần không còn tâm trí cho việc "điều động sinh viên" nữa.
Một khi đã không còn tâm trí cho chuyện đó, thì hội sinh viên cũng trở thành thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Thậm chí Trần Trứ còn nghĩ rằng, việc nâng điểm số trong kỳ thi cuối kỳ còn có ý nghĩa hơn là loay hoay trong cái "quan trường méo mó" của hội sinh viên.
Đêm qua câu nói đùa vô tình của Lưu Kỳ Minh lại khiến Trần Trứ nhận ra điều gì đó.
Hắn thực sự có khả năng giành được học bổng, nhất là khi còn hai tuần nữa là thi cuối kỳ, không phải vì tiền mà vì danh dự.
Nghĩ đến đây, niềm đam mê học tập của một "học sinh ưu tú" bất ngờ bùng cháy khắp người.
Buổi sáng, Trần Trứ vẫn như thường lệ đến lớp ghi chú lại những điểm quan trọng, đến trưa hắn còn mang sách vở đến văn phòng của SuiHui ở Thung Lũng Công Nghệ để tiếp tục học tập.
Nghe xong báo cáo kết quả kinh doanh của nhân viên, Trần Trứ vừa ăn trưa vừa đọc các điểm trọng yếu trong cuốn Tài chính quốc tế.
Bộ dạng mặc áo hoodie trắng, ngồi bên cửa sổ tập trung học bài, cuối cùng cũng giống một sinh viên thực thụ rồi.
Trương Quảng Phong đứng từ xa nhìn mà không dám làm phiền, sau đó đầy thắc mắc quay sang hỏi Tằng Khôn:
"Sếp đang làm cái quái gì vậy?"
"Rõ ràng mà."
Tăng Khôn đáp ngay:
"Sắp thi cuối kỳ rồi, ôn thi thôi."
"Hả? Có cần thiết không?"
Trương Quảng Phong càng thêm khó hiểu:
"Giờ công ty đang ăn nên làm ra như thế này, cho dù sếp có thi trượt hết đi nữa, bốn năm sau tốt nghiệp cũng chắc chắn thành triệu phú rồi."
"Thế mới nói, cậu không phải là Trần tổng."
Tằng Khôn cười cười, nói đầy thâm ý:
"Cậu không thể hiểu được sự đam mê học tập của một người đã thi vào Trung Đại với điểm số hơn 650 đâu."
Trương Quang Phong xoa xoa đầu, thật sự không thể hiểu nổi.
Có thời gian thì ngủ trưa không tốt hơn sao!
Lấy điểm cao để làm gì?
Chẳng lẽ cậu ấy muốn trở thành một sinh viên "toàn diện", vừa học giỏi, vừa khởi nghiệp thành công, lại khiêm tốn, biết nói chuyện, EQ cao, cao ráo đẹp trai?
Trần Trứ thực sự rất chăm chỉ ôn bài, thậm chí đến chiều sau khi hắn học xong, trên đường đi gặp Vương Hữu Khánh, hắn vẫn không quên mang theo một cuốn sách để đọc trên xe, và kèm thêm một bao thuốc Trung Hoa.
Vương Hữu Khánh biết rõ tính cách của Trần Trứ, nhưng tài xế Mã Hải Quân thì không.
Khi Mã Hải Quân theo Vương Hữu Khánh xuống lầu đón khách, anh ta thấy một thanh niên chưa đến 20 tuổi, cao ráo, da trắng, để kiểu tóc "ngắn hai bên, dài ở giữa".
Cậu ta mỉm cười tươi tắn như ánh mặt trời, một tay cầm sách, tay kia cầm bao thuốc.
Khi gặp mình, cậu thanh niên đó lập tức đưa bao thuốc ra, vừa cười vừa nói:
"Nghe anh Vương nhắc về anh rồi, mấy ngày này làm phiền anh nhiều."
"Đây là Trần Trứ sao? Thật sự quá trẻ."
Mã Hải Quân ngần ngại, không biết có nên nhận không.
Anh ta liếc nhìn Vương Hữu Khánh, nhưng Vương Hữu Khánh đang vui vẻ chào hỏi, không đưa ra bất kỳ gợi ý nào.
Lúc này, Mã Hải Quân mới nhớ lại lời Vương Hữu Khánh nói hôm qua: bất kể Trần Trứ đưa gì, nhận thoải mái không có vấn đề gì cả.
"Cảm ơn Trần tổng."
Mã Hải Quân nói lời cảm ơn, sau đó lịch sự nhận lấy.
Trần Trứ khẽ gật đầu mỉm cười, Mã Hải Quân từng lái xe cho nhiều ông chủ lớn, anh ta biết hành động vô tình của một người có thể đại diện cho nguyên tắc xử sự của người đó.
Một tay cầm sách, một tay cầm thuốc.
Nó đại diện cho điều gì?
Đại diện cho tay trái là kiến thức, tay phải là nhân tình.
Hai tay đều phải nắm chắc, đó cũng chính là nguyên tắc sống của Trần Trứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận