Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 2833: Bọn người

Với cảnh giới Tiên Quân của hai anh em Thương gia, một khi bị lộ thân phận, chỉ sợ muốn trốn cũng khó. Hai người bọn họ ngồi đó, như ngồi trên đống lửa, chẳng còn tâm trạng nào mà thưởng thức những món ngon trước mặt.
"Không sai, không sai, hai người cũng ăn đi chứ." Sở Phong Miên như không hề nhận ra sự căng thẳng của hai anh em Thương gia, vừa thưởng thức những món ăn trước mặt, vừa lên tiếng nói. Nghe Sở Phong Miên nói vậy, hai anh em Thương gia mới miễn cưỡng gắp thức ăn. Chỉ là sự lo lắng trong ánh mắt của họ không hề vơi đi, mà vẫn luôn quan sát xung quanh, hễ có động tĩnh gì thì liền chuẩn bị bỏ chạy.
Suốt nửa năm qua, hai anh em Thương gia đều sống trong cảnh bị Thanh Phong Tông truy sát, đã có chút hoảng loạn tinh thần. Lần này còn tiến vào Thái Phương cổ thành, khiến bọn họ càng thêm lo lắng.
"Sở tiền bối, chẳng phải chúng ta muốn đi truyền tống trận sao? Vậy hiện tại chúng ta đây là...?" Thương Dạ nhìn Sở Phong Miên hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi. Hắn thấy, ở lại Thái Phương cổ thành càng lâu, thì càng nguy hiểm. Nhưng Sở Phong Miên hiện tại lại không có ý định lên đường, những đĩa thức ăn trước mặt đã không biết đổi bao nhiêu lần. Sở Phong Miên gần như đã vét sạch hàng tồn của tửu lâu, mấy đầu bếp trong tửu lâu giờ đang bận túi bụi, chuyên phục vụ một mình Sở Phong Miên. Khó khăn lắm mới đến Ly Hận Thiên, Sở Phong Miên đương nhiên muốn ăn cho đã.
"Không cần gấp, đang đợi thôi." Nghe Thương Dạ hỏi, Sở Phong Miên tùy ý trả lời.
"Đang đợi?" Hai anh em Thương gia nghe vậy thì có chút khó hiểu, nhưng họ vẫn không hỏi thêm gì, nếu tạm thời chưa đi được, thì họ cũng không quá căng thẳng, mà ngồi xuống ăn những món ngon trước mắt.
Ầm!
Ngay lúc đó.
Trên không Thái Phương cổ thành.
Mấy đạo bóng dáng đột ngột từ trên trời đáp xuống, tiến vào Thái Phương cổ thành. Những bóng dáng này đều mặc áo xanh, đeo linh kiếm.
"Là đệ tử Thanh Phong Tông!" Rất nhiều võ giả trong Thái Phương cổ thành đều vội vàng tránh né. Ở toàn bộ phía bắc Ly Hận Thiên, cho dù là trẻ con vừa mới sinh ra cũng biết, bá chủ duy nhất ở phương bắc Ly Hận Thiên là ai, xung đột với đệ tử Thanh Phong Tông chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đám đệ tử Thanh Phong Tông này, chính là những kẻ trước đây truy tìm Phù sư đệ của Thanh Phong Tông.
"Ngay ở đây sao?" Một tên đệ tử cầm đầu đột nhiên hỏi đường.
"Không sai, ngay trong tửu lâu phía trước." Đệ tử Thanh Phong Tông bên cạnh lấy ra một la bàn, nhìn lướt qua rồi trả lời.
"Rất tốt, vậy mà còn dám vào thành, lần này hai anh em Thương gia kia có mọc cánh cũng không thể thoát, đi!"
Vút!
Mấy đạo bóng dáng trong nháy mắt hóa thành độn quang, bay về phía trước.
Trong tửu lâu.
Hai anh em Thương gia vừa mới thưởng thức những món ngon trước mặt thì đột nhiên một trận thanh âm huyên náo vang lên từ bên ngoài, mấy đạo độn quang đột ngột bay lại, sắc mặt hai anh em Thương gia lập tức biến đổi.
"Là đệ tử Thanh Phong Tông."
"Lại là bọn Nạp Lôi."
"Mau trốn thôi."
Sắc mặt Thương Dạ trắng bệch, hắn đã nhận ra thân phận của đám đệ tử Thanh Phong Tông này, bọn chúng chính là những kẻ đã truy sát hai anh em bọn họ suốt nửa năm qua. Phù sư đệ dẫn đầu đệ tử Thanh Phong Tông chỉ là một bộ phận nhỏ, đám đệ tử Thanh Phong Tông do Nạp Lôi dẫn đầu mới thật sự là tinh anh, tổng cộng bảy người, toàn bộ đều là đệ tử nòng cốt của Thanh Phong Tông, cảnh giới Tiên Thánh. Còn Nạp Lôi cầm đầu lại đã là cảnh giới Tiên Thánh đỉnh phong, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể thăng lên làm trưởng lão.
Thương Dạ và Thương Lộ chỉ là cảnh giới Tiên Quân. Một Phù sư đệ đã có thể đuổi hai người họ chạy trối chết, lần này còn tới tận bảy người.
"Không cần khẩn trương." Ngay lúc Thương Dạ chuẩn bị kéo Thương Lộ, định bỏ chạy, thì thân thể hắn lại bị một luồng sức mạnh trấn áp tại chỗ, không thể đứng dậy. Sức mạnh này không quá bá đạo, nhưng lại khiến hắn không có chút khả năng phản kháng nào.
"Ta đợi chính là bọn chúng." Dứt lời, Sở Phong Miên đưa mắt nhìn sang.
Bảy tên đệ tử nòng cốt Thanh Phong Tông vừa mới bước vào tửu lâu, liền liếc mắt nhận ra hai anh em Thương gia, lớn tiếng quát.
"Quả nhiên là dư nghiệt Thương gia."
"Ở ngay chỗ này!"
"Bắt chúng lại!"
Những võ giả khác trong tửu lâu sớm đã bỏ chạy. Khi nghe thấy hai chữ dư nghiệt Thương gia, dù cho có vài người ban đầu còn muốn hóng chuyện, cũng đều lẫn đi thật xa. Bị định là dư nghiệt, rõ ràng đây là những người Thanh Phong Tông nhất định phải giết. Bọn họ dù có đến gần cũng sẽ bị tai bay vạ gió, đến lúc đó thì chỉ có đường chết. Đệ tử Thanh Phong Tông giết người, chẳng cần lý do.
Trong đó, hai tên đệ tử Thanh Phong Tông bước lên phía trước, đột ngột ra tay, tóm lấy hai anh em Thương gia, đồng thời một chiêu này cũng tiện thể bao phủ luôn cả Sở Phong Miên vào trong đó. Trong mắt những đệ tử Thanh Phong Tông này, kẻ nào dám ngồi cùng chỗ với hai anh em Thương gia thì cũng hiển nhiên là kẻ phải giết, chỉ cần là kẻ nào dám giúp đỡ hai anh em Thương gia thì đều là mục tiêu phải giết của Thanh Phong Tông.
Hai Tiên Thánh liên thủ, hóa thành một bàn tay khổng lồ, bao phủ lên người Sở Phong Miên và hai anh em Thương gia.
Ầm!
Ngay trước khi bàn tay sắp bao phủ hoàn toàn xuống, Sở Phong Miên lại chậm rãi xuất thủ, đầu ngón tay hắn khẽ điểm, một đạo kiếm quang bắn ra.
Bàn tay khổng lồ kia lập tức bị xé nát.
Đồng thời kiếm quang loé lên.
Trên người hai tên đệ tử Thanh Phong Tông kia xuất hiện thêm hai vết máu, sau đó thân thể ầm vang nổ tung.
Bụp!
Hai tên đệ tử Thanh Phong Tông vừa mới đứng đó, giờ đã biến thành hai đám huyết vụ.
Những đệ tử Thanh Phong Tông khác đều ngây người, trọn vẹn một khắc sau mới hoàn hồn, trừng mắt nhìn Sở Phong Miên.
"Ngươi, lại dám giết Triệu sư đệ!"
"Yêu nghiệt, ngươi tìm chết!"
"Giết! Giết hắn!"
Những đệ tử Thanh Phong Tông khác đồng loạt ra tay, bọn họ đều là những người có quan hệ cực tốt, trong Thanh Phong Tông cũng chia thành những phe phái khác nhau, vì quan hệ tốt nên mới hành động cùng nhau. Hiện tại, hai hảo hữu chết ngay trước mắt, đám đệ tử Thanh Phong Tông này tự nhiên giận dữ.
Nhưng Sở Phong Miên lại không quan tâm tất cả, hắn ngồi tại chỗ, thậm chí còn không hề nhúc nhích, tiện tay khẽ điểm, một đạo kiếm mang lại bắn ra.
Thân hình đám đệ tử Thanh Phong Tông đó đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó thân thể ầm vang vỡ vụn, biến thành từng đám huyết vụ.
Năm vị đệ tử Thanh Phong Tông còn lại, cũng đều bị kiếm quang của Sở Phong Miên trong nháy mắt chém giết, không hề có sức phản kháng.
Toàn bộ tửu lâu chỉ còn lại mùi máu tươi nồng nặc.
"Bọn phiền phức đi theo, giải quyết xong." Giết xong những đệ tử Thanh Phong Tông kia, sắc mặt Sở Phong Miên không hề có bất kỳ biến hóa nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận