Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 136: Trần Trứ học Quảng Mỹ?
“Em Du.”
Nam sinh trông giống Trịnh Y Kiện đứng trước khung vẽ của Du Huyền, theo thói quen anh ta vén mái tóc dài về phía sau tai.
“Anh Hạ, anh có chuyện gì không?”
Du Huyền lên tiếng, lập tức bốc ra mùi vệ của ớt cay.
“Ha ha.”
Vị nam sinh trông giống Trịnh Y Kiện này không những không tức giận, còn cố tình đánh giá cách ăn mặc hôm nay của Du Huyền, rồi khen một câu: “Hôm nay, em ăn mặc không giống bình thường lắm.”
Du Huyền chớp chớp hàng lông mày nhỏ nhắn, sau đó muốn nói một câu ‘liên quan gì đến anh không’, nhưng sau đó cô cảm thấy câu nói này còn chưa đủ đuổi người, bèn đổi một câu có tính công kích mạnh hơn:
“Hôm nay, bạn trai tôi đến đây, tất nhiên phải ăn mặc nghiêm túc một chút chứ.”
Khuôn mặt ‘Trịnh Y Kiện’ bỗng cứng ngắc mất một chút. Đối với người theo đuổi Du Huyền, phải công nhận câu này của cô có tính công kích khá mạnh.
Nhưng, người này chỉ hơi ngây người một chút, sau đó mỉm cười tỏ ra không thành vấn đề.
Thật ra, ai chẳng biết chuyện Du Huyền có bạn trai, cô chưa bao giờ giấu giếm chuyện này.
Thậm chí người quan tâm đến cô còn biết, người bạn trai kia của cô đang học ở Trung Đại.
Nhưng vậy thì sao?
Có bạn trai chứ đâu phải đã kết hôn rồi. Bạn gái xinh đẹp của cậu đang đứng giữa môi trường đại học, vậy mọi người đều có quyền theo đuổi.
Trước đó, khi mọi người gặp nhau lễ Quốc Khánh, Ngô Dư đã nói bọn họ gặp một vị học trưởng khá khó chịu. Rõ ràng anh ta biết Du Huyền đã có bạn trai, còn công khai muốn theo đuổi.
Có điều, ‘Trịnh Y Kiện’ vẫn khá e dè tính cách của Du Huyền, nên không dám tiếp tục đứng đây nói chuyện, bèn chào một cách rất chuyên nghiệp, rồi quay về chỗ ngồi của mình trong phòng triển lãm mỹ thuật.
Lần này, sinh viên năm nhất tham gia cuộc thi chỉ có 7 người, còn lại đều là năm hai và năm ba.
Cố một chút tân sinh không biết ‘Trịnh Y Kiện’, sẽ có cảm giác đây là loại người mặt dày thích thể hiện. Nhưng một vài sinh viên khóa trên sẽ tỏ ra khâm phục anh ta.
Có tân sinh không nhịn được, nghiêng đầu qua hỏi học trưởng bên cạnh: “Học trưởng, người đó là ai vậy?”
“Ai cơ?”
Vị học trưởng không hiểu.
“Chính à người quấy rối Du Huyền kìa?”
Tân sinh hỏi.
“À, em nói Hạ Nguyên Sướng sao?”
Vị học trưởng này nhắc nhở: “Em đừng tùy tiện nói ra hai chữ quấy rối này, người ta à nhân vật có tiếng trong Quảng Mỹ đấy. Từ năm nhất đến năm thứ ba đại học, Hạ Nguyên Sướng luôn là người đứng đầu khóa, tham gia vô số cuộc thi trong trường, giành được rất nhiều giải thưởng. Ngay cả cuộc thi dành cho họa sĩ chuyên nghiệp của tỉnh cũng đạt giải.”
“Ồ, giỏi vậy sao?”
Vị tân sinh này cảm thấy may mắn, vì vừa rồi trong đầu anh ta đã nghĩ đến việc anh hùng cứu mỹ nhân, định đuổi cái tên ngu xuẩn quấy rối học muội này đi.
“Năm nay, tỉnh tổ chức cuộc thi, có lẽ cậu ta vẫn tham gia.”
Vị học trưởng này thở dài nói: “Nếu lần này cậu ta đoạt giải, nói không chừng trước khi tốt nghiệp, cậu ta được nhà trưởng tổ chức triển lãm tranh ấy chứ.”
Giờ vị tân sinh này mới hiểu được, tại sao các vị học trưởng học tỷ đều rất nể Hạ Thư Sướng, bởi vì anh ta giỏi thật sự.
Lúc này, người phụ trách đợt tập huấn lần này, giáo sư Phí đã tới.
Ngay lập tức, bên trong trung tâm mỹ thuật lập tức im lặng. Giáo sư Phí trông khoảng 40 tuổi, nét mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.
Bà là người Hồ Nam, nên lúc nói chuyện toàn nhầm âm T và N, nhưng không hề có một sinh viên nào giám cười nhạo bà.
Đầu tiên, giáo sư Phí giảng một chút về kỹ thuật phác họa. Thời gian còn lại, bà để cho học sinh vẽ tác phẩm tham gia thi tài, còn mình đi dạo một vòng chỉ đạo.
Lúc này, là thời điểm nhìn rõ mức độ chênh lệch trình độ.
Có một chút sinh viên giống như Hạ Nguyên Sướng, bọn họ không hề e ngại với giáo sư Phí, mà thỉnh thoảng thảo luận một chút về kỹ thuật hội họa.
Còn có một số sinh viên, mỗi khi giáo sư Phí hỏi đến thì rụt đầu rụt cổ không biết trả lời thế nào.
Rất nhanh, Phí Duyệt Minh đi tới trước mặt hai người Du Huyền và Ngô Dư.
Cảm giác này thật giống như lúc thi cử, giáo viên khoanh tay đứng bên cạnh nhìn học sinh làm bài, việc này khiến Ngô Dư và Du Huyền có chút lo lắng.
Nhất là, mỗi lần giáo sư Phi Duyệt Minh thở dài một hơi.
Hai người bỗng có cảm giác như rơi vào hầm băng, giống như hai người vừa dùng hết đầu óc làm một bài toán, nhưng không ngờ cho ra kết quả sai.
Nhưng, Du Huyền không phải loại người mặc cho người khác thích nắm thế nào thì nắm. Dù giáo sư Phí cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cô thấy sao nói vậy: “Giáo sư Phí, có sai sót gì thì ngài cứ chỉ bảo, tại sao đứng đó thở dài, khiến bọn em thấp thỏm trong lòng.”
“Vâng, đúng vậy.”
Ngô Dư ở bên cạnh nói theo.
“Có gì mà nói chứ, vẫn là vấn đề cũ.”
Phí Duyệt Minh chỉ vào bảng vẽ của Du Huyền: “Dù nét bút của em đúng là có tiến bộ, nhưng tư duy vẫn giống như lúc thi đầu vào, quá quan tâm đến kỹ thuật và hình thức, khiến tác phẩm lộ ra nét khô khan.”
Nhưng tân sinh vừa mới bước chân vào đại học, phần lớn đều dính phải điểm yếu này.
Dù sao, bọn họ thi đầu vào đều là những thứu này, nhất định phải vẽ một bức tranh phát huy toàn bộ kỹ thuật ra bên ngoài.
Nhưng, sinh viên muốn bước trên con đường hội họa này xa hơn, thì sau khi lên đại học phải nhanh chóng cởi sạch những thứ cứng nhắc đang bao bọc toàn thân ra.
Nghệ thuật không phải là quy tắc, nên đừng làm gì hạn chế sức tưởng tượng của bản thân. Một nghệ sĩ chân chính sẽ dùng trái tim của mình cảm nhận cuộc sống, mỗi một tác phẩm đều phải vẽ ra cái hồn của nó.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao giáo viên chủ nhiệm của cô thường nói, tác phẩm của cô còn thiếu một chút cảm giác.
Lần này, tác phẩm dự thi của Du Huyền là ‘ráng chiều’. Theo Phí Duyệt Minh đánh giá, từng đường cong nhẹ nhàng, hình ảnh rõ nét, màu sắc tươi sáng, thậm chí có vài chi tiết xử lý rất được.
Nhưng nó chỉ dừng lại ở mức độ bức tranh, còn cách hai chữ ‘tác phẩm’ một khoảng cách khá xa.
“Vậy em có khả năng được giải không?”
Đây là vấn đề Du Huyền quan tâm nhất.
Lần này, trường học tổ chức cuộc thi này sẽ có tiền thưởng, được chia thành ba cấp độ, 5000, 3000, và 1000.
Cá Lúc Lắc muốn cầm được tiền thưởng, rồi chờ đến sinh nhật tháng sau của chủ nhiệm Trần, cô sẽ mua cho hắn một chiếc điện thoại mới.
“Giải thưởng sao…”
Phí Duyệt Minh xoa xoa cằm nói: “Hạng ba khả năng được.”
“Còn giải nhỉ thì sao?”
Du Huyền vội vàng hỏi.
“Không thể nào.”
Phí Duyệt Minh lắc đầu, bà không cẩn thận lại nói giọng Hồ Nam.
“Giáo sư Phí, còn em thì sao?”
“Em?”
Phí Duyệt Minh liếc nhìn tác phẩm ‘Cha tôi là nông dân’ thì lập tức nhăn nhó, tuyệt đối không muốn nhìn thêm lần nào nữa.
“Em nhận giải khuyến khích đi.”
Phí Duyệt Minh hờ hững nói.
“Dừng…”
Ngô Dư lè lưỡi, đang định phản bác lại nhưng không dám nói.
Trước khi Phí Duyệt Minh đi, bà còn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Du Huyền, bà cảm thấy có lẽ do mình có mắt nhìn quá cao, nên an ủi cô: “Bây giờ em đã rất tốt rồi, ngay cả Hạ Nguyên Sướng mới vào học hai tháng cũng không bằng em được.”
Du Huyền nghĩ thầm, ai muốn so với anh ta chứ, em chỉ muốn mua điện thoại cho bạn trai thôi.
“Giáo sư Phí, hay ngài đề nghị với trường học một chút?”
Du Huyền ngẩng đầu lên nói: “Có thể tăng tiền thưởng hạng ba thành 3000 được không?”
“Nói bậy gì đấy.”
Phí Duyệt Minh vẫy tay rồi bước đi. Con bé này, đẹp thì đẹp thật đấy, sao mở miệng ra nói lung tung vậy.
Toàn bộ mọi người trong này đều nghe được Phí Duyệt Minh và Du Huyền nói chuyện.
Hạ Nguyên Sướng bỗng nghĩ, thì ra Du mỹ nhân muốn lấy được tiền thưởng.
Chuyện này…Có một chút khó khăn, nhưng không phải không làm được.
Nếu như mình giúp cô ấy, thì cô ấy có nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ không nhỉ?
Khi đó, cô ấy sẽ nghĩ mình hơn đứt tên ở Trung Đại kia chứ?
Hai tiết tập huấn kết thúc, Trần Trứ cũng đã đến Quảng Mỹ, nên Du Huyền và Ngô Dư chạy ra cổng đón hắn.
Đồng thời, Vương Trường Hoa cũng muốn đến, tên này suốt ngày đòi đến thăm ngắm gái đẹp Quảng Mỹ mà.
Phí Duyệt Minh phải dọn máy tính và dụng cụ, cho nên rời đi cuối cùng. Anh ta dọn dẹp xong xuôi, đang định tắt đèn thì có một người đột nhiên đi đến.
Một người dáng vẻ bình thường, khoảng chừng 50 tuổi, tóc đã bạc trắng. Cả người mặc một bộ giả tây chỉnh tề, khiến người khác nhìn vào đã biết bà rất khó tiếp xúc.
Có điều, Phí Duyệt Minh vừa nhìn thấy bà, thì sắc mặt trở nên cung kính, đi ra chào hỏi: “Cô Quan, sao ngài lại tới đây?”
“Tôi muốn đi tầng ba khu nhà dạy học để họp.”
Vị phu nhân tóc trắng nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Đây là khóa tập huấn cho mấy sinh viên tham gia cuộc thi sao?”
“Vâng.”
Phí Duyệt Minh khom nửa người trả lời.
Vị phu nhân tóc trắng thoải mái nhìn mấy tác phẩm của sinh viên dự thi.
Phí Duyệt Minh ở bên cạnh giúp đỡ. Đột nhiên bà nhớ ra một tin đồn, nên tò mò hỏi: “Cô Quan, em nghe nói trước đó cô tìm một nữ sinh tên là Trần Trứ ạ?”
“Ừ.”
Phu nhân tóc trắng thoải mái nhận, còn hờ hững nói: “Tính tình cô bé kia rất được, nên tôi thấy hứng thú.”
Bà kiểm tra hết tác phẩm dự thi, nhưng chẳng có bức tranh nào khiến bà để ý, nên định quay người rời đi.
Phí Duyệt Minh cũng không biết Trần Trứ là ai lại khiến cô Quan hứng thú như vậy. Nhưng trình độ của bà còn cách cô Quan quá xa, nên không tiện hỏi thăm quá rõ.
Nên chỉ mỉm cười nói: “Thật ra, trong đợt tập huấn lần này có một tân sinh viên rất có tài năng.”
“Tên là gì?”
Phu nhân tóc trắng quay đầu lại hỏi.
“Du Huyền.”
Phí Duyệt Minh lấy bức tranh ra cho cô Quan xem một chút.
“Không xem.”
Phu nhân tóc trắng lắc đầu, ai cũng nhìn ra được tính tình cứng nhắc của bà: “Không phải Trần Trứ thì có gì đáng xem chứ?”
Cô Quan nói xong thì quay mặt lên tầng, bỏ mặc Phí Duyệt Minh ngơ ngác đứng đó.
Bà thở dài một tiếng rồi đóng cửa lại.
Bên trong trung tâm mỹ thuật lại rơi vào cảnh yên tĩnh. Cảm giác yên tĩnh này giống như nơi chôn cất khó báu ở thâm sơn cùng cốc, mà giờ phút này chưa có người nào phát hiện ra.
Nam sinh trông giống Trịnh Y Kiện đứng trước khung vẽ của Du Huyền, theo thói quen anh ta vén mái tóc dài về phía sau tai.
“Anh Hạ, anh có chuyện gì không?”
Du Huyền lên tiếng, lập tức bốc ra mùi vệ của ớt cay.
“Ha ha.”
Vị nam sinh trông giống Trịnh Y Kiện này không những không tức giận, còn cố tình đánh giá cách ăn mặc hôm nay của Du Huyền, rồi khen một câu: “Hôm nay, em ăn mặc không giống bình thường lắm.”
Du Huyền chớp chớp hàng lông mày nhỏ nhắn, sau đó muốn nói một câu ‘liên quan gì đến anh không’, nhưng sau đó cô cảm thấy câu nói này còn chưa đủ đuổi người, bèn đổi một câu có tính công kích mạnh hơn:
“Hôm nay, bạn trai tôi đến đây, tất nhiên phải ăn mặc nghiêm túc một chút chứ.”
Khuôn mặt ‘Trịnh Y Kiện’ bỗng cứng ngắc mất một chút. Đối với người theo đuổi Du Huyền, phải công nhận câu này của cô có tính công kích khá mạnh.
Nhưng, người này chỉ hơi ngây người một chút, sau đó mỉm cười tỏ ra không thành vấn đề.
Thật ra, ai chẳng biết chuyện Du Huyền có bạn trai, cô chưa bao giờ giấu giếm chuyện này.
Thậm chí người quan tâm đến cô còn biết, người bạn trai kia của cô đang học ở Trung Đại.
Nhưng vậy thì sao?
Có bạn trai chứ đâu phải đã kết hôn rồi. Bạn gái xinh đẹp của cậu đang đứng giữa môi trường đại học, vậy mọi người đều có quyền theo đuổi.
Trước đó, khi mọi người gặp nhau lễ Quốc Khánh, Ngô Dư đã nói bọn họ gặp một vị học trưởng khá khó chịu. Rõ ràng anh ta biết Du Huyền đã có bạn trai, còn công khai muốn theo đuổi.
Có điều, ‘Trịnh Y Kiện’ vẫn khá e dè tính cách của Du Huyền, nên không dám tiếp tục đứng đây nói chuyện, bèn chào một cách rất chuyên nghiệp, rồi quay về chỗ ngồi của mình trong phòng triển lãm mỹ thuật.
Lần này, sinh viên năm nhất tham gia cuộc thi chỉ có 7 người, còn lại đều là năm hai và năm ba.
Cố một chút tân sinh không biết ‘Trịnh Y Kiện’, sẽ có cảm giác đây là loại người mặt dày thích thể hiện. Nhưng một vài sinh viên khóa trên sẽ tỏ ra khâm phục anh ta.
Có tân sinh không nhịn được, nghiêng đầu qua hỏi học trưởng bên cạnh: “Học trưởng, người đó là ai vậy?”
“Ai cơ?”
Vị học trưởng không hiểu.
“Chính à người quấy rối Du Huyền kìa?”
Tân sinh hỏi.
“À, em nói Hạ Nguyên Sướng sao?”
Vị học trưởng này nhắc nhở: “Em đừng tùy tiện nói ra hai chữ quấy rối này, người ta à nhân vật có tiếng trong Quảng Mỹ đấy. Từ năm nhất đến năm thứ ba đại học, Hạ Nguyên Sướng luôn là người đứng đầu khóa, tham gia vô số cuộc thi trong trường, giành được rất nhiều giải thưởng. Ngay cả cuộc thi dành cho họa sĩ chuyên nghiệp của tỉnh cũng đạt giải.”
“Ồ, giỏi vậy sao?”
Vị tân sinh này cảm thấy may mắn, vì vừa rồi trong đầu anh ta đã nghĩ đến việc anh hùng cứu mỹ nhân, định đuổi cái tên ngu xuẩn quấy rối học muội này đi.
“Năm nay, tỉnh tổ chức cuộc thi, có lẽ cậu ta vẫn tham gia.”
Vị học trưởng này thở dài nói: “Nếu lần này cậu ta đoạt giải, nói không chừng trước khi tốt nghiệp, cậu ta được nhà trưởng tổ chức triển lãm tranh ấy chứ.”
Giờ vị tân sinh này mới hiểu được, tại sao các vị học trưởng học tỷ đều rất nể Hạ Thư Sướng, bởi vì anh ta giỏi thật sự.
Lúc này, người phụ trách đợt tập huấn lần này, giáo sư Phí đã tới.
Ngay lập tức, bên trong trung tâm mỹ thuật lập tức im lặng. Giáo sư Phí trông khoảng 40 tuổi, nét mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.
Bà là người Hồ Nam, nên lúc nói chuyện toàn nhầm âm T và N, nhưng không hề có một sinh viên nào giám cười nhạo bà.
Đầu tiên, giáo sư Phí giảng một chút về kỹ thuật phác họa. Thời gian còn lại, bà để cho học sinh vẽ tác phẩm tham gia thi tài, còn mình đi dạo một vòng chỉ đạo.
Lúc này, là thời điểm nhìn rõ mức độ chênh lệch trình độ.
Có một chút sinh viên giống như Hạ Nguyên Sướng, bọn họ không hề e ngại với giáo sư Phí, mà thỉnh thoảng thảo luận một chút về kỹ thuật hội họa.
Còn có một số sinh viên, mỗi khi giáo sư Phí hỏi đến thì rụt đầu rụt cổ không biết trả lời thế nào.
Rất nhanh, Phí Duyệt Minh đi tới trước mặt hai người Du Huyền và Ngô Dư.
Cảm giác này thật giống như lúc thi cử, giáo viên khoanh tay đứng bên cạnh nhìn học sinh làm bài, việc này khiến Ngô Dư và Du Huyền có chút lo lắng.
Nhất là, mỗi lần giáo sư Phi Duyệt Minh thở dài một hơi.
Hai người bỗng có cảm giác như rơi vào hầm băng, giống như hai người vừa dùng hết đầu óc làm một bài toán, nhưng không ngờ cho ra kết quả sai.
Nhưng, Du Huyền không phải loại người mặc cho người khác thích nắm thế nào thì nắm. Dù giáo sư Phí cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cô thấy sao nói vậy: “Giáo sư Phí, có sai sót gì thì ngài cứ chỉ bảo, tại sao đứng đó thở dài, khiến bọn em thấp thỏm trong lòng.”
“Vâng, đúng vậy.”
Ngô Dư ở bên cạnh nói theo.
“Có gì mà nói chứ, vẫn là vấn đề cũ.”
Phí Duyệt Minh chỉ vào bảng vẽ của Du Huyền: “Dù nét bút của em đúng là có tiến bộ, nhưng tư duy vẫn giống như lúc thi đầu vào, quá quan tâm đến kỹ thuật và hình thức, khiến tác phẩm lộ ra nét khô khan.”
Nhưng tân sinh vừa mới bước chân vào đại học, phần lớn đều dính phải điểm yếu này.
Dù sao, bọn họ thi đầu vào đều là những thứu này, nhất định phải vẽ một bức tranh phát huy toàn bộ kỹ thuật ra bên ngoài.
Nhưng, sinh viên muốn bước trên con đường hội họa này xa hơn, thì sau khi lên đại học phải nhanh chóng cởi sạch những thứ cứng nhắc đang bao bọc toàn thân ra.
Nghệ thuật không phải là quy tắc, nên đừng làm gì hạn chế sức tưởng tượng của bản thân. Một nghệ sĩ chân chính sẽ dùng trái tim của mình cảm nhận cuộc sống, mỗi một tác phẩm đều phải vẽ ra cái hồn của nó.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao giáo viên chủ nhiệm của cô thường nói, tác phẩm của cô còn thiếu một chút cảm giác.
Lần này, tác phẩm dự thi của Du Huyền là ‘ráng chiều’. Theo Phí Duyệt Minh đánh giá, từng đường cong nhẹ nhàng, hình ảnh rõ nét, màu sắc tươi sáng, thậm chí có vài chi tiết xử lý rất được.
Nhưng nó chỉ dừng lại ở mức độ bức tranh, còn cách hai chữ ‘tác phẩm’ một khoảng cách khá xa.
“Vậy em có khả năng được giải không?”
Đây là vấn đề Du Huyền quan tâm nhất.
Lần này, trường học tổ chức cuộc thi này sẽ có tiền thưởng, được chia thành ba cấp độ, 5000, 3000, và 1000.
Cá Lúc Lắc muốn cầm được tiền thưởng, rồi chờ đến sinh nhật tháng sau của chủ nhiệm Trần, cô sẽ mua cho hắn một chiếc điện thoại mới.
“Giải thưởng sao…”
Phí Duyệt Minh xoa xoa cằm nói: “Hạng ba khả năng được.”
“Còn giải nhỉ thì sao?”
Du Huyền vội vàng hỏi.
“Không thể nào.”
Phí Duyệt Minh lắc đầu, bà không cẩn thận lại nói giọng Hồ Nam.
“Giáo sư Phí, còn em thì sao?”
“Em?”
Phí Duyệt Minh liếc nhìn tác phẩm ‘Cha tôi là nông dân’ thì lập tức nhăn nhó, tuyệt đối không muốn nhìn thêm lần nào nữa.
“Em nhận giải khuyến khích đi.”
Phí Duyệt Minh hờ hững nói.
“Dừng…”
Ngô Dư lè lưỡi, đang định phản bác lại nhưng không dám nói.
Trước khi Phí Duyệt Minh đi, bà còn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Du Huyền, bà cảm thấy có lẽ do mình có mắt nhìn quá cao, nên an ủi cô: “Bây giờ em đã rất tốt rồi, ngay cả Hạ Nguyên Sướng mới vào học hai tháng cũng không bằng em được.”
Du Huyền nghĩ thầm, ai muốn so với anh ta chứ, em chỉ muốn mua điện thoại cho bạn trai thôi.
“Giáo sư Phí, hay ngài đề nghị với trường học một chút?”
Du Huyền ngẩng đầu lên nói: “Có thể tăng tiền thưởng hạng ba thành 3000 được không?”
“Nói bậy gì đấy.”
Phí Duyệt Minh vẫy tay rồi bước đi. Con bé này, đẹp thì đẹp thật đấy, sao mở miệng ra nói lung tung vậy.
Toàn bộ mọi người trong này đều nghe được Phí Duyệt Minh và Du Huyền nói chuyện.
Hạ Nguyên Sướng bỗng nghĩ, thì ra Du mỹ nhân muốn lấy được tiền thưởng.
Chuyện này…Có một chút khó khăn, nhưng không phải không làm được.
Nếu như mình giúp cô ấy, thì cô ấy có nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ không nhỉ?
Khi đó, cô ấy sẽ nghĩ mình hơn đứt tên ở Trung Đại kia chứ?
Hai tiết tập huấn kết thúc, Trần Trứ cũng đã đến Quảng Mỹ, nên Du Huyền và Ngô Dư chạy ra cổng đón hắn.
Đồng thời, Vương Trường Hoa cũng muốn đến, tên này suốt ngày đòi đến thăm ngắm gái đẹp Quảng Mỹ mà.
Phí Duyệt Minh phải dọn máy tính và dụng cụ, cho nên rời đi cuối cùng. Anh ta dọn dẹp xong xuôi, đang định tắt đèn thì có một người đột nhiên đi đến.
Một người dáng vẻ bình thường, khoảng chừng 50 tuổi, tóc đã bạc trắng. Cả người mặc một bộ giả tây chỉnh tề, khiến người khác nhìn vào đã biết bà rất khó tiếp xúc.
Có điều, Phí Duyệt Minh vừa nhìn thấy bà, thì sắc mặt trở nên cung kính, đi ra chào hỏi: “Cô Quan, sao ngài lại tới đây?”
“Tôi muốn đi tầng ba khu nhà dạy học để họp.”
Vị phu nhân tóc trắng nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Đây là khóa tập huấn cho mấy sinh viên tham gia cuộc thi sao?”
“Vâng.”
Phí Duyệt Minh khom nửa người trả lời.
Vị phu nhân tóc trắng thoải mái nhìn mấy tác phẩm của sinh viên dự thi.
Phí Duyệt Minh ở bên cạnh giúp đỡ. Đột nhiên bà nhớ ra một tin đồn, nên tò mò hỏi: “Cô Quan, em nghe nói trước đó cô tìm một nữ sinh tên là Trần Trứ ạ?”
“Ừ.”
Phu nhân tóc trắng thoải mái nhận, còn hờ hững nói: “Tính tình cô bé kia rất được, nên tôi thấy hứng thú.”
Bà kiểm tra hết tác phẩm dự thi, nhưng chẳng có bức tranh nào khiến bà để ý, nên định quay người rời đi.
Phí Duyệt Minh cũng không biết Trần Trứ là ai lại khiến cô Quan hứng thú như vậy. Nhưng trình độ của bà còn cách cô Quan quá xa, nên không tiện hỏi thăm quá rõ.
Nên chỉ mỉm cười nói: “Thật ra, trong đợt tập huấn lần này có một tân sinh viên rất có tài năng.”
“Tên là gì?”
Phu nhân tóc trắng quay đầu lại hỏi.
“Du Huyền.”
Phí Duyệt Minh lấy bức tranh ra cho cô Quan xem một chút.
“Không xem.”
Phu nhân tóc trắng lắc đầu, ai cũng nhìn ra được tính tình cứng nhắc của bà: “Không phải Trần Trứ thì có gì đáng xem chứ?”
Cô Quan nói xong thì quay mặt lên tầng, bỏ mặc Phí Duyệt Minh ngơ ngác đứng đó.
Bà thở dài một tiếng rồi đóng cửa lại.
Bên trong trung tâm mỹ thuật lại rơi vào cảnh yên tĩnh. Cảm giác yên tĩnh này giống như nơi chôn cất khó báu ở thâm sơn cùng cốc, mà giờ phút này chưa có người nào phát hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận