Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 141: Mình tổn thương thì được, còn Trần Trứ thì không
“Sao thế?”
Ngô Dư nhìn thấy sau khi Du Huyền cúp điện thoại, thì nhíu chặt lông mày như đang suy nghĩ chuyện gì rất khó hiểu, nên cô lập tức hỏi han.
“Cô Tiêu vừa gọi điện, cô ấy nói vì một số anh chị khóa trên mắt sai lầm, nên ‘Ráng Chiều’ của mình đạt giải nhì…”
Du Huyền giải thích câu chuyện từ đầu đến cuối.
“Cái gì? Giải nhì?”
Ngô Dư phản ứng ngược lại hoàn toàn, cô cũng vui mừng giống như Tiêu Vĩnh Chi: “Sai lầm thì liên quan gì đến chúng ta, thi đại học còn có hơn 500 trường hợp được tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại thì sao? May mắn cũng là tài năng, cậu quan tâm làm gì?”
Du Huyền nghe được Ngô Dư khuyên bảo thì lông mày cũng giãn ra. Đúng vậy, người khác phạm sai lầm là vấn đề của họ, mình cần gì nghĩ nhiều vậy chứ?
“Với lại…”
Ngô Dư nhìn cô bạn thân, hỏi thẳng không lòng vòng: “Cậu nhận 3000 tiền thưởng giải nhì, thì định sử dụng vào việc gì?”
“À…Trước tiên mời mấy người Lộ Điềm, Hứa Mộng Trúc đi ăn một bữa.”
Việc đầu tiên Du Huyền nghĩ là vậy.
Trong đại học, những phòng ký túc xá tốt thường là vậy, đừng nói đến khoản tiền thưởng cuộc thi vẽ tranh ‘kếch xù’, có đôi khi chỉ là 400 tệ tiền học bổng cuối kỳ, thì cũng mời các bạn ăn một bữa đã đời.
Cuối cùng, tiền học bổng được 400 tệ, mà tiền ăn mất tận 500, nên chẳng tích góp được đồng nào lại phải chi thêm 100.
“Sau đó…”
Du Huyền tiếp tục mạch suy nghĩ của mình: “Lần trước, khi đi dạo Thiên Hà Thành, trong cửa hàng đồ trang điểm, cậu nói muốn đổi một cái bút tô lông mày, nên mình định tặng câu một cái.”
Ngô Dư không từ chối, dù sao số tiền này cũng không phải làm thêm khổ sở kiếm được, với lại bút tô lông mày cũng không đắt lắm.
“Cám ơn Cos tỷ.”
Ngô Dư vui vẻ ôm lấy Du Huyền: “Đúng là chị em tốt, lúc đó mình chỉ tùy tiện nói ra một câu mà cậu cũng nhớ đến tận giờ. Vậy còn dư 2000 cậu định làm gì?”
Du Huyền mỉm cười, đẩy cô ban thân ra, sau đó mặt mày hớn hở nói: “15 tháng sau là sinh nhật chủ nhiệm Trần rồi, mình định dùng tiền thưởng cộng với tiền làm thêm, mua cho cậu ấy một điện thoại mới, khoảng chừng 14 nghìn gì đấy.”
“Hả?”
Mắt Ngô Dư chớp chớp mấy cái: “Đều cho Trần Trứ? Cậu không định để lại một ít mua đồ mình thích sao?”
“Mình đâu thiếu cái gì.”
Du Huyền không để ý, mặc kệ chiếc lắc tay 5 tệ trượt xuống cổ tay trắng nõn.
“Đừng quên cậu đang dùng điện thoại 600 tệ đấy, vậy mà toàn nghĩ đến việc đổi điện thoại cho Trần Trứ.”
Giọng Ngô Dư khá nhỏ, giống như lẩm bẩm một mình.
“Cái gì?”
Du Huyền nghe không rõ.
“Không có gì.”
Ngô Dư tức giận nói: “Mình đang nghĩ nếu Trần Trứ biết cậu tốt như vậy, thì hiện giờ đang ở Trung Đại vui đến mức không khép được mồm ấy nhờ?”
“Không được nói trước cho chủ nhiệm Trần.”
Du Huyền lộ ra một chút tự hào: “Mình muốn cậu ấy bất ngờ.”
Đêm đến, khi Du Huyền trở về phòng ký túc, cô kể lại chuyện vừa rồi cho Lộ Điềm và Hứa Mộng Trúc nghe.
Hai cô gái này cũng lộ biểu cảm mồm chữ O miệng chữ A.
Đầu tiên là hai người thấy ngạc nhiên, mặc dù hai cô đều biết Du Huyền có tài năng hội họa, đến ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng khen ngợi năng khiếu vẽ tranh của cô. Không ngờ, trong cuộc thi lần này cô có thể vượt qua nhiều anh chị khóa trên như vậy.
Sau đó là vui mừng, dù sao cả phòng chuẩn bị có bữa tiệc lớn rồi.
Thế là, lợi dụng chủ đề này, mấy cô gái nằm nói chuyện với nhau đến tận nửa đêm.
Thật ra, trong các phòng ký túc xá nam cứ tắt đèn là nói chuyện, thì phòng ký túc xá nữ cũng không kém cạnh chút nào. Thậm chí, bọn họ cũng đều nói về chủ đề tương tự, như việc học, tương lai, tình yêu, trong đó có một chút xíu là ước mơ của mình.
Sáng hôm sau, Du Huyền và các bạn học bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, nên mọi người vội vàng vệ sinh rồi chạy đến lớp học.
Hôm nay là tiết học pha màu, nên lớp học là giảng đường lớn, bao gồm mấy lớp học cùng.
Thật ra mỗi lần tham gia tiết học này, người xinh đẹp như Du Huyền bỗng chốc trở thành mục tiêu chú ý, nên không chỉ Du Huyền quen với cảm giác này, mà các bạn cùng phòng cũng dần quen thuộc.
Nhưng hôm nay đám người thì thầm to nhỏ không giống ngày thường, tuy chủ đề vẫn xoay quanh Du Huyền, nhưng trước đó chỉ nói về ‘nhan sắc’ của cô. Nội dung hoàn toàn không giống.
Ví dụ như:
“Tối qua, mình nghe các anh khóa trên nói, lần này Du Huyền đạt giải nhì trong cuộc thi ‘Chén đá trắng’ đấy.”
“Ồ…Hoa khôi Du không những xinh đẹp, mà tài năng cũng vượt trội vậy sao?”
“Không phải vậy, anh khóa trên kia cũng là người tham gia cuộc thi lần này. Anh ấy nói, Hạ Nguyên Sướng là nhân vật có tiếng của Quảng Mỹ, nói bọn họ vẽ tranh phải mắc chút sai lầm, để tặng vị trí thứ hai cho Du Huyền.”
“Anh ta muốn theo đuổi Du Huyền sao? Nhưng hoa khôi Du có bạn trai rồi mà, chuyện này ai mà chả biết.”
“Mình cũng không rõ lắm, nhưng một bên là nhân vật nổi tiếng toàn trường, một bên là hoa khôi của trường. Hai người này môn đăng hộ đối phết đấy chứ, khả năng người yêu bây giờ của hoa khôi Du, chẳng mấy chốc sẽ trở thành bạn trai cũ.”
Những lời đồn này rất nhanh truyền đến tai mấy người trong phòng ký túc của Du Huyền.
Ban đầu, Hứa Mộng Trúc còn không tin, nhưng cô cố tình nghe hết câu chuyện, nên sau khi trở về sắc mặt có chút nặng nề.
“Bọn họ đang nói gì đấy?”
Ngô Dư hỏi ngay.
“Bọn họ, bọn họ…”
Hứa Mộng Trúc lắp ba lắp bắp, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
“Cậu cứ nói đi.”
Ngô Dư lo lắng, nên vội vàng thúc giục.
Hứa Mộng Trúc như sắp khóc: “Bọn họ nói Du Huyền và Hạ Nguyên Sướng đang yêu nhau. Nên Hạ Nguyên Sướng nói mấy người anh chị khóa trên có tham gia cuộc thi lần này cố tình phạm chút sai lầm, cho nên Du Huyền mới đạt được giải nhì…”
“Đánh rắm.”
Ngô Dư nghe xong đúng là điên hết cả tiết lên. Du Huyền ngay cả bộ quần áo mới cũng không nỡ mua, dồn hết toàn bộ để mua tặng Trần Trứ một cái điện thoại mới. Trong suy nghĩ của Du Huyền, cô muốn dành hết mọi thứ tốt nhất cho Trần Trứ.
Với một cô gái thế này mà bọn họ có thể nhẫn tâm đổ nước bẩn lên đầu vậy sao?
“Du…”
Ngô Dư đang định quay người lại khuyên Du Huyền đừng nghe mấy người ngu xuẩn kia nói lung tung. Nhưng không ngờ, Du Huyền lập tức đứng lên, đi đến trước mặt đám con trai đang ngồi nói đủ chuyện chém gió.
Những người có thói quen nói xấu người khác sau lưng, thì khi không có mặt chính chủ nói chuyện cực kỳ hăng hái.
Nhưng khi đối tượng xuất hiện trước mặt lại trở nên khúm núm vô cùng.
Bọn họ đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Du Huyền thì từng người đều cúi mặt xuống, lộ ra bờ vai run run rất mất tự nhiên.
“Lời các cậu nói là thật sao?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Du Huyền, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện vẻ nghiêm túc và lạnh lùng đến vậy.
Có một tên nam sinh không chịu được cảm giác khó chịu này, nên đỏ mặt nói: “Bọn mình chỉ nghe nói, thật ra khó mà khẳng định…”
“Không biết thật giả mà các cậu đồn loạn hết lên sao?”
Lúc này, Ngô Dư cũng lao đến, tránh mắng mấy tên con trai kia: “Nhạo báng danh dự của người khác, sẽ khiến các cậu vui mừng lắm sao?”
“Cũng không phải chí có bọn mình nói đến chuyện này.”
Một cậu con trai khác nhỏ giọng nói: “Thật sự có rất nhiều người đang bàn tán vấn đề này.”
Du Huyền ngẩng đầu lên, phát hiện có rất nhiều bạn học đang nhìn về phía này.
Có nghi ngờ, có chế nhạo, có trào phúng, còn có cả hờ hững…Giống như tất cả mọi người đang chờ để chế giễu cô vậy.
Du Huyền hít một hơi thật sâu, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng học.
“Du Huyền, Du Huyền.”
Ngô Dư không yên tâm, nên vội vàng đuổi theo phía sau: “Cậu làm gì vậy?”
“Mình muốn hỏi rõ chuyện này.”
Khóe mắt Du Huyền thỉnh thoảng giật giật. Ngô Dư đã chơi với Du Huyền đủ lâu, nên cô biết hiện tại Du Huyền đang cực kỳ tức giận cùng khó chịu.
“Cậu nhất định phải đến trước mặt Hạ Nguyên Sướng hỏi thẳng sao?”
Ngô Dư có chút lo lắng, với lại cô cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, cho nên khuyên bảo: “Chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng là được, quan tâm làm gì đám người nói lung tung? Câu coi bọn hắn là đám ngu xuẩn là được?”
“Không.”
Đột nhiên, Du Huyền dừng lại, gằn từng chữ nói: “Nếu chủ nhiệm Trần nghe được thì sao? Trong lòng của cậu ấy nhất định sẽ rất khổ sở.”
“Mình có thể chịu nhục được, nhưng chủ nhiệm Trần thì không. Mình đã từng nói sẽ không để cậu ấy chịu bất cứ tổn thương nào.”
Ngô Dư nhìn thấy sau khi Du Huyền cúp điện thoại, thì nhíu chặt lông mày như đang suy nghĩ chuyện gì rất khó hiểu, nên cô lập tức hỏi han.
“Cô Tiêu vừa gọi điện, cô ấy nói vì một số anh chị khóa trên mắt sai lầm, nên ‘Ráng Chiều’ của mình đạt giải nhì…”
Du Huyền giải thích câu chuyện từ đầu đến cuối.
“Cái gì? Giải nhì?”
Ngô Dư phản ứng ngược lại hoàn toàn, cô cũng vui mừng giống như Tiêu Vĩnh Chi: “Sai lầm thì liên quan gì đến chúng ta, thi đại học còn có hơn 500 trường hợp được tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại thì sao? May mắn cũng là tài năng, cậu quan tâm làm gì?”
Du Huyền nghe được Ngô Dư khuyên bảo thì lông mày cũng giãn ra. Đúng vậy, người khác phạm sai lầm là vấn đề của họ, mình cần gì nghĩ nhiều vậy chứ?
“Với lại…”
Ngô Dư nhìn cô bạn thân, hỏi thẳng không lòng vòng: “Cậu nhận 3000 tiền thưởng giải nhì, thì định sử dụng vào việc gì?”
“À…Trước tiên mời mấy người Lộ Điềm, Hứa Mộng Trúc đi ăn một bữa.”
Việc đầu tiên Du Huyền nghĩ là vậy.
Trong đại học, những phòng ký túc xá tốt thường là vậy, đừng nói đến khoản tiền thưởng cuộc thi vẽ tranh ‘kếch xù’, có đôi khi chỉ là 400 tệ tiền học bổng cuối kỳ, thì cũng mời các bạn ăn một bữa đã đời.
Cuối cùng, tiền học bổng được 400 tệ, mà tiền ăn mất tận 500, nên chẳng tích góp được đồng nào lại phải chi thêm 100.
“Sau đó…”
Du Huyền tiếp tục mạch suy nghĩ của mình: “Lần trước, khi đi dạo Thiên Hà Thành, trong cửa hàng đồ trang điểm, cậu nói muốn đổi một cái bút tô lông mày, nên mình định tặng câu một cái.”
Ngô Dư không từ chối, dù sao số tiền này cũng không phải làm thêm khổ sở kiếm được, với lại bút tô lông mày cũng không đắt lắm.
“Cám ơn Cos tỷ.”
Ngô Dư vui vẻ ôm lấy Du Huyền: “Đúng là chị em tốt, lúc đó mình chỉ tùy tiện nói ra một câu mà cậu cũng nhớ đến tận giờ. Vậy còn dư 2000 cậu định làm gì?”
Du Huyền mỉm cười, đẩy cô ban thân ra, sau đó mặt mày hớn hở nói: “15 tháng sau là sinh nhật chủ nhiệm Trần rồi, mình định dùng tiền thưởng cộng với tiền làm thêm, mua cho cậu ấy một điện thoại mới, khoảng chừng 14 nghìn gì đấy.”
“Hả?”
Mắt Ngô Dư chớp chớp mấy cái: “Đều cho Trần Trứ? Cậu không định để lại một ít mua đồ mình thích sao?”
“Mình đâu thiếu cái gì.”
Du Huyền không để ý, mặc kệ chiếc lắc tay 5 tệ trượt xuống cổ tay trắng nõn.
“Đừng quên cậu đang dùng điện thoại 600 tệ đấy, vậy mà toàn nghĩ đến việc đổi điện thoại cho Trần Trứ.”
Giọng Ngô Dư khá nhỏ, giống như lẩm bẩm một mình.
“Cái gì?”
Du Huyền nghe không rõ.
“Không có gì.”
Ngô Dư tức giận nói: “Mình đang nghĩ nếu Trần Trứ biết cậu tốt như vậy, thì hiện giờ đang ở Trung Đại vui đến mức không khép được mồm ấy nhờ?”
“Không được nói trước cho chủ nhiệm Trần.”
Du Huyền lộ ra một chút tự hào: “Mình muốn cậu ấy bất ngờ.”
Đêm đến, khi Du Huyền trở về phòng ký túc, cô kể lại chuyện vừa rồi cho Lộ Điềm và Hứa Mộng Trúc nghe.
Hai cô gái này cũng lộ biểu cảm mồm chữ O miệng chữ A.
Đầu tiên là hai người thấy ngạc nhiên, mặc dù hai cô đều biết Du Huyền có tài năng hội họa, đến ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng khen ngợi năng khiếu vẽ tranh của cô. Không ngờ, trong cuộc thi lần này cô có thể vượt qua nhiều anh chị khóa trên như vậy.
Sau đó là vui mừng, dù sao cả phòng chuẩn bị có bữa tiệc lớn rồi.
Thế là, lợi dụng chủ đề này, mấy cô gái nằm nói chuyện với nhau đến tận nửa đêm.
Thật ra, trong các phòng ký túc xá nam cứ tắt đèn là nói chuyện, thì phòng ký túc xá nữ cũng không kém cạnh chút nào. Thậm chí, bọn họ cũng đều nói về chủ đề tương tự, như việc học, tương lai, tình yêu, trong đó có một chút xíu là ước mơ của mình.
Sáng hôm sau, Du Huyền và các bạn học bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, nên mọi người vội vàng vệ sinh rồi chạy đến lớp học.
Hôm nay là tiết học pha màu, nên lớp học là giảng đường lớn, bao gồm mấy lớp học cùng.
Thật ra mỗi lần tham gia tiết học này, người xinh đẹp như Du Huyền bỗng chốc trở thành mục tiêu chú ý, nên không chỉ Du Huyền quen với cảm giác này, mà các bạn cùng phòng cũng dần quen thuộc.
Nhưng hôm nay đám người thì thầm to nhỏ không giống ngày thường, tuy chủ đề vẫn xoay quanh Du Huyền, nhưng trước đó chỉ nói về ‘nhan sắc’ của cô. Nội dung hoàn toàn không giống.
Ví dụ như:
“Tối qua, mình nghe các anh khóa trên nói, lần này Du Huyền đạt giải nhì trong cuộc thi ‘Chén đá trắng’ đấy.”
“Ồ…Hoa khôi Du không những xinh đẹp, mà tài năng cũng vượt trội vậy sao?”
“Không phải vậy, anh khóa trên kia cũng là người tham gia cuộc thi lần này. Anh ấy nói, Hạ Nguyên Sướng là nhân vật có tiếng của Quảng Mỹ, nói bọn họ vẽ tranh phải mắc chút sai lầm, để tặng vị trí thứ hai cho Du Huyền.”
“Anh ta muốn theo đuổi Du Huyền sao? Nhưng hoa khôi Du có bạn trai rồi mà, chuyện này ai mà chả biết.”
“Mình cũng không rõ lắm, nhưng một bên là nhân vật nổi tiếng toàn trường, một bên là hoa khôi của trường. Hai người này môn đăng hộ đối phết đấy chứ, khả năng người yêu bây giờ của hoa khôi Du, chẳng mấy chốc sẽ trở thành bạn trai cũ.”
Những lời đồn này rất nhanh truyền đến tai mấy người trong phòng ký túc của Du Huyền.
Ban đầu, Hứa Mộng Trúc còn không tin, nhưng cô cố tình nghe hết câu chuyện, nên sau khi trở về sắc mặt có chút nặng nề.
“Bọn họ đang nói gì đấy?”
Ngô Dư hỏi ngay.
“Bọn họ, bọn họ…”
Hứa Mộng Trúc lắp ba lắp bắp, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
“Cậu cứ nói đi.”
Ngô Dư lo lắng, nên vội vàng thúc giục.
Hứa Mộng Trúc như sắp khóc: “Bọn họ nói Du Huyền và Hạ Nguyên Sướng đang yêu nhau. Nên Hạ Nguyên Sướng nói mấy người anh chị khóa trên có tham gia cuộc thi lần này cố tình phạm chút sai lầm, cho nên Du Huyền mới đạt được giải nhì…”
“Đánh rắm.”
Ngô Dư nghe xong đúng là điên hết cả tiết lên. Du Huyền ngay cả bộ quần áo mới cũng không nỡ mua, dồn hết toàn bộ để mua tặng Trần Trứ một cái điện thoại mới. Trong suy nghĩ của Du Huyền, cô muốn dành hết mọi thứ tốt nhất cho Trần Trứ.
Với một cô gái thế này mà bọn họ có thể nhẫn tâm đổ nước bẩn lên đầu vậy sao?
“Du…”
Ngô Dư đang định quay người lại khuyên Du Huyền đừng nghe mấy người ngu xuẩn kia nói lung tung. Nhưng không ngờ, Du Huyền lập tức đứng lên, đi đến trước mặt đám con trai đang ngồi nói đủ chuyện chém gió.
Những người có thói quen nói xấu người khác sau lưng, thì khi không có mặt chính chủ nói chuyện cực kỳ hăng hái.
Nhưng khi đối tượng xuất hiện trước mặt lại trở nên khúm núm vô cùng.
Bọn họ đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Du Huyền thì từng người đều cúi mặt xuống, lộ ra bờ vai run run rất mất tự nhiên.
“Lời các cậu nói là thật sao?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Du Huyền, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện vẻ nghiêm túc và lạnh lùng đến vậy.
Có một tên nam sinh không chịu được cảm giác khó chịu này, nên đỏ mặt nói: “Bọn mình chỉ nghe nói, thật ra khó mà khẳng định…”
“Không biết thật giả mà các cậu đồn loạn hết lên sao?”
Lúc này, Ngô Dư cũng lao đến, tránh mắng mấy tên con trai kia: “Nhạo báng danh dự của người khác, sẽ khiến các cậu vui mừng lắm sao?”
“Cũng không phải chí có bọn mình nói đến chuyện này.”
Một cậu con trai khác nhỏ giọng nói: “Thật sự có rất nhiều người đang bàn tán vấn đề này.”
Du Huyền ngẩng đầu lên, phát hiện có rất nhiều bạn học đang nhìn về phía này.
Có nghi ngờ, có chế nhạo, có trào phúng, còn có cả hờ hững…Giống như tất cả mọi người đang chờ để chế giễu cô vậy.
Du Huyền hít một hơi thật sâu, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng học.
“Du Huyền, Du Huyền.”
Ngô Dư không yên tâm, nên vội vàng đuổi theo phía sau: “Cậu làm gì vậy?”
“Mình muốn hỏi rõ chuyện này.”
Khóe mắt Du Huyền thỉnh thoảng giật giật. Ngô Dư đã chơi với Du Huyền đủ lâu, nên cô biết hiện tại Du Huyền đang cực kỳ tức giận cùng khó chịu.
“Cậu nhất định phải đến trước mặt Hạ Nguyên Sướng hỏi thẳng sao?”
Ngô Dư có chút lo lắng, với lại cô cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, cho nên khuyên bảo: “Chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng là được, quan tâm làm gì đám người nói lung tung? Câu coi bọn hắn là đám ngu xuẩn là được?”
“Không.”
Đột nhiên, Du Huyền dừng lại, gằn từng chữ nói: “Nếu chủ nhiệm Trần nghe được thì sao? Trong lòng của cậu ấy nhất định sẽ rất khổ sở.”
“Mình có thể chịu nhục được, nhưng chủ nhiệm Trần thì không. Mình đã từng nói sẽ không để cậu ấy chịu bất cứ tổn thương nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận