Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 148: Cậy già lên mặt

"Giết ngươi?" Nghe Sở Thiên Tuyệt hét lớn, khóe miệng Sở Phong Miên nở một nụ cười: "Sở mỗ sao phải nghe lời ngươi?"
"Cố gắng quỳ đi, hôm nay cứ để ngươi quỳ ở đây, tỉnh ngộ lại." Sở Phong Miên cười lớn nói.
Giết Sở Thiên Tuyệt? Sở Phong Miên không phải kẻ ngốc, đây là Võ Thắng học viện, hắn có thể bắt Sở Thiên Tuyệt quỳ trên đất, nhưng giết hắn thì rước họa lớn.
Bây giờ chỉ cần Sở Phong Miên không giết người, Võ Thắng học viện sẽ không làm gì hắn. Nội môn đệ tử, dù phạm môn quy cũng chỉ bị phạt nhẹ nếu không gây án mạng.
Hơn nữa, đối với Sở Thiên Tuyệt, việc phải quỳ ở đây còn khiến hắn đau khổ hơn cả bị giết.
"Sở Phong Miên, lẽ nào ngươi muốn trở mặt với Sở gia?" Nghe Sở Phong Miên cười, Sở Thiên Tuyệt giận dữ nói.
"Ngươi tưởng sư tôn ngươi là Huyền Bắc Thánh Giả, có thể tác oai tác quái ở Võ Thắng học viện sao? Ta cho ngươi biết, Sở gia cũng có Thánh Giả, nếu ngươi trở mặt với Sở gia, Huyền Bắc Thánh Giả cũng không bảo vệ được ngươi!"
"Nga? Không cần sư tôn ta ra tay, các ngươi cũng đã quỳ ở đây rồi còn mạnh miệng được à?" Sở Phong Miên lộ vẻ khinh thường.
Đám đệ tử Sở gia này ỷ vào sức mạnh gia tộc, ngông cuồng hống hách, đến giờ vẫn còn dám uy hiếp. Nếu sợ cái gọi là Sở gia thì từ đầu Sở Phong Miên đã không xung đột với họ.
Hơn nữa, ân oán giữa Sở Phong Miên và Sở gia cũng không thể hóa giải. Việc Sở gia muốn giết hắn, Sở Phong Miên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
"Trở mặt? Chuyện ở hoang đảo, ngươi đừng nói ngươi không biết, từ lúc đó, Sở mỗ đã là sống mái với Sở gia các ngươi rồi!" Sở Phong Miên truyền âm cho Sở Thiên Tuyệt, những lời này không ai khác nghe thấy.
"Cái gì? Quả nhiên là ngươi!" Mắt Sở Thiên Tuyệt giật mình. Sở Bách Diệp chết ở hoang đảo, đến nay Sở gia vẫn chưa điều tra ra, họ đều ngờ là do Sở Phong Miên gây ra.
Nhưng giờ, nghe chính miệng Sở Phong Miên thừa nhận, vẫn nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Nhất là việc Sở Bách Diệp đến hoang đảo không chỉ để giết Sở Phong Miên, mà còn vì Phong Nhiêu Bi, vậy bây giờ Phong Nhiêu Bi đang ở đâu?
"Muốn đối phó Sở mỗ? Đương nhiên phải trả giá đắt." Sở Phong Miên cười lạnh nói.
"Một ngày này, các ngươi cứ quỳ ở đây mà tỉnh ngộ, nếu tỉnh ngộ thì ngày mai Sở mỗ sẽ thả các ngươi." Sở Phong Miên nhìn xung quanh rồi bất chợt hét lớn.
"Hôm nay Sở mỗ ngược lại muốn xem, còn có ai dám tới cứu các ngươi không! Ai dám ra, kẻ đó kết cục sẽ giống như các ngươi!" Lời này mang đậm tính uy hiếp.
Nhưng hôm nay, không ai dám xem thường Sở Phong Miên nữa, nhất là khi Sở Thiên Tuyệt đã quỳ rạp xuống đất.
"Sở Thiên Tuyệt lại bị một tân sinh dồn vào tình cảnh này, thật là mất hết mặt mũi ngoại môn trưởng lão." Một ý thức trao đổi xung quanh nhiệm vụ điện. Chuyện xảy ra ở đây không thể qua mắt các cường giả của Võ Thắng học viện.
Chỉ là giờ mọi người đều mang tâm lý chế giễu, chứ không ra tay ngăn cản. Với họ, xung đột giữa Sở Phong Miên và Sở gia chỉ là chuyện nhỏ, không tổn hại lợi ích của học viện, nên không ai muốn ra tay.
"Hừ, là do Sở Thiên Tuyệt tự đại, cho rằng Sở Phong Miên xông qua tầng 70 Thông Thiên Lộ không có thực lực sao? Đánh lén lại bị người ta một chiêu đánh bại." Một tiếng hừ lạnh khác vang lên.
Vừa rồi Sở Thiên Tuyệt xuất chiêu còn chưa dùng đến một nửa sức lực. Cộng thêm việc bị long uy của Sở Phong Miên chế trụ, hắn đã bại một chiêu, không thể thi triển toàn lực được.
Có thể nói Sở Phong Miên may mắn, nhưng trong võ đạo, kết quả mới là tất cả. Hiện tại, Sở Thiên Tuyệt đã thảm bại trong tay Sở Phong Miên, quỳ rạp xuống đất, mất hết mặt mũi.
"Các ngươi nói xem, Sở gia sẽ trả thù Sở Phong Miên thế nào?"
"Hai thiên tài trẻ tuổi đời trước của Sở gia, Sở Thiên Tuyệt và Sở Bi Ca đều bị hắn đánh bại, quỳ rạp xuống đất bị người ta vây xem, với mối hận này, Sở gia sao có thể bỏ qua."
"Sở gia đâu phải không có Thánh Giả, cho dù tiểu tử kia có Huyền Bắc Thánh Giả đứng sau thì sao? Cây cao đón gió lớn, có thiên tư thì tốt, nhưng tính tình quá phách lối, kiểu người này không phải là vật đáng tạo."
"Một tân sinh, lại khiến hai ngoại môn trưởng lão quỳ rạp xuống đất, thật là quá phách lối."
"Để ta ra tay, cứu hai người Sở Thiên Tuyệt, Sở Bi Ca đi, khỏi làm trò cười cho thiên hạ." Một lão giả xuất hiện, một cỗ linh lực đánh ra muốn phá cấm chế trên người Sở Thiên Tuyệt và Sở Bi Ca.
"Tiểu bối, chuyện này đã đủ dạy dỗ, tiếp tục như vậy cũng chẳng tốt cho ngươi. Lão phu hôm nay sẽ mang hai người này đi, hóa giải một chút." Lão giả thản nhiên nói, phẩy tay muốn mang hai người đi.
"Lão già từ đâu đến xen vào chuyện người khác, muốn cứu hai tên phế vật này à, không cần ra vẻ đạo mạo." Sở Phong Miên cười lạnh. Hắn cũng phất tay đánh tan linh lực của lão giả.
Thực lực của lão già này tương tự như Sở Thiên Tuyệt, nhìn trang phục thì có lẽ cũng là một ngoại môn trưởng lão.
"Sở mỗ đã nói, ai đến cứu, người đó phải quỳ ở đây, không ngờ ngoài người của Sở gia, còn có kẻ ngốc nghếch nữa." Sở Phong Miên khinh thường nói.
Lão già này cậy già lên mặt, nếu so tuổi tác thật thì hắn còn nhỏ hơn Sở Phong Miên vạn tuổi, gọi Sở Phong Miên bằng ông cũng chưa đủ, lại còn cậy già lên mặt.
"Cuồng vọng tiểu bối! Lão phu vốn còn muốn khách khí với ngươi! Không ngờ ngươi lại cuồng vọng đến vậy! Xem ra không dẹp bớt cái thói kiêu căng này, ngươi sẽ làm loạn Võ Thắng học viện mất, thật sự tưởng nơi này không có quy củ sao?" Lão giả nổi giận.
Là ngoại môn trưởng lão, sao hắn từng bị ai mắng nhiếc như thế?
"Đó là ngoại môn nhất Tôn trưởng lão, Đồ Chính. Nghe nói lúc trẻ cũng là người nổi bật trong nội môn, về sau bị thương tổn linh mạch, không thể tấn thăng nên mới thành ngoại môn trưởng lão."
"Thực lực người này thuộc hàng vô địch cùng cảnh giới. Hắn đã ở Thần Hải Cảnh ngũ trọng bốn mươi năm, nghe nói có thể vượt cấp chiến đấu, mạnh hơn Sở Thiên Tuyệt nhiều."
"Đồ Chính này giao hảo với một trưởng lão của Sở gia, xem ra ông ta muốn cứu hai người này rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận