Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 323: Hủy Diệt Đao Phong

Trong thế giới ngàn vạn lưỡi đao sắc bén, một vầng kiếm quang lại chém đứt vô số đao mang. Vầng kiếm quang này tựa như đi vào nơi không người, chém nát vô tận đao mang trong thế giới lưỡi đao. Cả thế giới lưỡi đao dường như không thể ngăn cản một vòng kiếm quang này.
“Kiếm thuật thật đáng sợ!” “Người này tu luyện không phải võ kỹ long tộc sao? Sao lại có kiếm thuật khủng bố như vậy? Ta cảm giác kiếm của hắn còn mạnh hơn cả võ kỹ long tộc, chẳng lẽ hắn là một kiếm tu?” “Tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà thực lực kinh khủng như vậy, không chỉ học được nhiều võ kỹ long tộc mà còn có kiếm thuật bậc này, Thí Kiếm Quân, kiếm thuật của ngươi so với người này thế nào?” Một số tướng quân đều quay sang nhìn một mưu sĩ, mưu sĩ này là một kiếm tu tên là Thí Kiếm Quân. Kiếm thuật của hắn đứng đầu toàn bộ quân đoàn Tần Hoàng, nên khi thấy Sở Phong Miên thi triển kiếm thuật kinh thiên, vô số người lập tức hỏi hắn.
“Người này… kiếm thuật của người này…khủng bố tới cực điểm!” Thí Kiếm Quân nhìn kiếm thuật Sở Phong Miên thi triển mà sắc mặt biến đổi, cả người run rẩy.
Hắn là một kiếm tu, tự nhiên hiểu rõ hơn người khác về mức độ khủng bố trong kiếm của Sở Phong Miên. Nhìn như bình thường nhưng kiếm này lại vô cùng huyền diệu, hắn không thể nào lĩnh hội thấu. Kiếm đạo của hai bên khác biệt một trời một vực.
Nhưng điều Thí Kiếm Quân hiểu rõ là nếu giao đấu với Sở Phong Miên, e rằng chỉ một kiếm, hắn chắc chắn thất bại. Kiếm tu quyết đấu, chính là quyết đấu kiếm đạo, không có chỗ cho hoa mỹ.
“Kiếm thuật của người này? Chẳng lẽ có thể chống lại ngươi?” Một tướng quân trấn thủ nhìn vẻ mặt của Thí Kiếm Quân, ánh mắt kinh ngạc.
Thí Kiếm Quân đã là một kiếm đạo cao thủ thành danh từ lâu, là một tông sư kiếm đạo của toàn bộ Tần Hoàng Quốc Độ. Còn Sở Phong Miên trước mắt, tuổi đời còn quá trẻ, bọn họ thấy rằng hắn nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Thiên tài cảnh giới cực cao, họ từng gặp, có một số yêu nghiệt tư chất cực cao, nếu gặp được kỳ ngộ có thể một bước lên trời, tuổi trẻ mà có được thực lực đáng sợ. Thế nhưng kiếm đạo lại khác, cần phải lĩnh ngộ lâu dài, không thể ngày một ngày hai. Sở Phong Miên còn nhỏ như vậy, kiếm thuật từ đâu mà ra, có thể so với Thí Kiếm Quân?
“Không…” giọng của Thí Kiếm Quân hơi run rẩy.
“Hả? Nếu kiếm thuật của tiểu tử này có thể so sánh với ngươi thì quả thực có chút khoa trương, nhưng thấy hắn có thể đối đầu với Diệp Cô Phàm, e là kiếm thuật cũng không quá kém.” Nghe Thí Kiếm Quân nói vậy, vị tướng quân trấn thủ bên cạnh mới nhẹ nhõm hơn, lên tiếng.
“Không... Ý ta nói là kiếm thuật của ta không bằng hắn, thậm chí có thể nói kiếm đạo của ta căn bản không thể so sánh với hắn.” Thí Kiếm Quân chậm rãi nói, khi nói ra lời này lòng hắn cũng đã chịu một áp lực rất lớn.
Hắn là một kiếm đạo tông sư của Tần Hoàng Quốc Độ, nay lại tự nhận không bằng trước một tiểu bối, làm sao có thể chấp nhận. Nhưng trước mắt, sự thật bày ra trước mắt, kiếm đạo của hắn so với Sở Phong Miên hoàn toàn không cùng đẳng cấp, không có khả năng so sánh.
“Kém xa tít tắp!” Thí Kiếm Quân thốt ra bốn chữ cuối cùng, khiến tất cả những người ở đây đều ngơ ngác.
Kém xa tít tắp. Đánh giá này là điều mà không ai trong số họ ngờ tới. Trong dự đoán của họ, kiếm thuật của Sở Phong Miên có thể đối đầu với Thí Kiếm Quân đã là chuyện kinh thiên động địa. Nhưng trước mắt, Thí Kiếm Quân lại nói ra bốn chữ kém xa tít tắp.
Dù là tông sư kiếm đạo của một quốc gia cao đẳng đã từng tới đây, Thí Kiếm Quân cũng chỉ đánh giá là hơi thất thế hơn chút. Chưa bao giờ xuất hiện đánh giá kém xa tít tắp như vậy.
“Thí Kiếm Quân, ngươi nói thật sao?” Một phó thống lĩnh tóc bạc nghe Thí Kiếm Quân nói vậy cũng không khỏi quay sang hỏi.
“Không sai, kiếm thuật của ta trước mặt người này đúng là kém xa tít tắp, hắn còn khủng bố hơn bất kỳ tông sư kiếm đạo nào mà ta từng gặp!” Thí Kiếm Quân chậm rãi nói.
“Vậy người này và Diệp Cô Phàm một trận chiến, cuối cùng sẽ như thế nào?” Một tướng quân trấn thủ khác hỏi.
“E rằng, Diệp Cô Phàm sẽ bại, hơn nữa sẽ bại rất thảm!” Thí Kiếm Quân nghiến răng nói.
Kiếm thuật như vậy, tuyệt đối không phải là Diệp Cô Phàm có thể ngăn cản. Nói xong, Thí Kiếm Quân không nói thêm gì nữa, toàn tâm toàn ý quan sát kiếm thuật của Sở Phong Miên. Kiếm thuật khủng bố như vậy, chỉ cần nhìn một lần thôi cũng có ích rất nhiều.
Những người khác ở đây đều nhìn về phía Sở Phong Miên, trong ánh mắt của họ đều có chút không tin những lời Thí Kiếm Quân vừa nói. Bọn họ muốn tận mắt xem kiếm thuật của Sở Phong Miên đạt tới mức độ nào.
Trong thế giới lưỡi đao, người đang giao chiến với Sở Phong Miên là Diệp Cô Phàm lúc này trán đã đầy mồ hôi. Áp bức, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ bị người áp bức đến mức này. Mũi kiếm của Sở Phong Miên, kiếm nào cũng đoạt mạng! Đao mang của hắn thế mà kém quá xa so với Sở Phong Miên. Hắn vung ra ngàn vạn đao mang nhưng tất cả đều vỡ vụn dưới một kiếm của Sở Phong Miên.
Diệp Cô Phàm bỗng biến sắc, nghiến răng một cái, đột nhiên phun ra vô số tinh huyết. Đây đều là tinh huyết Thánh giả! Lực lượng bản nguyên của Diệp Cô Phàm! Tinh huyết Thánh giả vừa xuất hiện liền bùng cháy dữ dội trong thế giới lưỡi đao.
Dĩ huyết tế đao! Phương pháp tế tự viễn cổ! Thiêu đốt lực lượng bản nguyên của mình để tăng cường sức mạnh cho đao phong.
“Pháp Vương Trảm Thanh Đao!” Diệp Cô Phàm hóa thành lưỡi đao, một đao cực kỳ khủng bố, xuyên qua thế giới lưỡi đao, điên cuồng chém về phía Sở Phong Miên. Chiêu này chính là sát chiêu thật sự, là ngưng tụ đao ý cả đời của Diệp Cô Phàm, liều cả lực lượng bản nguyên để một chiêu này chém giết Sở Phong Miên.
“Liều mạng tinh thần đáng khen, nhưng đáng tiếc, cho dù đao của ngươi mạnh hơn, cũng không thể lay chuyển được kiếm của ta!” Sở Phong Miên nhìn hành động của Diệp Cô Phàm, lạnh lùng lên tiếng.
Chỉ thấy trên thân Sở Phong Miên, sát ý vô tận bùng phát, trên mũi kiếm của Sở Phong Miên, một luồng huyết khí quấn quanh.
“Sát Lục Kiếm Thuật!” Huyết khí ngàn trượng hóa thành vệt máu sắc bén, chém về phía Diệp Cô Phàm. Trước vệt máu này, lưỡi đao của Diệp Cô Phàm liên tục vỡ vụn, cả thế giới lưỡi đao cũng nổ tan tành. Dưới Sát Lục Kiếm Thuật của Sở Phong Miên, tất cả lực lượng của Diệp Cô Phàm đều không thể chống cự lại.
“Tê!” Một cái đầu người bay ra, bị Sở Phong Miên trực tiếp nắm trong tay, đó chính là đầu của Diệp Cô Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận