Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1917: Nguyệt đại nhân

Chương 1917: Nguyệt đại nhân.
Chưởng quỹ Nguyệt Hải thương hội, nghe đồn rằng đều rất thần bí khó lường, ngay cả Hải Thập Tứ cũng chưa từng thấy mặt tận mắt.
Khoảnh khắc Sở Phong Miên nhìn thấy trung niên nhân này, ánh mắt hắn lộ ra vài phần vẻ kiêng dè nghiêm túc. Thực lực của trung niên nam tử này rất mạnh, gần như không hề thua kém Cường Long Đế lúc trước khi chưa vượt qua đại kiếp thiên nhân. Phải biết Cường Long Đế khi trước sau khi khôi phục thương thế, liền đi vượt qua đại kiếp thiên nhân, vũ hóa thành tiên, thành tựu thiên nhân. Trung niên nam tử trước mắt này, cũng giống như vậy, một khi hắn muốn đi vượt đại kiếp thiên nhân thì việc vượt kiếp sẽ chỉ như là chuyện giơ tay nhấc chân. Sở Phong Miên không hề nghĩ tới, trong Nguyệt Hải thương hội lại ẩn giấu một người mạnh mẽ như vậy, cũng may Sở Phong Miên không có làm ầm ĩ ở Nguyệt Hải thương hội, nếu không thật sự sẽ có kết cục không hay.
Trung niên nam tử này, cho dù bây giờ Sở Phong Miên ra tay, cũng không có mấy phần hi vọng có thể đ·á·n·h bại người này. Từ trong tay người này toàn thân trở ra, Sở Phong Miên vẫn có tự tin, nhưng nếu muốn đ·á·n·h bại trung niên nam tử này, Sở Phong Miên lại không có mấy phần tự tin. Dù sao nếu bàn về thực lực thì trung niên nam tử này tuy cảnh giới vẫn là nửa bước thiên nhân cảnh, nhưng sức chiến đấu chân chính đã gần đạt tới mức thiên nhân cảnh. Và trung niên nam tử này khác với Cường Long Đế, Cường Long Đế bị thương nên chế trụ cảnh giới, do đó không dẫn động đại kiếp thiên nhân. Còn trung niên nam tử này lại dùng một vài thủ đoạn huyền diệu, làm được điều đó. Nếu trung niên nam tử này nguyện ý, không còn áp chế cảnh giới của mình nữa, hắn có thể bộc phát ra thực lực mạnh mẽ không thua kém gì thiên nhân cảnh.
"Xem ra ta lại quá xem thường cường giả thiên hạ này rồi, vốn cho rằng Thiếu Đế, Hoang Thiên Vương đã là nhân vật đỉnh phong nửa bước thiên nhân cảnh, không ngờ là Cường Long Đế hay trung niên nam tử này, đều mạnh hơn bọn họ rất nhiều." Sở Phong Miên trong lòng cảm thán không ngớt. Nếu không phải lần này đến Thương Hải tinh vực, Sở Phong Miên cũng không cách nào tưởng tượng được cường giả nửa bước thiên nhân cảnh lại có thể mạnh mẽ đến mức này. Nửa bước thiên nhân cảnh có thể nói là cảnh giới cuối cùng của Đế Tôn cảnh, là cảnh giới gần thiên nhân cảnh nhất. Nhưng thực lực của các cường giả nửa bước thiên nhân cảnh có thể khác biệt một trời một vực, thực lực của trung niên nam tử này, một trăm cường giả nửa bước thiên nhân cảnh bình thường như Trầm Luân Hải Vương hay Lâm Lang Kiệt liên thủ, e cũng chưa chắc đã là đối thủ của người này. Chênh lệch này còn lớn hơn bất kỳ cảnh giới nào trước đây. May mà trung niên nam tử này chưa phải là cường giả thiên nhân cảnh thật sự, linh thức của Sở Phong Miên tuy mạnh, nhưng nếu tìm kiếm thì không thể giấu được các cường giả thiên nhân cảnh. Nên Sở Phong Miên vẫn chưa dám phóng túng tìm kiếm như vậy tại Hải kiếm tông. Tuy rằng thực lực của trung niên nam tử đã có thể tùy thời vượt qua đại kiếp thiên nhân, không hề thua kém thiên nhân cảnh, nhưng dù sao còn chưa đột phá nên không nhận ra được linh thức của Sở Phong Miên. Điều này giúp Sở Phong Miên có thể yên tâm tìm kiếm. Tuy nhiên, Sở Phong Miên cũng không dám quá mức. Cường giả như vậy, tất nhiên có vô số thủ đoạn huyền diệu, Sở Phong Miên không dám thật sự dò xét thực lực của trung niên nam tử này, mà chỉ có thể quan sát từ xa.
"Người này đang định ngưng luyện Bất Hủ chân thân?" Sở Phong Miên đánh giá một chút, liền nhận ra nguyên nhân trung niên nam tử này vẫn luôn áp chế cảnh giới của mình, không đi vượt đại kiếp thiên nhân.
Bất Hủ chân thân.
Trung niên nam tử này cũng muốn ngưng tụ Bất Hủ chân thân, và người này cũng giống Hoang Thiên Vương, huyết nhục trên người hắn đã ngưng tụ thành mười hai vạn chín ngàn sáu trăm hạt Huyết nhục Tinh thể. Xem như đã thoáng chạm tới ngưỡng cửa của Bất Hủ chân thân. Nhưng muốn từ bước này thành tựu Bất Hủ chân thân thật sự thì độ khó, Sở Phong Miên biết rất rõ ràng. Nếu trung niên nam tử này không có ngoại lực trợ giúp, đừng nói ngưng tụ Bất Hủ chân thân, ngay cả hình thức ban đầu cũng khó có thể ngưng tụ ra. Lấy Bất Hủ chân thân đi vượt đại kiếp thiên nhân cũng có chỗ tốt rất lớn, cái gọi là chỗ tốt là gì, không ai biết được, nhưng hầu hết mỗi người vượt đại kiếp thiên nhân bằng Bất Hủ chân thân, đều có thành tựu tương lai vô cùng cao. Trung niên nam tử này rõ ràng cũng muốn như thế nên mới luôn áp chế cảnh giới của mình, thậm chí không lộ mặt, để tránh giao chiến với người khác dẫn động đại kiếp thiên nhân.
"Nguyệt đại nhân, vị Thập Tứ công tử kia lại đến, người này đã hủy diệt Lâm Lang vương triều, cướp đoạt bảo khố của Lâm Lang vương triều, rồi đem bán cho Nguyệt Hải thương hội của chúng ta." Trầm Luân Hải Vương đi vào phòng, hành lễ, cung kính mở miệng nói với "Nguyệt đại nhân" trước mặt.
"Ồ? Hải Thập Tứ này, rốt cuộc đạt được cơ duyên gì, mà Lâm Lang vương triều lại bị người này hủy diệt?" Nguyệt đại nhân nghe Trầm Luân Hải Vương bẩm báo, đều có chút kinh ngạc, sức mạnh của Lâm Lang vương triều, hắn đều hiểu rõ, không ngờ lại bị hủy trong tay Hải Thập Tứ.
"Thập Tứ công tử, không rõ là chiếm được kỳ ngộ gì, thực lực đột nhiên tăng vọt, trước đây hắn từng xuất thủ, một chiêu đ·á·n·h bại Thập Tam công tử." Trầm Luân Hải Vương lên tiếng đáp lời. Sự việc Sở Phong Miên một chiêu đánh bại Hải Thập Tam ở bên ngoài Hải kiếm tông, đã không thể giấu được mạng lưới tình báo của Nguyệt Hải thương hội này, Trầm Luân Hải Vương tự nhiên cũng biết.
"Nghe nói, Thập Tứ công tử muốn đi Cổ Hải một chuyến, đạt được cơ duyên tại Cổ Hải."
"Đi Cổ Hải? Cơ duyên ở Cổ Hải?" Nguyệt đại nhân nghe vậy, khóe miệng lộ ra vài phần ý cười cổ quái, rồi cười lớn.
"Không có khả năng, Hải Thập Tứ này khẳng định không đi Cổ Hải, hắn tuy có được cơ duyên là thật, nhưng cái gọi là cơ duyên ở Cổ Hải này chắc chắn là giả."
"Nhưng, bên ngoài đều truyền như thế, với lại ta cũng cảm thấy, chỉ có khả năng này." Trầm Luân Hải Vương do dự một chút rồi đáp.
"Thập Tứ công tử, thế nhưng là đạt được cả một đầu mỏ linh thạch tuyệt phẩm."
"Mỏ linh thạch tuyệt phẩm thì sao? Ngoài Cổ Hải, những nơi khác cũng không phải không có? Hải Thập Tứ này đi đâu cũng được, nhất định là không đi Cổ Hải, trên người hắn không hề có chút khí tức của Cổ Hải." Nguyệt đại nhân cười lạnh một tiếng.
"Xem ra tiểu gia hỏa này, còn có chút kỳ ngộ không muốn người khác biết nhỉ, nhưng không sao, dù sao chúng ta cũng không phải là đ·ị·c·h của hắn, có chút kỳ ngộ cũng có chút kỳ ngộ."
"Thanh tiểu tử kia muốn danh sách thánh dược, đem ra đây." Nguyệt đại nhân phất phất tay, Trầm Luân Hải Vương liền đẩy ngọc phù đến.
"Thú vị, thú vị, tiểu tử này lại muốn luyện Phi Tiên Niết Bàn Đan?" Nguyệt đại nhân xem kỹ danh sách, khóe miệng hiện lên mấy phần ý cười.
"Tuổi còn nhỏ mà đã có ý nghĩ gan dạ lớn mật như thế?"
"Phi Tiên Niết Bàn Đan? Đây là đan dược gì?" Trầm Luân Hải Vương nghe tên này thì ngơ ngác hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận