Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 104: Trần Trứ công khai bạn gái
Trần Trứ còn không biết tên của mình ở một học viện khác cũng đang được chú ý. Hắn nói chuyện với Du Huyền xong rồi mới rời khỏi tòa nhà tổng hợp.
Bởi vì muốn công việc càng thêm thuận tiện, Kỳ Chính đã thông báo cho phòng bảo vệ, nên Trần Trứ cũng nhận được một chìa khóa.
Hiện tại, hắn có thể thoải mái ra vào khu vực bên ngoài phòng làm việc của tất cả lãnh đạo.
Hắn trở lại phòng ký túc xá, mấy đứa bạn cùng phòng hình như đang nói chuyện về con gái.
Từ xa, hắn đã nghe giọng Lưu Kỳ Minh oang oang nói: “…Thật đấy, trưa nay, cô gái đến tìm lão Lục, từ dáng người đến mặt mũi không hề chênh lệch với hoa khôi Tống một chút nào. Tại bọn mày đi sớm quá nên không nhìn thấy…”
Sau đó, là đám bạn trong phòng tranh nhau tỏ thái độ việc này là không thể nào.
Lớp kinh tế và lớp tài chính thường xuyên học cùng giảng đường, nên tất cả đã được tận mắt nhìn thấy Tống Thì Vi.
Cô gái kia dáng cao, làn da trắng, khuôn mặt thì khỏi bàn…Khiến cả đám có cảm giác, chỉ cần cô bước vào ngành giải trí có thể lập tức nổi tiếng.
Cho nên, đám bạn cùng phòng nhất trí cho rằng, đây là Lưu Kỳ Minh đang cố tình nói phét.
Bình thường khi cả đám quây quần nói chuyện, cay nhất là mình nói sự thật, mà cả đám hùa vào nói mình chém gió. Thế là, Lưu Kỳ Minh càng thêm cố gắng miêu tả kỹ cô gái trưa nay, mãi cho đến khi Trần Trứ bước vào.
Lưu lão đại kéo hắn vào hỏi: “Lão Lục, trưa nay, có một cô gái tìm mày. Mày nói xem, xét về nhan sắc, cô gái ấy không hề kém Tống Thì Vi đúng không?”
“Ừ…dựa theo các cụ ngày xưa đã nói, một khi yêu nhau thì người yêu sẽ hóa thành Tây Thi.”
Trần Trứ đặt cặp xuống ghế, mỉm cười nói: “Tao thấy cô ấy còn xinh hơn Tống Thì Vi một chút.”
“Là sao?”
Lưu Kỳ Minh ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng kịp: “Người tình hóa Tây Thi? Chẳng phải để nói người yêu sao?”
“Đúng là người yêu.”
Trần Trứ chính thức thông báo: “Cô gái trưa nay tìm tao, chính là bạn gái của tao.”
“Hả?”
Nghe được tin tức này, cả đám người trong phòng ký túc 520 ngơ ngác giống nhau.
Từ Mộc, Chư Nguyên Vĩ, Vu Dự đều ngạc nhiên.
Lưu Kỳ Minh sau khi ngạc nhiên, còn có chút mất mác. Cậu ta muốn chờ Trần Trứ trở về, dự định nhờ Trần Trứ giúp mình móc nối quan hệ làm quen với cô gái đó đấy.
Đường Tuấn Tài lộ ra nét mặt đăm chiêu.
“Lão Lục.”
Từ Mộc nhịn không được: “Bạn gái của mày…Không phải cô gái mập…”
Mặc dù Từ Mộc dừng lại, nhưng vẫn nói ra từ ‘mập’ kia. Nhưng Trần Trứ nghe xong lập tức hiểu.
“Đó là em gái của tao.”
Trần Trứ thở dài: “Hai nhà chúng tao coi nhau như anh em thân thiết. Cha mẹ hai nhà chơi với nhau từ lâu, với lại tao cùng em ấy vừa hay thi đậu một trường đại học…”
Thế là, Trần Trứ giải thích đơn giản mối quan hệ giữa mình và Triệu Viên Viên, sau đó còn nhấn mạnh: “Nhưng đó không phải bạn gái tao, mà chính là cô gái tìm tao lúc trưa. Cô ấy đang học ở Quảng Mỹ tại Quảng Châu.”
“Quảng Mỹ?”
“Sinh viên nghệ thuật?”
“Chẳng trách lão đại nói cô ấy rất xinh, thì ra là sinh viên nghệ thuật.”
“Lão Lục, mày được đấy, thế mà không một tiếng động nào đã cua được bạn gái trường nghệ thuật.”
Trong suy nghĩ của mấy thằng nam sinh, nữ sinh viên nghệ thuật đều khoác lên mình miêu tả ‘xinh đẹp, gợi cảm, dáng người đẹp’. Nếu không có những đặc điểm này, thì không xứng học trường nghệ thuật.
Ngoại trừ những đặc điểm bề ngoài này, các cô gái ấy còn một số tính cách đặc biệt bên trong, ví dụ như: Thích hư vinh, thích tiêu tiền, đổi bạn trai còn nhanh hơn thay áo…
Cho nên, mấy người trong phòng ký túc này sẽ không nghĩ mình sẽ yêu đương với nữ sinh nghệ thuật, bởi vì bọn họ không đủ khả năng.
Nhưng, nếu có một đứa bạn yêu đương với nữ sinh nghệ thuật sẽ khiến cả đám hâm mộ.
Từ Mộc nhịn không được nói: “Bọn tao còn tưởng em gái mày chính là người yêu của mày cơ đấy. Cho nên, ban đầu đứa nào cũng thấy kỳ lạ, với điều kiện của mày sao không tìm bạn gái dáng người tốt một chút. Vì vậy, ai nấy nghĩ rằng mày thích những người như vậy, nên không dám bàn tán trong phòng vấn đề này.”
“…Con mẹ nó, toàn suy nghĩ lung tung…”
Cuối cùng, Trần Trứ đã biết vì nguyên nhân nào đám bạn cùng phòng luôn cố gắng né cụm từ ‘bạn gái’. Thì ra, đám này muốn bảo vệ chút tự tôn của mình.
Vậy mà mình còn nghĩ, mỗi lần nhớ nhau, mình sẽ làm như vô tình khoe khoang bạn gái, đánh vỡ lòng tự tôn của bọn nó đấy?
Cũng may, hiểu lầm đã được hóa giải, nên Trần Trứ thay quần áo đi tắm rửa.
Đám người trong phòng vẫn còn tò mò vấn đề này, nên lập tức lại gần Lưu Kỳ Minh, bảo cậu ta tả rõ hơn cô bạn gái học trường nghệ thuật của Trần Trứ.
Lúc này, Đường Tuấn Tài ngồi gần cửa sổ, đột nhiên mỉm cười nói: “Nói đến chuyện bạn gái lão Lục, gần đây tao cũng nghe được một chút tin đồn.”
“Tin đồn gì?”
Vu Dự tò mò hỏi.
“Tao làm thêm ở trung tâm tiếng anh. Hai ngày trước có một sinh viên tới đăng ký.”
Đường Tuấn Tài nói: “Lúc, cậu ta điền thông tin, tao nhìn thấy cậu ta là người địa phương Quảng Châu, hơn nữa còn học cùng ngôi trường cấp ba với lão Lục. Lúc đó, tao thuận miệng hỏi một chút thông tin của lão Lục ở trường cấp ba, không ngờ…”
Nới đến đây, bỗng nhiên Đường Tuấn Tài ngậm miệng không nói nữa, cố ý làm trò cho cả đám tò mò.
“Không ngờ cái gì?”
Lưu Kỳ Minh nhịn không được thúc giục.
Đường Tuấn Tài nhìn qua chỗ cửa nhà tắm, bên trong vẫn vang lên tiếng nói chảy. Cậu ta đứng dậy, đi đến gần đám bạn cùng phòng, cố gắng nói nhỏ nhất thông tin nặng như bom nguyên tử này.
“Vị học viên kia nói, lão Lục và Tống Thì Vi là một cặp thời cấp ba. Gần như tất cả học sinh lớp 12 ở Chấp Tín đều biết thông tin này. Trước đó, thành tích của Trần Trứ cùng lắm thi đậu Hoa Công là cùng, nhưng vì Tống Thì Vi mà nó mới cố gắng thi đậu Trung Đại.”
“Cái đệch.”
Tin tức này, so với vừa rồi Trần Trứ thừa nhận bạn gái mình là sinh viên nghệ thuật còn chấn động hơn nhiều.
Dù sao, chỉ mới mình Lưu Kỳ Minh đã gặp qua Du Huyền.
Còn, cả đám trong này chỉ cần lên giảng đường lớn là gặp được Tống Thì Vi rồi.
“Thế nhưng…Lão Lục và hoa khôi Tống sao giống như chưa hề quen biết vậy?”
Vu Dự không thể tin nổi.
“Cái gì mà tỏ ra này tỏ ra kia?”
Từ Mộc lập tức nói: “Hoa khôi Tống thường xuyên ăn cơm với Trần Trứ và em gái của nó đấy.”
Từ Mộc vừa nói xong, lập tức mọi người đều nhớ ra có chuyện này.
Chỉ là khi đó, mọi người đều hiểu lầm ‘em gái’ thành ‘bạn gái’, cho nên cả đám mới chưa từng nghĩ đến vấn đề kia.
“Hôm nay, lúc đi học.”
Đường Tuấn Tài tiếp tục nói: “Tao tìm Khang Lương Tùng, bóng gió hỏi thăm một chút.”
Chuyện Khang Lương Tùng và Trần Trứ là bạn học cùng lớp cấp ba thì mọi người đều đã biết.
“Khang Lương Tùng nói gì?”
Một thằng bình thường chỉ thích học như Chử Nguyên Vĩ cũng bắt đầu tò mò muốn biết sự thật chuyện này rồi.
“Nó gần như thừa nhận lão Lục và hoa khôi Tống có yêu nhau, còn chuyện vì sao hai người trong trường lại tỏ ra không biết…”
Đường Tuấn Tài nhỏ giọng nói: “Khang Lương Tùng nói, lão Lục thích nhất giở trò, nó ngoài miệng càng đảm bảo chuyện gì, thì ngược lại sự thật không phải thế. Giống như việc cạnh tranh vị trí lớp trưởng, ban đầu lão Lục tỏ ra không quan tâm, nhưng bên trong lại âm thầm cố gắng.”
“Nó và hoa khôi Tống thể hiện ra không quen nhau, nhưng thực tế cả hai sẽ nói chuyện trong lúc ăn cơm, thì ai mà biết được?”
Đường Tuấn Tài nói xong, cũng mỉm cười vui vẻ nói: “Đây không phải ở hẹn hò thì là gì?”
“Cái này tao đồng ý.”
Đột nhiên Lưu Kỳ Minh xen vào một câu.
Nếu muốn nói ai là người thiệt thòi nhất, thì Khang Lương Tùng chính là người ăn vố đau nhất trong lần bầu cử lớp trưởng.
Nhưng nếu tính luôn cả hội học sinh, thì bản thân Lưu Kỳ Minh lại trải nghiệm đến hai lần.
Trước đó, Trần Trứ luôn tỏ ra mình là một đứa vô hại, khiến mọi người dần buông lỏng cảnh giác với nó.
Nhưng khi mọi chuyện đến điểm quan trọng, thì nó đột nhiên xé bỏ lớp mặt nạ, chính thức lộ ra răng nanh sắc nhọn của mình.
Bỗng nhiên, cả đám quay qua nhìn mình, nên Lưu Kỳ Minh chột dạ, bắt đầu điên cuồng giải thích:
“Tao chỉ đồng ý quan điểm đầu tiên, lão Lục là người khá mưu mô, nhưng chúng ta sống cùng nhau lại không nhìn thấy.”
“Thật ra, cũng không phải là mưu mô. Ý tao là, ngoài miệng lão Lục nói một kiểu nhưng trong lòng nghĩ chuyện khác. Con trai phải vậy mới thành công…”
“Được rồi.”
Từ Mộc mỉm cười nói: “Bọn tao sẽ không kể, mày sau lưng lão Lục nói, cậu ta trong ngoài không giống nhau đâu.”
Lúc này, tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh nhỏ lại, chứng tỏ Trần Trứ đã gần tắm xong rồi.
“Hay là thôi đi.”
Cuối cùng, Vu Dự đưa ra tổng kết: “Mặc kệ bạn gái lão Lục là cô gái học Quảng Mỹ hay là hoa khôi Tống, đây đều là việc cá nhân của lão Lục. Mấy người trong phòng ký túc xá chúng ta vẫn giống như cũ, không bàn về đề tài bạn gái của lão Lục nữa.”
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý. Nhưng Lưu Kỳ Minh bỗng nhớ ra trưa này mình nói bậy, cũng không biết việc đó có ảnh hường gì không.
Nên cậu ta vội vàng bổ sung thêm: “Nếu có ai hỏi biết bạn gái lão Lục không, chúng ta thống nhất trả lời bảo đi tìm lão Lục mà hỏi…”
Trần Trứ tắm xong, bỗng thấy đám bạn trong phòng ai làm việc người nấy thì cảm thấy bất ngờ.
Thời điểm này, bọn nó phải tranh nhau lấy lòng mình, để mình nhờ Du Huyền giới thiệu bạn cùng trường cho bọn nó mới phải chứ?
“Chẳng lẽ trong phòng 520 này, chỉ có mình thích con gái, còn đứa nào đứa nấy hứng thú với con gái sao?”
Trần Trứ lập tức nghĩ đến tình huống này.
Nhưng hắn không hỏi thăm, mà chỉ có thể âm thầm tiếc nuối. Bây giờ đã gần đến giờ đi ngủ, nên hắn đành phải nhắn tin với Du Huyền.
Trần Trứ: Cậu ngủ chưa?
Cá Lúc Lắc: Chưa.
Trần Trứ: Chuẩn bị đến 12 giờ rồi đấy.
Cá Lúc Lắc: Mình không ngủ được.
Trần Trứ: Có chuyện gì sao?
Cá Lúc Lắc: Ừ.
Trần Trứ: Có chuyện gì thế?
Các Lúc Lắc: Không muốn kể cho cậu nghe.
Trong phòng ký túc xá tại Quảng Mỹ, Du Huyền đang nằm nghiêng trên giường.
Cô có chút mất ngủ.
Hôm nay, chỉ là hiểu lầm nhỏ, rất nhỏ.
Thật ra, khi Viên Viên xuất hiện, Du Huyền đã biết mình trách lầm Trần Trứ rồi.
Nhưng, chuyện hiểu lầm này khiến lo lắng trong lòng cô bỗng dâng lên, đã thế còn suy nghĩ về tương lai, khiến Du Huyền trở nên mơ hồ.
Lúc học cấp ba, mỗi ngày hai người đều có thể nhìn thấy nhau, nên cảm giác này gần như không có.
Nhưng sau khi lên đại học, cả hai không còn cơ hội thấy nhau thường xuyên, ở giữa đó chính là khoảng cách từ Quảng Mỹ đến Trung Đại.
Cô càng nghĩ càng khiến bản thân lo lắng, bởi vì chủ nhiệm Trần ngày càng bộc lộ nhiều tài năng, không những là lớp trưởng, còn tiến vào hội học sinh. Còn mình thì mỗi ngày đều cùng Ngô Dư chơi đùa như đứa ngốc.
Sau này, nếu Trần chủ nhiệm ngày càng bước lên vị trí cao hơn, thì mình vẫn lẹt đẹt ở phía sau nói mấy câu rỗng tuếch kiểu như ‘mình nhớ cậu lắm, cậu nghỉ sớm đi nha, ăn nhiều cơm một chút…’ hay sao?
Du Huyền mím chặt môi, đây không phải tình huống mình muốn nhìn.
“Mình muốn đi theo bên cạnh, đuổi kịp bước chân của Trần chủ nhiệm.”
Cá Lúc Lắc lẩm bẩm một câu, sau đó từ từ tiến vào giấc mơ đẹp.
Lời tác giả: Mục đích của Tu La Tràng, chỉ là muốn Du Huyền nhìn lại chênh lệch giữa mình và Trần Trứ. Nếu diễn biến tiếp tục như vậy, thì lão Liễu cũng thoải mái viết 2 triệu chữ, nhưng không gian để Cos tỷ phát huy sẽ ngày càng ít đi. Nhưng con người muốn thay đổi cần một cơ hội. Cơ hội chính là mấy chục chương trước, tạo nên móng cho Tu La Tràng….
Bởi vì muốn công việc càng thêm thuận tiện, Kỳ Chính đã thông báo cho phòng bảo vệ, nên Trần Trứ cũng nhận được một chìa khóa.
Hiện tại, hắn có thể thoải mái ra vào khu vực bên ngoài phòng làm việc của tất cả lãnh đạo.
Hắn trở lại phòng ký túc xá, mấy đứa bạn cùng phòng hình như đang nói chuyện về con gái.
Từ xa, hắn đã nghe giọng Lưu Kỳ Minh oang oang nói: “…Thật đấy, trưa nay, cô gái đến tìm lão Lục, từ dáng người đến mặt mũi không hề chênh lệch với hoa khôi Tống một chút nào. Tại bọn mày đi sớm quá nên không nhìn thấy…”
Sau đó, là đám bạn trong phòng tranh nhau tỏ thái độ việc này là không thể nào.
Lớp kinh tế và lớp tài chính thường xuyên học cùng giảng đường, nên tất cả đã được tận mắt nhìn thấy Tống Thì Vi.
Cô gái kia dáng cao, làn da trắng, khuôn mặt thì khỏi bàn…Khiến cả đám có cảm giác, chỉ cần cô bước vào ngành giải trí có thể lập tức nổi tiếng.
Cho nên, đám bạn cùng phòng nhất trí cho rằng, đây là Lưu Kỳ Minh đang cố tình nói phét.
Bình thường khi cả đám quây quần nói chuyện, cay nhất là mình nói sự thật, mà cả đám hùa vào nói mình chém gió. Thế là, Lưu Kỳ Minh càng thêm cố gắng miêu tả kỹ cô gái trưa nay, mãi cho đến khi Trần Trứ bước vào.
Lưu lão đại kéo hắn vào hỏi: “Lão Lục, trưa nay, có một cô gái tìm mày. Mày nói xem, xét về nhan sắc, cô gái ấy không hề kém Tống Thì Vi đúng không?”
“Ừ…dựa theo các cụ ngày xưa đã nói, một khi yêu nhau thì người yêu sẽ hóa thành Tây Thi.”
Trần Trứ đặt cặp xuống ghế, mỉm cười nói: “Tao thấy cô ấy còn xinh hơn Tống Thì Vi một chút.”
“Là sao?”
Lưu Kỳ Minh ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng kịp: “Người tình hóa Tây Thi? Chẳng phải để nói người yêu sao?”
“Đúng là người yêu.”
Trần Trứ chính thức thông báo: “Cô gái trưa nay tìm tao, chính là bạn gái của tao.”
“Hả?”
Nghe được tin tức này, cả đám người trong phòng ký túc 520 ngơ ngác giống nhau.
Từ Mộc, Chư Nguyên Vĩ, Vu Dự đều ngạc nhiên.
Lưu Kỳ Minh sau khi ngạc nhiên, còn có chút mất mác. Cậu ta muốn chờ Trần Trứ trở về, dự định nhờ Trần Trứ giúp mình móc nối quan hệ làm quen với cô gái đó đấy.
Đường Tuấn Tài lộ ra nét mặt đăm chiêu.
“Lão Lục.”
Từ Mộc nhịn không được: “Bạn gái của mày…Không phải cô gái mập…”
Mặc dù Từ Mộc dừng lại, nhưng vẫn nói ra từ ‘mập’ kia. Nhưng Trần Trứ nghe xong lập tức hiểu.
“Đó là em gái của tao.”
Trần Trứ thở dài: “Hai nhà chúng tao coi nhau như anh em thân thiết. Cha mẹ hai nhà chơi với nhau từ lâu, với lại tao cùng em ấy vừa hay thi đậu một trường đại học…”
Thế là, Trần Trứ giải thích đơn giản mối quan hệ giữa mình và Triệu Viên Viên, sau đó còn nhấn mạnh: “Nhưng đó không phải bạn gái tao, mà chính là cô gái tìm tao lúc trưa. Cô ấy đang học ở Quảng Mỹ tại Quảng Châu.”
“Quảng Mỹ?”
“Sinh viên nghệ thuật?”
“Chẳng trách lão đại nói cô ấy rất xinh, thì ra là sinh viên nghệ thuật.”
“Lão Lục, mày được đấy, thế mà không một tiếng động nào đã cua được bạn gái trường nghệ thuật.”
Trong suy nghĩ của mấy thằng nam sinh, nữ sinh viên nghệ thuật đều khoác lên mình miêu tả ‘xinh đẹp, gợi cảm, dáng người đẹp’. Nếu không có những đặc điểm này, thì không xứng học trường nghệ thuật.
Ngoại trừ những đặc điểm bề ngoài này, các cô gái ấy còn một số tính cách đặc biệt bên trong, ví dụ như: Thích hư vinh, thích tiêu tiền, đổi bạn trai còn nhanh hơn thay áo…
Cho nên, mấy người trong phòng ký túc này sẽ không nghĩ mình sẽ yêu đương với nữ sinh nghệ thuật, bởi vì bọn họ không đủ khả năng.
Nhưng, nếu có một đứa bạn yêu đương với nữ sinh nghệ thuật sẽ khiến cả đám hâm mộ.
Từ Mộc nhịn không được nói: “Bọn tao còn tưởng em gái mày chính là người yêu của mày cơ đấy. Cho nên, ban đầu đứa nào cũng thấy kỳ lạ, với điều kiện của mày sao không tìm bạn gái dáng người tốt một chút. Vì vậy, ai nấy nghĩ rằng mày thích những người như vậy, nên không dám bàn tán trong phòng vấn đề này.”
“…Con mẹ nó, toàn suy nghĩ lung tung…”
Cuối cùng, Trần Trứ đã biết vì nguyên nhân nào đám bạn cùng phòng luôn cố gắng né cụm từ ‘bạn gái’. Thì ra, đám này muốn bảo vệ chút tự tôn của mình.
Vậy mà mình còn nghĩ, mỗi lần nhớ nhau, mình sẽ làm như vô tình khoe khoang bạn gái, đánh vỡ lòng tự tôn của bọn nó đấy?
Cũng may, hiểu lầm đã được hóa giải, nên Trần Trứ thay quần áo đi tắm rửa.
Đám người trong phòng vẫn còn tò mò vấn đề này, nên lập tức lại gần Lưu Kỳ Minh, bảo cậu ta tả rõ hơn cô bạn gái học trường nghệ thuật của Trần Trứ.
Lúc này, Đường Tuấn Tài ngồi gần cửa sổ, đột nhiên mỉm cười nói: “Nói đến chuyện bạn gái lão Lục, gần đây tao cũng nghe được một chút tin đồn.”
“Tin đồn gì?”
Vu Dự tò mò hỏi.
“Tao làm thêm ở trung tâm tiếng anh. Hai ngày trước có một sinh viên tới đăng ký.”
Đường Tuấn Tài nói: “Lúc, cậu ta điền thông tin, tao nhìn thấy cậu ta là người địa phương Quảng Châu, hơn nữa còn học cùng ngôi trường cấp ba với lão Lục. Lúc đó, tao thuận miệng hỏi một chút thông tin của lão Lục ở trường cấp ba, không ngờ…”
Nới đến đây, bỗng nhiên Đường Tuấn Tài ngậm miệng không nói nữa, cố ý làm trò cho cả đám tò mò.
“Không ngờ cái gì?”
Lưu Kỳ Minh nhịn không được thúc giục.
Đường Tuấn Tài nhìn qua chỗ cửa nhà tắm, bên trong vẫn vang lên tiếng nói chảy. Cậu ta đứng dậy, đi đến gần đám bạn cùng phòng, cố gắng nói nhỏ nhất thông tin nặng như bom nguyên tử này.
“Vị học viên kia nói, lão Lục và Tống Thì Vi là một cặp thời cấp ba. Gần như tất cả học sinh lớp 12 ở Chấp Tín đều biết thông tin này. Trước đó, thành tích của Trần Trứ cùng lắm thi đậu Hoa Công là cùng, nhưng vì Tống Thì Vi mà nó mới cố gắng thi đậu Trung Đại.”
“Cái đệch.”
Tin tức này, so với vừa rồi Trần Trứ thừa nhận bạn gái mình là sinh viên nghệ thuật còn chấn động hơn nhiều.
Dù sao, chỉ mới mình Lưu Kỳ Minh đã gặp qua Du Huyền.
Còn, cả đám trong này chỉ cần lên giảng đường lớn là gặp được Tống Thì Vi rồi.
“Thế nhưng…Lão Lục và hoa khôi Tống sao giống như chưa hề quen biết vậy?”
Vu Dự không thể tin nổi.
“Cái gì mà tỏ ra này tỏ ra kia?”
Từ Mộc lập tức nói: “Hoa khôi Tống thường xuyên ăn cơm với Trần Trứ và em gái của nó đấy.”
Từ Mộc vừa nói xong, lập tức mọi người đều nhớ ra có chuyện này.
Chỉ là khi đó, mọi người đều hiểu lầm ‘em gái’ thành ‘bạn gái’, cho nên cả đám mới chưa từng nghĩ đến vấn đề kia.
“Hôm nay, lúc đi học.”
Đường Tuấn Tài tiếp tục nói: “Tao tìm Khang Lương Tùng, bóng gió hỏi thăm một chút.”
Chuyện Khang Lương Tùng và Trần Trứ là bạn học cùng lớp cấp ba thì mọi người đều đã biết.
“Khang Lương Tùng nói gì?”
Một thằng bình thường chỉ thích học như Chử Nguyên Vĩ cũng bắt đầu tò mò muốn biết sự thật chuyện này rồi.
“Nó gần như thừa nhận lão Lục và hoa khôi Tống có yêu nhau, còn chuyện vì sao hai người trong trường lại tỏ ra không biết…”
Đường Tuấn Tài nhỏ giọng nói: “Khang Lương Tùng nói, lão Lục thích nhất giở trò, nó ngoài miệng càng đảm bảo chuyện gì, thì ngược lại sự thật không phải thế. Giống như việc cạnh tranh vị trí lớp trưởng, ban đầu lão Lục tỏ ra không quan tâm, nhưng bên trong lại âm thầm cố gắng.”
“Nó và hoa khôi Tống thể hiện ra không quen nhau, nhưng thực tế cả hai sẽ nói chuyện trong lúc ăn cơm, thì ai mà biết được?”
Đường Tuấn Tài nói xong, cũng mỉm cười vui vẻ nói: “Đây không phải ở hẹn hò thì là gì?”
“Cái này tao đồng ý.”
Đột nhiên Lưu Kỳ Minh xen vào một câu.
Nếu muốn nói ai là người thiệt thòi nhất, thì Khang Lương Tùng chính là người ăn vố đau nhất trong lần bầu cử lớp trưởng.
Nhưng nếu tính luôn cả hội học sinh, thì bản thân Lưu Kỳ Minh lại trải nghiệm đến hai lần.
Trước đó, Trần Trứ luôn tỏ ra mình là một đứa vô hại, khiến mọi người dần buông lỏng cảnh giác với nó.
Nhưng khi mọi chuyện đến điểm quan trọng, thì nó đột nhiên xé bỏ lớp mặt nạ, chính thức lộ ra răng nanh sắc nhọn của mình.
Bỗng nhiên, cả đám quay qua nhìn mình, nên Lưu Kỳ Minh chột dạ, bắt đầu điên cuồng giải thích:
“Tao chỉ đồng ý quan điểm đầu tiên, lão Lục là người khá mưu mô, nhưng chúng ta sống cùng nhau lại không nhìn thấy.”
“Thật ra, cũng không phải là mưu mô. Ý tao là, ngoài miệng lão Lục nói một kiểu nhưng trong lòng nghĩ chuyện khác. Con trai phải vậy mới thành công…”
“Được rồi.”
Từ Mộc mỉm cười nói: “Bọn tao sẽ không kể, mày sau lưng lão Lục nói, cậu ta trong ngoài không giống nhau đâu.”
Lúc này, tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh nhỏ lại, chứng tỏ Trần Trứ đã gần tắm xong rồi.
“Hay là thôi đi.”
Cuối cùng, Vu Dự đưa ra tổng kết: “Mặc kệ bạn gái lão Lục là cô gái học Quảng Mỹ hay là hoa khôi Tống, đây đều là việc cá nhân của lão Lục. Mấy người trong phòng ký túc xá chúng ta vẫn giống như cũ, không bàn về đề tài bạn gái của lão Lục nữa.”
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý. Nhưng Lưu Kỳ Minh bỗng nhớ ra trưa này mình nói bậy, cũng không biết việc đó có ảnh hường gì không.
Nên cậu ta vội vàng bổ sung thêm: “Nếu có ai hỏi biết bạn gái lão Lục không, chúng ta thống nhất trả lời bảo đi tìm lão Lục mà hỏi…”
Trần Trứ tắm xong, bỗng thấy đám bạn trong phòng ai làm việc người nấy thì cảm thấy bất ngờ.
Thời điểm này, bọn nó phải tranh nhau lấy lòng mình, để mình nhờ Du Huyền giới thiệu bạn cùng trường cho bọn nó mới phải chứ?
“Chẳng lẽ trong phòng 520 này, chỉ có mình thích con gái, còn đứa nào đứa nấy hứng thú với con gái sao?”
Trần Trứ lập tức nghĩ đến tình huống này.
Nhưng hắn không hỏi thăm, mà chỉ có thể âm thầm tiếc nuối. Bây giờ đã gần đến giờ đi ngủ, nên hắn đành phải nhắn tin với Du Huyền.
Trần Trứ: Cậu ngủ chưa?
Cá Lúc Lắc: Chưa.
Trần Trứ: Chuẩn bị đến 12 giờ rồi đấy.
Cá Lúc Lắc: Mình không ngủ được.
Trần Trứ: Có chuyện gì sao?
Cá Lúc Lắc: Ừ.
Trần Trứ: Có chuyện gì thế?
Các Lúc Lắc: Không muốn kể cho cậu nghe.
Trong phòng ký túc xá tại Quảng Mỹ, Du Huyền đang nằm nghiêng trên giường.
Cô có chút mất ngủ.
Hôm nay, chỉ là hiểu lầm nhỏ, rất nhỏ.
Thật ra, khi Viên Viên xuất hiện, Du Huyền đã biết mình trách lầm Trần Trứ rồi.
Nhưng, chuyện hiểu lầm này khiến lo lắng trong lòng cô bỗng dâng lên, đã thế còn suy nghĩ về tương lai, khiến Du Huyền trở nên mơ hồ.
Lúc học cấp ba, mỗi ngày hai người đều có thể nhìn thấy nhau, nên cảm giác này gần như không có.
Nhưng sau khi lên đại học, cả hai không còn cơ hội thấy nhau thường xuyên, ở giữa đó chính là khoảng cách từ Quảng Mỹ đến Trung Đại.
Cô càng nghĩ càng khiến bản thân lo lắng, bởi vì chủ nhiệm Trần ngày càng bộc lộ nhiều tài năng, không những là lớp trưởng, còn tiến vào hội học sinh. Còn mình thì mỗi ngày đều cùng Ngô Dư chơi đùa như đứa ngốc.
Sau này, nếu Trần chủ nhiệm ngày càng bước lên vị trí cao hơn, thì mình vẫn lẹt đẹt ở phía sau nói mấy câu rỗng tuếch kiểu như ‘mình nhớ cậu lắm, cậu nghỉ sớm đi nha, ăn nhiều cơm một chút…’ hay sao?
Du Huyền mím chặt môi, đây không phải tình huống mình muốn nhìn.
“Mình muốn đi theo bên cạnh, đuổi kịp bước chân của Trần chủ nhiệm.”
Cá Lúc Lắc lẩm bẩm một câu, sau đó từ từ tiến vào giấc mơ đẹp.
Lời tác giả: Mục đích của Tu La Tràng, chỉ là muốn Du Huyền nhìn lại chênh lệch giữa mình và Trần Trứ. Nếu diễn biến tiếp tục như vậy, thì lão Liễu cũng thoải mái viết 2 triệu chữ, nhưng không gian để Cos tỷ phát huy sẽ ngày càng ít đi. Nhưng con người muốn thay đổi cần một cơ hội. Cơ hội chính là mấy chục chương trước, tạo nên móng cho Tu La Tràng….
Bạn cần đăng nhập để bình luận