Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 3633: Đã tới, cũng không cần đi

"Sao có thể như vậy được!"
Hai tên Thiên Tôn của Ám Dạ Tông kia, trừng trừng nhìn Sở Phong Miên, nếu không tận mắt chứng kiến, nằm mơ bọn chúng cũng không tưởng tượng nổi, lại có người trên võ đạo, có thể nghiền ép chúng.
"Giao ra ngọc phù, hoặc là c·hết!"
Sở Phong Miên cũng không có ý định giải thích, ánh mắt nhìn về phía hai tên Thiên Tôn Ám Dạ Tông, chậm rãi mở miệng nói.
Giọng điệu này vẫn bình tĩnh.
Nhưng trong mắt hai tên Thiên Tôn Ám Dạ Tông, lại mang đến một cảm giác lạnh sống lưng.
Nếu bọn chúng còn dám cự tuyệt, thì ngay sau đó, Sở Phong Miên nhất định sẽ ra tay.
"Cho ngươi."
Hai tên Thiên Tôn Ám Dạ Tông liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn lấy ra hai chiếc Không Giới, ném cho Sở Phong Miên.
Sở Phong Miên nhận lấy Không Giới, liếc nhìn qua nội dung bên trong, rồi chậm rãi không tiếp tục ngăn cản nữa.
Hai tên Thiên Tôn Ám Dạ Tông cũng nắm bắt lấy cơ hội này, vội vã biến thành độn quang, trực tiếp rời khỏi Hoàng Thạch thành này.
"Thế mà lại dừng tay."
"Cái tên Ám Kiếm này, quá kinh khủng, hai vị Thiên Tôn Ám Dạ Tông, cứ như vậy mà thua trong tay hắn."
"Người này tuyệt đối không thể trêu chọc."
Trong Hoàng Thạch thành, rất nhiều võ giả, nhìn Sở Phong Miên bằng ánh mắt đầy vẻ kiêng kị.
Nhất là những võ giả đang ẩn nấp xung quanh, có ý đồ muốn ra tay với Sở Phong Miên, bây giờ sắc mặt đều cứng đờ, bọn chúng vô luận thế nào cũng không ngờ tới, trận chiến này, lại có kết quả như vậy.
Nếu Sở Phong Miên bị thương, bọn chúng còn có thể thừa cơ xuất thủ, đánh lén để tiêu diệt hoàn toàn Sở Phong Miên.
Nhưng giờ nhìn lại, Sở Phong Miên cùng hai tên Thiên Tôn Ám Dạ Tông giao đấu, lại chẳng hề sứt mẻ, không có chút vết thương nào.
Điều này khiến đám người vốn đang ẩn nấp bên cạnh Sở Phong Miên, chuẩn bị sẵn sàng xuất chiêu, đều ngây người cả ra, một vài người đã phản ứng kịp, vội vàng muốn tứ tán rời đi.
"Đã đều đến, cũng không cần đi nữa."
Sở Phong Miên thu hồi hai chiếc Không Giới của hai vị Thiên Tôn Ám Dạ Tông, trên khóe miệng hắn nở một nụ cười nhạt, chỉ thấy ánh mắt của hắn, nhìn về xung quanh nơi đây, mũi kiếm trong tay chỉ vào không trung.
"Răng rắc!"
Không gian ngay lập tức như bị đông cứng lại.
Trong không gian xung quanh, hơn mười bóng người, lập tức bị ép lộ diện, sự ẩn tàng của chúng, trong mắt Sở Phong Miên, không có cách nào giấu giếm được.
Sớm trong lúc Sở Phong Miên cùng hai tên Thiên Tôn Ám Dạ Tông giao thủ, hắn đã chú ý tới, những võ giả này đang ẩn nấp bên cạnh Sở Phong Miên.
Những toan tính của đám võ giả này, trong lòng Sở Phong Miên, cũng rõ như ban ngày.
Đây cũng là nguyên do vì sao, Sở Phong Miên cuối cùng lại buông tha cho hai tên Thiên Tôn Ám Dạ Tông, tuy rằng Sở Phong Miên trên phương diện võ đạo, đã có thể dễ dàng chế trụ hai tên Thiên Tôn Ám Dạ Tông kia.
Nhưng mà áp chế, cũng không có nghĩa là c·h·é·m g·iết, bất kỳ một vị Thiên Tôn nào, đều có con át chủ bài của mình, nếu như ở bên ngoài, Sở Phong Miên có thể lấy thực lực tuyệt đối, đi nghiền ép hết thảy.
Nhưng trong cổ lão bí cảnh này, thực lực của Sở Phong Miên, lại căn bản không thể phát huy hết, muốn trong tình huống như vậy, c·h·é·m g·iết hai tên Thiên Tôn Ám Dạ Tông, cũng là một chuyện phiền toái.
Mục đích của Sở Phong Miên, chỉ có ngọc phù, những chuyện khác, đều không liên quan đến hắn, có được ngọc phù, Sở Phong Miên vẫn chọn bỏ qua cho hai người kia một lần, cũng để tránh cho người khác có cơ hội lợi dụng.
Bây giờ hai tên Thiên Tôn Ám Dạ Tông đã rời đi, Sở Phong Miên cũng nên rảnh tay, đối phó với đám người đang ẩn nấp xung quanh đây, những kẻ có ý đồ muốn đánh lén Sở Phong Miên.
"Giao ra ngọc phù, hoặc là, c·hết!"
Ánh mắt Sở Phong Miên lạnh lẽo, liếc nhìn đám võ giả này, những sát ý trong mắt bọn chúng vừa rồi, không thể nào che giấu được trước mặt Sở Phong Miên.
Nếu vừa nãy Sở Phong Miên có bất cứ sơ hở nào, bọn chúng đều sẽ không chút do dự mà xuất thủ.
Đối với bọn chúng, không cần phải nương tay làm gì.
"Cái gì?"
Đám võ giả kia, nghe Sở Phong Miên nói, sắc mặt đều âm trầm đến cực điểm, trong đó hai người thực lực mạnh nhất, lại càng nhìn chằm chằm Sở Phong Miên, lạnh giọng nói ra.
"Ám Kiếm, chúng ta biết thực lực ngươi rất mạnh, nhưng bây giờ chúng ta và ngươi không oán không thù? Ngươi thật muốn đối đầu với chúng ta sao?"
Hơn mười người võ giả này, hiện tại đã không tự chủ mà đứng chung một chỗ.
Bọn chúng cũng hiểu rõ, lần này bọn chúng ẩn nấp bên cạnh Sở Phong Miên, muốn thừa cơ đánh lén đã bị Sở Phong Miên nhìn thấu.
Bây giờ điều duy nhất bọn chúng làm được, là dựa vào số đông, để ép Sở Phong Miên phải nhượng bộ, bọn chúng không tin, Sở Phong Miên dám thật sự lấy sức một người, để đối kháng bọn chúng mười mấy người này.
Nếu ở bên ngoài, bọn chúng có đông người hơn nữa, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng trong cổ lão bí cảnh này, Sở Phong Miên có mạnh hơn đi nữa, muốn lấy một đ·ị·ch mười, cũng vô cùng khó khăn, chỉ cần bọn chúng liên kết lại với nhau, liên thủ đối kháng Sở Phong Miên, bọn chúng không tin, Sở Phong Miên sẽ không lùi bước.
"Ám Kiếm, dù thực lực ngươi mạnh hơn, đối diện với nhiều người chúng ta như vậy, ngươi cũng chẳng chiếm được chút lợi ích nào, chuyện hôm nay coi như chúng ta có lỗi, lần này ngươi thả cho chúng ta rời đi, sau này chúng ta sẽ không đối địch với ngươi nữa, như thế nào?"
Một võ giả khác chậm rãi mở miệng nói.
"Nói nhiều vô ích, là giao ngọc phù ra, hay là chọn c·hết?"
Sở Phong Miên nghe xong, lại hoàn toàn làm ngơ, ánh mắt của hắn, nhìn chằm chằm người võ giả đã lên tiếng đầu tiên kia.
"Tự mình quyết định đi."
"Đi! Ta không tin, chúng ta cùng đi, hắn thực sự có gan ngăn cản!"
Tên võ giả bị Sở Phong Miên nhắm trúng kia, sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn lớn tiếng quát, hắn trực tiếp biến thành một đạo độn quang, muốn rời đi.
"Muốn chạy trốn?"
Sở Phong Miên thấy cảnh này, trong ánh mắt hiện lên một tia sát ý nói.
"Xem ra ngươi muốn c·hết, vậy ta sẽ giúp ngươi!"
Vút!
Linh kiếm trong tay Sở Phong Miên đột nhiên ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí màu đen phóng lên tận trời, nhằm thẳng tới chỗ võ giả kia muốn bỏ trốn mà c·h·é·m g·iết tới.
Uỳnh!
Sắc mặt võ giả kia đại biến, tựa hồ không nghĩ tới, Sở Phong Miên lại thật sự dám ra tay, nhưng hắn dám ẩn nấp bên cạnh Sở Phong Miên, đánh lén Sở Phong Miên, bản thân cũng không phải một kẻ yếu.
Chỉ thấy trong tay võ giả này, một cỗ hắc ám chi lực ngưng tụ, biến thành một tấm khiên lớn, đạo kiếm khí kia, bị tấm khiên này, hoàn toàn ngăn lại.
Nhưng đúng lúc tên võ giả này, cảm thấy đã cản được kiếm khí của Sở Phong Miên, chuẩn bị quay người bỏ trốn, thì lại một đạo kiếm khí, không một tiếng động xuất hiện trước mặt hắn, trong tình huống hắn không có chút phòng bị, đạo kiếm khí này, cắm thẳng vào thân thể hắn.
A!
Một tiếng kêu thảm thiết.
Thân thể của tên võ giả kia, từ trên không lập tức ngã xuống đất, khí tức trên người hắn, đã hoàn toàn biến mất, bị Sở Phong Miên trực tiếp c·h·é·m g·iết.
Thấy cảnh này, ánh mắt Sở Phong Miên vẫn bình tĩnh.
Hắn đã cho những võ giả này một cơ hội rồi.
Nếu theo phong cách hành sự của võ giả Cửu U thế giới, tuyệt đối không cho những võ giả này một con đường sống, hắn đã coi như là nhân từ, đáng tiếc bọn chúng vẫn không chịu giao ra ngọc phù, vậy thì cũng đừng trách Sở Phong Miên xuống tay tàn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận