Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 93: Người giết người

Chương 93: Người g·iết người Sở Phong Miên tiến vào tr·ê·n hoang đ·ả·o, chính là nhảy lên một bước tiến vào trong rừng. Hắn không để ý đến những yêu thú xung quanh, một mực hướng về phía trong đ·ả·o mà chạy.
Bên ngoài rừng cây này, số lượng võ giả quá nhiều, săn g·iết yêu thú còn phải tranh giành. Sở Phong Miên tự nhiên lười cùng đám võ giả kia tranh đoạt, hơn nữa hắn muốn săn g·iết, cũng không phải mấy con yêu thú Tôi Cốt Cảnh bên ngoài.
Yêu thú đáng giá để Sở Phong Miên săn g·iết, ít nhất cũng phải có thực lực từ Đoán Thể Cảnh thất trọng trở lên mới được. Lần này đạo thứ hai khảo hạch, nơi khảo hạch không chỉ là săn g·iết số lượng yêu thú, mà là còn dùng phẩm cấp của yêu thú để đổi lấy điểm số. Yêu thú càng mạnh, sau khi săn g·iết lấy được điểm số cũng càng nhiều. Vì vậy Sở Phong Miên lập tức liền nhắm vào những yêu thú Đoán Thể Cảnh thất trọng trở lên. Loại yêu thú này, võ giả bình thường không có biện p·háp săn g·iết, cũng không thể cùng Sở Phong Miên tranh giành.
Chạy liên tục ba canh giờ, Sở Phong Miên cuối cùng cũng đã đến nơi sâu trong rừng, hắn nhìn quanh tìm k·i·ế·m dấu vết yêu thú.
"Rống!"
Đột nhiên một tiếng thú rống vang lên. Sở Phong Miên theo hướng tiếng rống nhìn sang, chỉ thấy một con hổ lớn dài năm sáu mét, đang mang theo vẻ s·á·t ý nhìn Sở Phong Miên.
"Nha? Một con Huyết Nhãn Hổ Đoán Thể Cảnh thất trọng?" Sở Phong Miên liếc qua Huyết Nhãn Hổ, lẩm bẩm.
"Vậy thì bắt đầu hành trình săn g·iết lần này của Sở mỗ từ ngươi vậy." Chỉ thấy thân hình Sở Phong Miên đột nhiên khẽ động, đối diện với Huyết Nhãn Hổ rồi vọt tới.
Trong nháy mắt, hắn rút k·i·ế·m, nhắm vào yết hầu Huyết Nhãn Hổ, một vệt k·i·ế·m quang hiện lên. Yết hầu Huyết Nhãn Hổ bị Sở Phong Miên c·ắ·t đ·ứt.
Một con Huyết Nhãn Hổ Đoán Thể Cảnh thất trọng đã bị Sở Phong Miên dễ như trở bàn tay c·h·é·m g·iết.
"Tê..." Sở Phong Miên thuần thục một k·i·ế·m p·h·á mở đầu Huyết Nhãn Hổ, đầu mũi k·i·ế·m lựa ra một viên yêu đan trong suốt, rồi cất vào túi trữ vật.
"Xem ra phụ cận đây đã là lãnh địa của yêu thú Đoán Thể Cảnh thất trọng trở lên, như vậy, có thể bắt đầu săn g·iết được rồi." Sở Phong Miên trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Rồi lại tiếp tục chạy vào nơi sâu trong rừng. Vô số yêu thú trên đường đều bị Sở Phong Miên dễ như trở bàn tay c·h·é·m g·iết.
Một ngày thời gian trôi qua. Trong một ngày này, Sở Phong Miên cơ hồ đã săn g·iết hết toàn bộ yêu thú Đoán Thể Cảnh thất trọng trở lên xung quanh. Toàn bộ khu rừng trở nên yên ắng như tờ, không nghe được bất cứ tiếng thú rống nào. Sở Phong Miên đứng trước một con Cự Mãng Đoán Thể Cảnh bát trọng, thuần thục lấy ra yêu đan, mắt nhìn xung quanh.
"Xem ra cần đổi chỗ khác rồi." Sở Phong Miên bỏ yêu đan đã quen tay vào túi trữ vật.
Trong túi trữ vật của Sở Phong Miên hiện tại đã có hơn mười viên yêu đan lớn nhỏ. Tuy số lượng không nhiều, nhưng những yêu đan này đều là của yêu thú từ Đoán Thể Cảnh thất trọng trở lên. Nếu tính theo điểm số, Sở Phong Miên không tin có ai có thể cao hơn mình.
Tuy nói là chỉ cần vào được top 100 thì sẽ được vào vòng tiếp theo, nhưng ai cũng biết, thứ tự càng gần top đầu thì càng có khả năng nhận được nhiều sự chú ý và bồi dưỡng hơn. Sở Phong Miên trong lòng âm thầm suy nghĩ. Hắn cũng hiểu rõ cách các thế lực bồi dưỡng đệ tử.
Thông thường, chỉ có đệ tử thể hiện xuất sắc mới có được lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng. Sở Phong Miên muốn có tài nguyên thì nhất định phải thể hiện xuất sắc. Vào top 100 vẫn chưa đủ đối với Sở Phong Miên, đã làm thì hắn muốn làm hạng nhất.
Phụ cận đây không còn yêu thú nào nữa. Muốn săn g·iết yêu thú khác thì nhất định phải tiến vào khu vực khác.
Nghĩ là làm ngay. Sở Phong Miên đứng dậy rồi hướng về một phương hướng khác mà đi. Những người có khả năng săn g·iết yêu thú Đoán Thể Cảnh thất trọng trở lên không chỉ có Sở Phong Miên. Giống như Lâm Mặc Trúc, Khúc Vô Âm, Ngạo Vô Mệnh ba người bọn họ, tuy săn g·iết không dễ dàng như Sở Phong Miên, nhưng săn g·iết yêu thú Đoán Thể Cảnh thất trọng cũng không có vấn đề gì, bọn họ không phải đối thủ của Sở Phong Miên. Sở Phong Miên không thể lãng phí bất kỳ một chút thời gian nào.
Thân hình hắn xuyên qua khu rừng. Bỗng chốc, thân hình hắn dừng lại trên một thân cây.
Ở phía dưới, một võ giả toàn thân đầy v·ết t·hương, m·á·u tươi không ngừng nhỏ xuống theo quần áo của hắn. Hiển nhiên là bị trọng thương.
Nhưng v·ết t·hương tr·ê·n người hắn, lại không giống như bị yêu thú tập kích mà là do binh khí gây ra. Ở phía sau lưng võ giả đó, không xa lắm, có vài tên võ giả đang điên c·uồng đ·u·ổ·i th·e·o.
Trong tay bọn chúng cầm các loại binh khí, trên binh khí dính đầy v·ết m·á·u, hiển nhiên vết thương trên người võ giả này là do bọn chúng gây ra.
"Người g·iết người?" Sở Phong Miên trên ngọn cây nhìn xuống một màn này, trong lòng giật mình. Cảnh tượng trước mắt chính là người g·iết người.
Mấy tên võ giả kia rõ ràng là kết thành một tiểu đoàn thể, bây giờ đang đ·u·ổ·i g·iết tên võ giả này.
Sở Phong Miên cũng nhớ rõ võ giả bị đ·u·ổ·i g·iết kia tên là Tô Hổ, là một ngôi sao mới trong lần khảo hạch này, thực lực của hắn đã đạt đến Đoán Thể Cảnh ngũ trọng cảnh giới. Trước kia trong cung điện, Sở Phong Miên từng gặp hắn một lần, vì vậy có chút ấn tượng. Thực lực của Tô Hổ thực ra cũng chỉ yếu hơn Sở Phong Miên và tứ đại t·h·iên tài, trong đám đệ tử này thì đã coi là cực kỳ cường đại. Không ngờ bây giờ lại bị người dồn đến tình cảnh như thế.
Mà đám người đang đ·u·ổ·i g·iết hắn tuy thực lực không bằng Tô Hổ nhưng ai nấy cũng đều ở khoảng Đoán Thể Cảnh tứ trọng. Đặc biệt, Sở Phong Miên sơ lược quan sát, số lượng của chúng còn có tận mười người. Song quyền nan đ·ị·c·h tứ thủ, trách sao Tô Hổ chỉ còn cách bị thương mà chạy. Nhìn giờ thì Tô Hổ đã bị trọng thương nặng, có vẻ sắp không chạy n·ổi nữa rồi.
"Tô Hổ, lần này ta xem ngươi làm sao t·r·ố·n được!" Một tên võ giả cười lạnh chặn trước mặt Tô Hổ. Xung quanh vô số võ giả cũng đều đã đ·u·ổ·i th·e·o.
Hơn mười võ giả đã bao vây Tô Hổ lại.
"Tô Hổ, giao hết yêu đan ra, rồi thần phục Trình t·h·iếu gia, lần này xem như tha cho ngươi một m·ạ·n·g, bằng không, hôm nay ngươi chắc chắn c·hết." Tên võ giả kia cười lạnh nhìn Tô Hổ rồi nói.
"Ngươi nên hiểu rõ lựa chọn như thế nào chứ."
"Theo Trình t·h·iếu gia còn mạnh hơn ngươi bây giờ một mình, sau này Trình t·h·iếu gia không nghi ngờ gì sẽ tấn thăng vào nội môn, với thế lực của Trình gia thì có lẽ ngươi cũng có cơ hội vào được nội môn đó."
"Phi, Diệp Phỉ, ngươi muốn làm c·hó thì đừng nghĩ ai cũng như ngươi." Tô Hổ nhìn Diệp Phỉ, nghiêm giọng nói.
"Là võ giả thì cả đời theo đuổi võ đạo, nếu muốn làm nô bộc cho người khác thì còn làm gì võ giả, tu gì võ đạo nữa!"
"Hôm nay dù ta có c·hết, cũng không đầu quân cho tên phế vật Trình gia kia!"
"Muốn ta Tô Hổ thần phục thì chỉ có ai đ·á·n·h bại được ta Tô Hổ thôi, chứ dựa vào người đông thì vĩnh viễn ta sẽ không bao giờ thần phục!" Tô Hổ tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận