Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 194: Cậu đang lo lắng cái gì?
Sau khi quyết định phòng làm việc kia của ai, Trần Trứ và Tằng Khôn vừa ra ngoài thì đã thấy đám người Phương Tinh đã chọn xong chỗ làm việc của mình.
Có điều, bên ngoài có mười bộ bàn ghế, nên không cần giải thích thì ai cũng hiểu, công ty chắc chắn tuyển thêm người, nếu không sẽ chẳng thể nào hoàn thành việc tư vấn kịp thời cho các vị phụ huynh được.
“Hai vị ông chủ, chúng ta dự định tuyển thêm mấy người nữa?”
Phương Tinh cảm thấy hoàn cảnh làm việc quá hài lòng rồi, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên, nên bắt đầu hỏi thăm về số lượng đồng nghiệp mới rồi.
Tằng Khôn có chút cảm giác không quen, bởi vì ông quen được gọi là giáo sư Tằng rồi. Mặc dù, bản thân đã sớm xác định trở thành giám đốc của SuiHui, nhưng trước đó công ty có khác nào gánh hát rong đâu.
Mãi cho tới khi công ty có văn phòng, thì vị trí này mới danh xứng với thực.
“Tuyển mấy người đây…Hiện tại tuyển lao động cũng không khó lắm nhỉ?”
Trần Trứ nghĩ thầm trong lòng.
Thời điểm năm 2024, tuyển lao động là việc cực kỳ khó khăn.
Người không tốt nghiệp cảm thấy trình độ thấp, người vừa tốt nghiệp lại thấy không đủ kinh nghiệm, người thường xuyên thay đổi công việc cảm thấy không ổn định, còn người kiên trì với một công ty lại thấy không có chí tiến thủ, người độc thân lại lo lắng nghỉ việc sau kết hôn, còn vừa mới kết hôn lại sợ nghỉ sinh…
Chính vì vậy thà hướng đến Cát Tường Tam Bảo cho lành, đỡ mất nhiều năm đi đường quanh co.
Nhưng 2007, mọi người đều chưa có suy nghĩ này khi tuyển dụng. Nhưng Trần Trứ đưa ra yêu cầu tuyền dụng cũng không phải quá thấp.
Một là có thể sử dụng thành thạo máy tính, bởi vì phải tư vấn khách hàng trên trang web.
Hai là có năng lực giao tiếp, bởi vì nhân viên cần phải thuyết phục được các vị phụ huynh trở thành hội viên.
Thứ ba là người đó chấp nhận cách tính lương bao gồm lương cơ bản và trích phần trăm.
“Nếu thỏa mãn đủ ba điều kiện này, trình độ và tuổi tác không quan trọng lắm.”
Trần Trứ nói ra điều kiện.
“Hay là chúng ta tiếp tục đăng báo tuyển dụng?”
Trang Mộng Thi vừa được hưởng hương vị ngọt ngào của quảng cáo, nên lập tức đưa ra đề nghị này.
“Cái này không cần thiết.”
Trần Trứ mỉm cười:
“Trừ phi một tháng trả lương siêu cao cỡ 30 nghìn trở lên, nếu không cũng không tạo nổi gợn sóng nào.”
“30 nghìn?’.
Trang Mộng Thi lè lưỡi. Mình là một sinh viên học viện Công nghệ thông tin của một trường 985 còn chưa tốt nghiệp, bản thân kỳ vọng sau khi tốt nghiệp được hơn 8 ngàn tệ mà thôi, sao có thể tuyển một nhân viên phục vụ khách hàng lên tới 30 nghìn được chứ?
Có điều, không khí bên trong công ty rất tốt, coi như ý kiến không hợp lý hoặc nói nhầm thì ông chủ và giám đốc cũng không tức giận mà chửi bới.
Chuyện này chủ yếu với vì Trần Trứ là người chìm nổi trong quan trường, hắn đã sớm rèn luyện đến trình độ không thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, cho nên tâm trạng hiện ra trước mặt mọi người lúc nào cũng bình tĩnh.
Còn Tằng Khôn thì trong thời gian dài bị chèn ép, nên ông hiểu giọng nói lạnh lùng chẳng khác nào thanh kiếm sắc bén. Thứ đã khiến mình đau khổ, ông không muốn dùng nó lên người đám người trẻ tuổi này.
“Thì sao chứ, mọi chuyện đều có thể xảy ra.”
Trần Trứ thoải mái chọn một chỗ làm việc ngồi xuống. Hắn vặn vẹo người một chút, cảm nhận độ thoải mái của nơi làm việc mới: “Nếu chúng ta có thể duy trì mức độ tăng trưởng, thì tiền một tháng nhận được 30 nghìn tiền trích phần trăm thì có là gì?”
“Vậy chẳng phải một tháng phải thuyết phục 1000 phụ huynh trở thành hội viên sao?”
Phương Tinh lập tức tính toán. Hiện tại theo quy định của công ty, vì muốn thúc đẩy việc phụ huynh trở thành hội viên, nên một khách hàng đăng ký thành hội viên sẽ được thưởng 39 tệ, vì vậy muốn kiếm về số tiền 30 nghìn thì phải hoàn thành 1000 đơn hàng.
Nhìn qua thì thấy con số này rất nhiều, nhưng nếu tính bình quân một ngày chỉ cần hoàn thành 20 đơn là được mà. Phương Tinh nghĩ đến chuyện này bỗng có cảm giác không muốn lên lớp nữa, rất có thể mình sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này.
“Hiện tại, tôi cảm thấy việc phụ vụ và thuyết phục khách hàng vẫn nên do chúng ta tự làm.”
Trần Trứ suy nghĩ rồi nói: “Nếu như trong mọi người có bạn bè hoặc người thân phù hợp ba điều kiện này, thì có thế gọi tới đây làm việc, trước tiên giúp đỡ người trong nhà cái đã.”
Trong tính toán của Trần Trứ, bước đầu phải giải quyết 3000 phụ huynh nhắn tin hỏi thăm cái đã. Về phần giải quyết các vấn đề giai đoạn này, cũng không cần quá quan tâm.
Tằng Khôn nghe được câu ‘dành cho người nhà trước’ thì đột nhiên nhớ tới vợ của mình.
Bà ấy biết sử dụng máy tính, hơn thế nữa bà có thể chấp nhận cách trả lương của công ty.
“Có điều, chuyện này có thể ảnh hưởng không tốt.”
Tằng Khôn lo lắng người khác sẽ nói này nói nọ.
“Ồ…Nữ sinh Quảng Mỹ này đẹp thật đấy…”
Ngay khi mọi người còn đang nghĩ đến việc phát triển trong tương lai, thì một câu của Ninh Luyến Luyến kéo mọi người trở về với hiện thực.
Ninh Luyến Luyện cực kỳ ít nói, có thể tính là một người hướng nội. Chính vì vậy cô làm việc vô cùng chăm chỉ, lại cực kỳ biết nghe lời.
Vừa rồi, đám người còn đang chém gió, thì cô vẫn ngồi đó chăm chú phục vụ khách hàng.
“Ai vậy?”
Phương Tinh tò mò nhìn vào màn hình laptop, đôi mắt đột nhiên mở to lên: “Trời ạ, ảnh chụp đã đẹp như thế này, không biết gặp ở ngoài còn xinh đến nhường nào. Luyến Luyến, cậu phóng to ảnh lên chút, để chúng ta nghiêm túc nghiên cứu đại mỹ nữ này xem sao.”
Phản ưng này giống như đám con trai nhìn thấy Hồ Ca hoặc Ngô Ngạn Tổ vậy, đôi với loại con trai đẹp trai quá thể đáng, thật ra mọi người sẽ không trêu chọc, mà ngược lại sẽ dùng ánh mắt bình thường mà thưởng thức.
“Quảng Mỹ?”
Trần Trứ nghĩ thầm, sinh viên Quảng Mỹ đăng ký trở thành gia sư rất ít, lại còn đường khen vô cùng xinh đẹp thế này…. Nên hẳn bèn hỏi:
“Mỹ nữ tên là gì?”
“Du Huyền.”
Phương Tinh ngẩng đầu lên trả lời.
“Đúng luôn.”
Trần Trứ nghĩ thầm. Hắn cũng đứng lên đi đến nhìn màn hình một chút, rồi đưa ra ý kiến: “Tôi thấy cũng bình thường mà?”
“Cái gì?”
Phương Tinh lập tức phản bác: “Ông chủ, ngài có cận không đấy? Thế này mà gọi là bình thường? Nếu cô gái này ở Trung Đại, thì hoa khôi Tống Thì Vi phải cẩn thận vị trí hoa khôi đấy. Ít ra cô gái này đúng gu của tôi hơn hoi khôi Tống.”
“Đó chẳng phải hình tượng của cậu là cô gái gợi cảm.”
Trang Mộng Thi bỗng nhiên nói xen vào, đồng thời cũng đưa ra bình luận: “Tống Thì Vi là kiểu người lạnh lùng. Nên hai cô gái này theo hai hình tượng khác nhau, nhưng có thể nói cả hai đều đạt đến mức độ hoa khôi. Ông chủ, ngài cảm thấy bình thường, chẳng lẽ đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp hơn.”
“Dù sao, tôi cảm thấy bình thường. Tối ngày mai sẽ dẫn mọi người đi ăn cơm, để các chị biết thế nào mới là mỹ nhân.”
Trần Trứ ‘mạnh miệng’ nói’.
Trang web Học Tập thuận lợi đưa ra thị trường, phản ứng của khách hàng cực kỳ tốt. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này đoàn đội làm việc vô cùng vất vả, cho nên Trần Trứ muốn tổ chức tiệc liên hoan, khao mọi người một bữa.
Mặt khác, hắn cũng muốn Du Huyền tham gia vào. Tháng này hắn quá bận rộn, chẳng có thời gian đi tới Quảng Mỹ, nên giờ phải suy nghĩ cho cảm xúc của Cá Lúc Lắc chứ. Cách tốt nhất là để cô ấy biết mình đang làm gì, hiểu rõ vòng tròn của mình hiện tại có những ai.
Ngày mai là thứ 6, hắn dự định mời cả Hoàng Bách Hàm và Ngô Dư cùng tới.
Đến lúc đó, mọi người gặp mặt nhau, đám người phát hiện Du Huyền chính là ‘bà chủ’ thì không biết bọn họ sẽ nghĩ gì.
Khi Trần Trứ còn đang thoải mái nghĩ đến kế hoạch của mình, thì Ninh Luyến Luyến vừa mới phát hiện ra Du Huyền gật đầu nói: “Hai cô gái này đều rất xinh đẹp, nhưng nếu muốn xem cô gái nào xinh đẹp hơn, thì phải xem số lượng đặt của hai người ai nhiều hơn.”
“Cái gì?”
Trần Trứ khẽ giật mình.
“Bởi vì, hoa khôi Tống và Du Huyền đều đã có khách hàng đặt rồi.”
Phương Tinh thoải mái trả lời.
Trong văn phòng có 4 sinh viên, mỗi người đều có nhiệm vụ tư vấn cho phụ huynh. Đến ngay cả ông chủ như Trần Trứ cũng không ngoại lệ, mà chuyện Tống Thì Vi và Du Huyền được phụ huynh đặt dạy kèm cũng rất bình thường.
“Con Mẹ nó.”
Trần Trứ có chút lo lắng. Dạy kèm thì phải tới tận nhà, mình thì chẳng có vấn đề gì, nhưng Du Huyền và Tống Thì Vi đều quá xinh đẹp, đến nhà có vẻ không an toàn.
Cũng trách mình hôm qua quá bận rộn, nên chưa xóa thông tin của hai người đi.
“Lịch dạy của các cô ấy là khi nào?”
Ninh Luyến Luyến còn chưa cảm thấy gì, nhìn qua thông tin một chút rồi nói: “Du Huyền được sắp xếp cuối tuần, còn hoa khôi Tống là trưa nay. Hiện tại, có lẽ cô ấy đang dạy kèm rồi.”
“Mẹ nó.”
Trần Trứ ngẩn người ra: “Thời điểm chị thông báo đơn hàng cho Tống Thì Vi, cô ấy không từ chối sao?”
“Sao phải từ chối?”
Trang Mộng Thi chẳng hiểu mô tê gì: “Cô ấy đăng ký gia sư, chẳng phải mục đích muốn trở thành gia sư sao?”
Nhất thời, Trần Trứ cũng không thể giải thích rõ với các cô ấy được. Tống Thì Vi rõ ràng không cần số tiền dạy kèm kia, chỉ vì trang web của hắn mới công bố cho nên cô mới giúp đỡ một chút mà thôi.
Trần Trứ ra ngoài gọi điện thoại cho Tống Thì Vi.
“Tút tút tút…”
Tiếng tút tút vang lên 30 giây, sau đó tự động ngắt do người dùng không bắt máu.
Vừa rồi, Trần Trứ cảm thấy có lẽ vấn đề không lớn, nhưng sau khi gọi điện thoại lại không có người bắt máy, nên trong lòng bắt đầu lo lắng.
Hắn gọi tiếp một cuộc gọi nữa, nhưng vẫn là tiếng tút tút kia mà không ai bắt máy.
“Sao căng thẳng thế này nhỉ?”
Trần Trứ vội vàng kiểm tra địa chỉ Tống Thì Vi dạy thêm, sau đó vội vàng gọi taxi tới.
Trên đường đi, Trần Trứ cố gắng khống chế để đầu óc không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng đủ các loại tình huống kiểu ‘Cha học sinh biến thái, hoặc học sinh già dặn trước tuổi, hay anh chàng em vợ….’ cứ thế hiện ra trong đầu.
Trần Trứ gọi thêm một cuộc nữa, vẫn không có người bắt máy.
“Tài xế, chú đi nhanh một chút được không?”
Trần Trứ không ngừng thúc giục tài xế taxi.
Cũng may, thời điểm hiện tại, phụ huynh có thể mới được gia sư phần lớn đều nằm trong khu nội thành Quảng Châu. Nên taxi đi khoảng 20 phút là đến khu nhà cao cấp Lệ Hoan.
Hắn lần theo địa chỉ, tìm tới cổng. Trần Trứ hít một hơi, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực, gõ cửa ‘cốc cốc cốc’ một cái.
Một lát sau, có một vị phụ nữ trung niên ra mở cửa, bà nhìn Trần Trứ một chút rồi hỏi: “Cậu tìm ai?”
Thật ra, thời điểm người phụ nữ này xuất hiện, Trần Trứ cảm thấy yên tâm rất nhiều. Ít ra có thể loại trừ trường hợp ‘người chồng biến thái’, với lại nhìn đối phương cũng là người có học thức phúc hậu.
“Chào ngài.”
Đầu óc Trần Trứ rất nhanh đã nhảy số, khuôn mặt lập tức mỉm cười: “Cháu là người kiểm tra của trang web Học Tập Trung Đại. Cháu đến đây chủ yếu là muốn hỏi xem gia sư của bọn cháu có đến trễ hay không? Quá trình dạy kèm thế nào, với lại muốn hỏi một chút ý kiến của ngài…”
“Chuyện này gọi điện không được sao? Vậy mà còn cử người tới tận đấy, trang web của mấy người không ngại phiền hà à?”
Người phụ nữ trung niên tránh ra nhường chỗ: “Trước tiên vào đi, cô bé đang dạy kèm ở ngay phòng khách đó.”
Trần Trứ lễ phép đổi dép đi trong nhà, vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Tống Thì Vi.
Học sinh dạy kèm là một nam sinh, nhưng cậu ta không phải loại người cao to già trước tuổi, mà là một nam sinh đeo kính gọng đen, ngồi đối diện với Tống Thì Vi nên thường xuyên đỏ mặt. Một cậu bé chỉ dám lén lút nhìn người dạy kèm của mình.
Hai người ngồi đối diện nhau, cách nhau hẳn một cái bàn.
Lúc này, Trần Trứ mới cảm thấy nhẹ nhõm, còn Tống Thì Vi cảm thấy kỳ lạ, vì sao Trần Trứ lại tới đây?
“Mình gọi cho cậu rất nhiều, sao không bắt máy?”
Trần Trứ nhỏ giọng hỏi.
“Mình đang dạy kèm mà, phải để chế độ im lặng chứ?”
Tống Thì Vi nhìn Trần Trứ, nhẹ nhàng trả lời.
“Cũng đúng.”
Trần Trứ biết do mình suy nghĩ quá nhiều, nên ảnh hưởng đến khả năng phán đoán. Người ta đang dạy kèm mà, sao có thể để chuông điện thoại được, hơn nữa đây chính là quy định của trang web mà.
Lúc này, Tống Thì Vi nhìn thấy mặt Trần Trứ dần giãn ra, nhưng đây là mùa thu mà trên mặt cậu ấy lấm tấm mồ hôi, thì Tống Thì Vi đã hiểu ra chuyện gì. Trong ánh mặt hiện ra một chút ý cười rất khó phát hiện.
“Cậu đang lo lắng điều gì vậy?”
Tống Thì Vi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng hỏi.
“Mình…”
Trần Trứ cảm giác như có thứ gì đó chặn ở cổ, không biết trả lời thế nào. Hắn cũng không thể trả lời, bởi vì cậu quá xinh đẹp, nên khiến mình có cảm giác không an toàn được.
“Mình sợ tiếng pháo đêm 30 nổ quá to, khiến cậu không nghe được lời chúc phúc của mình.” Đây là một câu thành ngữ trên mạng Trung Quốc.
Trần Trứ tức giận trả lời, nhân tiện nói đùa một câu.
Có điều, bên ngoài có mười bộ bàn ghế, nên không cần giải thích thì ai cũng hiểu, công ty chắc chắn tuyển thêm người, nếu không sẽ chẳng thể nào hoàn thành việc tư vấn kịp thời cho các vị phụ huynh được.
“Hai vị ông chủ, chúng ta dự định tuyển thêm mấy người nữa?”
Phương Tinh cảm thấy hoàn cảnh làm việc quá hài lòng rồi, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên, nên bắt đầu hỏi thăm về số lượng đồng nghiệp mới rồi.
Tằng Khôn có chút cảm giác không quen, bởi vì ông quen được gọi là giáo sư Tằng rồi. Mặc dù, bản thân đã sớm xác định trở thành giám đốc của SuiHui, nhưng trước đó công ty có khác nào gánh hát rong đâu.
Mãi cho tới khi công ty có văn phòng, thì vị trí này mới danh xứng với thực.
“Tuyển mấy người đây…Hiện tại tuyển lao động cũng không khó lắm nhỉ?”
Trần Trứ nghĩ thầm trong lòng.
Thời điểm năm 2024, tuyển lao động là việc cực kỳ khó khăn.
Người không tốt nghiệp cảm thấy trình độ thấp, người vừa tốt nghiệp lại thấy không đủ kinh nghiệm, người thường xuyên thay đổi công việc cảm thấy không ổn định, còn người kiên trì với một công ty lại thấy không có chí tiến thủ, người độc thân lại lo lắng nghỉ việc sau kết hôn, còn vừa mới kết hôn lại sợ nghỉ sinh…
Chính vì vậy thà hướng đến Cát Tường Tam Bảo cho lành, đỡ mất nhiều năm đi đường quanh co.
Nhưng 2007, mọi người đều chưa có suy nghĩ này khi tuyển dụng. Nhưng Trần Trứ đưa ra yêu cầu tuyền dụng cũng không phải quá thấp.
Một là có thể sử dụng thành thạo máy tính, bởi vì phải tư vấn khách hàng trên trang web.
Hai là có năng lực giao tiếp, bởi vì nhân viên cần phải thuyết phục được các vị phụ huynh trở thành hội viên.
Thứ ba là người đó chấp nhận cách tính lương bao gồm lương cơ bản và trích phần trăm.
“Nếu thỏa mãn đủ ba điều kiện này, trình độ và tuổi tác không quan trọng lắm.”
Trần Trứ nói ra điều kiện.
“Hay là chúng ta tiếp tục đăng báo tuyển dụng?”
Trang Mộng Thi vừa được hưởng hương vị ngọt ngào của quảng cáo, nên lập tức đưa ra đề nghị này.
“Cái này không cần thiết.”
Trần Trứ mỉm cười:
“Trừ phi một tháng trả lương siêu cao cỡ 30 nghìn trở lên, nếu không cũng không tạo nổi gợn sóng nào.”
“30 nghìn?’.
Trang Mộng Thi lè lưỡi. Mình là một sinh viên học viện Công nghệ thông tin của một trường 985 còn chưa tốt nghiệp, bản thân kỳ vọng sau khi tốt nghiệp được hơn 8 ngàn tệ mà thôi, sao có thể tuyển một nhân viên phục vụ khách hàng lên tới 30 nghìn được chứ?
Có điều, không khí bên trong công ty rất tốt, coi như ý kiến không hợp lý hoặc nói nhầm thì ông chủ và giám đốc cũng không tức giận mà chửi bới.
Chuyện này chủ yếu với vì Trần Trứ là người chìm nổi trong quan trường, hắn đã sớm rèn luyện đến trình độ không thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, cho nên tâm trạng hiện ra trước mặt mọi người lúc nào cũng bình tĩnh.
Còn Tằng Khôn thì trong thời gian dài bị chèn ép, nên ông hiểu giọng nói lạnh lùng chẳng khác nào thanh kiếm sắc bén. Thứ đã khiến mình đau khổ, ông không muốn dùng nó lên người đám người trẻ tuổi này.
“Thì sao chứ, mọi chuyện đều có thể xảy ra.”
Trần Trứ thoải mái chọn một chỗ làm việc ngồi xuống. Hắn vặn vẹo người một chút, cảm nhận độ thoải mái của nơi làm việc mới: “Nếu chúng ta có thể duy trì mức độ tăng trưởng, thì tiền một tháng nhận được 30 nghìn tiền trích phần trăm thì có là gì?”
“Vậy chẳng phải một tháng phải thuyết phục 1000 phụ huynh trở thành hội viên sao?”
Phương Tinh lập tức tính toán. Hiện tại theo quy định của công ty, vì muốn thúc đẩy việc phụ huynh trở thành hội viên, nên một khách hàng đăng ký thành hội viên sẽ được thưởng 39 tệ, vì vậy muốn kiếm về số tiền 30 nghìn thì phải hoàn thành 1000 đơn hàng.
Nhìn qua thì thấy con số này rất nhiều, nhưng nếu tính bình quân một ngày chỉ cần hoàn thành 20 đơn là được mà. Phương Tinh nghĩ đến chuyện này bỗng có cảm giác không muốn lên lớp nữa, rất có thể mình sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này.
“Hiện tại, tôi cảm thấy việc phụ vụ và thuyết phục khách hàng vẫn nên do chúng ta tự làm.”
Trần Trứ suy nghĩ rồi nói: “Nếu như trong mọi người có bạn bè hoặc người thân phù hợp ba điều kiện này, thì có thế gọi tới đây làm việc, trước tiên giúp đỡ người trong nhà cái đã.”
Trong tính toán của Trần Trứ, bước đầu phải giải quyết 3000 phụ huynh nhắn tin hỏi thăm cái đã. Về phần giải quyết các vấn đề giai đoạn này, cũng không cần quá quan tâm.
Tằng Khôn nghe được câu ‘dành cho người nhà trước’ thì đột nhiên nhớ tới vợ của mình.
Bà ấy biết sử dụng máy tính, hơn thế nữa bà có thể chấp nhận cách trả lương của công ty.
“Có điều, chuyện này có thể ảnh hưởng không tốt.”
Tằng Khôn lo lắng người khác sẽ nói này nói nọ.
“Ồ…Nữ sinh Quảng Mỹ này đẹp thật đấy…”
Ngay khi mọi người còn đang nghĩ đến việc phát triển trong tương lai, thì một câu của Ninh Luyến Luyến kéo mọi người trở về với hiện thực.
Ninh Luyến Luyện cực kỳ ít nói, có thể tính là một người hướng nội. Chính vì vậy cô làm việc vô cùng chăm chỉ, lại cực kỳ biết nghe lời.
Vừa rồi, đám người còn đang chém gió, thì cô vẫn ngồi đó chăm chú phục vụ khách hàng.
“Ai vậy?”
Phương Tinh tò mò nhìn vào màn hình laptop, đôi mắt đột nhiên mở to lên: “Trời ạ, ảnh chụp đã đẹp như thế này, không biết gặp ở ngoài còn xinh đến nhường nào. Luyến Luyến, cậu phóng to ảnh lên chút, để chúng ta nghiêm túc nghiên cứu đại mỹ nữ này xem sao.”
Phản ưng này giống như đám con trai nhìn thấy Hồ Ca hoặc Ngô Ngạn Tổ vậy, đôi với loại con trai đẹp trai quá thể đáng, thật ra mọi người sẽ không trêu chọc, mà ngược lại sẽ dùng ánh mắt bình thường mà thưởng thức.
“Quảng Mỹ?”
Trần Trứ nghĩ thầm, sinh viên Quảng Mỹ đăng ký trở thành gia sư rất ít, lại còn đường khen vô cùng xinh đẹp thế này…. Nên hẳn bèn hỏi:
“Mỹ nữ tên là gì?”
“Du Huyền.”
Phương Tinh ngẩng đầu lên trả lời.
“Đúng luôn.”
Trần Trứ nghĩ thầm. Hắn cũng đứng lên đi đến nhìn màn hình một chút, rồi đưa ra ý kiến: “Tôi thấy cũng bình thường mà?”
“Cái gì?”
Phương Tinh lập tức phản bác: “Ông chủ, ngài có cận không đấy? Thế này mà gọi là bình thường? Nếu cô gái này ở Trung Đại, thì hoa khôi Tống Thì Vi phải cẩn thận vị trí hoa khôi đấy. Ít ra cô gái này đúng gu của tôi hơn hoi khôi Tống.”
“Đó chẳng phải hình tượng của cậu là cô gái gợi cảm.”
Trang Mộng Thi bỗng nhiên nói xen vào, đồng thời cũng đưa ra bình luận: “Tống Thì Vi là kiểu người lạnh lùng. Nên hai cô gái này theo hai hình tượng khác nhau, nhưng có thể nói cả hai đều đạt đến mức độ hoa khôi. Ông chủ, ngài cảm thấy bình thường, chẳng lẽ đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp hơn.”
“Dù sao, tôi cảm thấy bình thường. Tối ngày mai sẽ dẫn mọi người đi ăn cơm, để các chị biết thế nào mới là mỹ nhân.”
Trần Trứ ‘mạnh miệng’ nói’.
Trang web Học Tập thuận lợi đưa ra thị trường, phản ứng của khách hàng cực kỳ tốt. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này đoàn đội làm việc vô cùng vất vả, cho nên Trần Trứ muốn tổ chức tiệc liên hoan, khao mọi người một bữa.
Mặt khác, hắn cũng muốn Du Huyền tham gia vào. Tháng này hắn quá bận rộn, chẳng có thời gian đi tới Quảng Mỹ, nên giờ phải suy nghĩ cho cảm xúc của Cá Lúc Lắc chứ. Cách tốt nhất là để cô ấy biết mình đang làm gì, hiểu rõ vòng tròn của mình hiện tại có những ai.
Ngày mai là thứ 6, hắn dự định mời cả Hoàng Bách Hàm và Ngô Dư cùng tới.
Đến lúc đó, mọi người gặp mặt nhau, đám người phát hiện Du Huyền chính là ‘bà chủ’ thì không biết bọn họ sẽ nghĩ gì.
Khi Trần Trứ còn đang thoải mái nghĩ đến kế hoạch của mình, thì Ninh Luyến Luyến vừa mới phát hiện ra Du Huyền gật đầu nói: “Hai cô gái này đều rất xinh đẹp, nhưng nếu muốn xem cô gái nào xinh đẹp hơn, thì phải xem số lượng đặt của hai người ai nhiều hơn.”
“Cái gì?”
Trần Trứ khẽ giật mình.
“Bởi vì, hoa khôi Tống và Du Huyền đều đã có khách hàng đặt rồi.”
Phương Tinh thoải mái trả lời.
Trong văn phòng có 4 sinh viên, mỗi người đều có nhiệm vụ tư vấn cho phụ huynh. Đến ngay cả ông chủ như Trần Trứ cũng không ngoại lệ, mà chuyện Tống Thì Vi và Du Huyền được phụ huynh đặt dạy kèm cũng rất bình thường.
“Con Mẹ nó.”
Trần Trứ có chút lo lắng. Dạy kèm thì phải tới tận nhà, mình thì chẳng có vấn đề gì, nhưng Du Huyền và Tống Thì Vi đều quá xinh đẹp, đến nhà có vẻ không an toàn.
Cũng trách mình hôm qua quá bận rộn, nên chưa xóa thông tin của hai người đi.
“Lịch dạy của các cô ấy là khi nào?”
Ninh Luyến Luyến còn chưa cảm thấy gì, nhìn qua thông tin một chút rồi nói: “Du Huyền được sắp xếp cuối tuần, còn hoa khôi Tống là trưa nay. Hiện tại, có lẽ cô ấy đang dạy kèm rồi.”
“Mẹ nó.”
Trần Trứ ngẩn người ra: “Thời điểm chị thông báo đơn hàng cho Tống Thì Vi, cô ấy không từ chối sao?”
“Sao phải từ chối?”
Trang Mộng Thi chẳng hiểu mô tê gì: “Cô ấy đăng ký gia sư, chẳng phải mục đích muốn trở thành gia sư sao?”
Nhất thời, Trần Trứ cũng không thể giải thích rõ với các cô ấy được. Tống Thì Vi rõ ràng không cần số tiền dạy kèm kia, chỉ vì trang web của hắn mới công bố cho nên cô mới giúp đỡ một chút mà thôi.
Trần Trứ ra ngoài gọi điện thoại cho Tống Thì Vi.
“Tút tút tút…”
Tiếng tút tút vang lên 30 giây, sau đó tự động ngắt do người dùng không bắt máu.
Vừa rồi, Trần Trứ cảm thấy có lẽ vấn đề không lớn, nhưng sau khi gọi điện thoại lại không có người bắt máy, nên trong lòng bắt đầu lo lắng.
Hắn gọi tiếp một cuộc gọi nữa, nhưng vẫn là tiếng tút tút kia mà không ai bắt máy.
“Sao căng thẳng thế này nhỉ?”
Trần Trứ vội vàng kiểm tra địa chỉ Tống Thì Vi dạy thêm, sau đó vội vàng gọi taxi tới.
Trên đường đi, Trần Trứ cố gắng khống chế để đầu óc không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng đủ các loại tình huống kiểu ‘Cha học sinh biến thái, hoặc học sinh già dặn trước tuổi, hay anh chàng em vợ….’ cứ thế hiện ra trong đầu.
Trần Trứ gọi thêm một cuộc nữa, vẫn không có người bắt máy.
“Tài xế, chú đi nhanh một chút được không?”
Trần Trứ không ngừng thúc giục tài xế taxi.
Cũng may, thời điểm hiện tại, phụ huynh có thể mới được gia sư phần lớn đều nằm trong khu nội thành Quảng Châu. Nên taxi đi khoảng 20 phút là đến khu nhà cao cấp Lệ Hoan.
Hắn lần theo địa chỉ, tìm tới cổng. Trần Trứ hít một hơi, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực, gõ cửa ‘cốc cốc cốc’ một cái.
Một lát sau, có một vị phụ nữ trung niên ra mở cửa, bà nhìn Trần Trứ một chút rồi hỏi: “Cậu tìm ai?”
Thật ra, thời điểm người phụ nữ này xuất hiện, Trần Trứ cảm thấy yên tâm rất nhiều. Ít ra có thể loại trừ trường hợp ‘người chồng biến thái’, với lại nhìn đối phương cũng là người có học thức phúc hậu.
“Chào ngài.”
Đầu óc Trần Trứ rất nhanh đã nhảy số, khuôn mặt lập tức mỉm cười: “Cháu là người kiểm tra của trang web Học Tập Trung Đại. Cháu đến đây chủ yếu là muốn hỏi xem gia sư của bọn cháu có đến trễ hay không? Quá trình dạy kèm thế nào, với lại muốn hỏi một chút ý kiến của ngài…”
“Chuyện này gọi điện không được sao? Vậy mà còn cử người tới tận đấy, trang web của mấy người không ngại phiền hà à?”
Người phụ nữ trung niên tránh ra nhường chỗ: “Trước tiên vào đi, cô bé đang dạy kèm ở ngay phòng khách đó.”
Trần Trứ lễ phép đổi dép đi trong nhà, vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Tống Thì Vi.
Học sinh dạy kèm là một nam sinh, nhưng cậu ta không phải loại người cao to già trước tuổi, mà là một nam sinh đeo kính gọng đen, ngồi đối diện với Tống Thì Vi nên thường xuyên đỏ mặt. Một cậu bé chỉ dám lén lút nhìn người dạy kèm của mình.
Hai người ngồi đối diện nhau, cách nhau hẳn một cái bàn.
Lúc này, Trần Trứ mới cảm thấy nhẹ nhõm, còn Tống Thì Vi cảm thấy kỳ lạ, vì sao Trần Trứ lại tới đây?
“Mình gọi cho cậu rất nhiều, sao không bắt máy?”
Trần Trứ nhỏ giọng hỏi.
“Mình đang dạy kèm mà, phải để chế độ im lặng chứ?”
Tống Thì Vi nhìn Trần Trứ, nhẹ nhàng trả lời.
“Cũng đúng.”
Trần Trứ biết do mình suy nghĩ quá nhiều, nên ảnh hưởng đến khả năng phán đoán. Người ta đang dạy kèm mà, sao có thể để chuông điện thoại được, hơn nữa đây chính là quy định của trang web mà.
Lúc này, Tống Thì Vi nhìn thấy mặt Trần Trứ dần giãn ra, nhưng đây là mùa thu mà trên mặt cậu ấy lấm tấm mồ hôi, thì Tống Thì Vi đã hiểu ra chuyện gì. Trong ánh mặt hiện ra một chút ý cười rất khó phát hiện.
“Cậu đang lo lắng điều gì vậy?”
Tống Thì Vi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng hỏi.
“Mình…”
Trần Trứ cảm giác như có thứ gì đó chặn ở cổ, không biết trả lời thế nào. Hắn cũng không thể trả lời, bởi vì cậu quá xinh đẹp, nên khiến mình có cảm giác không an toàn được.
“Mình sợ tiếng pháo đêm 30 nổ quá to, khiến cậu không nghe được lời chúc phúc của mình.” Đây là một câu thành ngữ trên mạng Trung Quốc.
Trần Trứ tức giận trả lời, nhân tiện nói đùa một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận