Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 790: Thiên Đế

Vừa mở miệng, lão giả mang linh hồn của Thiên Đế Khí đã khiến cánh cửa lớn của Thần điện Vân Vũ đột ngột mở ra. Cánh cửa đồng cổ kính này đã bảy vạn năm chưa từng hé mở. Sau khi mở, bên trong hiện ra năm bộ hài cốt đang ngồi. Tuy năm bộ hài cốt này không còn da thịt, nhưng lại toát lên thần thái, tựa hồ còn giống người sống hơn cả người đang sống. Bảy vạn năm trôi qua, năm bộ hài cốt này vẫn sừng sững bất hủ, ngồi trong Thần điện Vân Vũ.
"Năm bộ hài cốt này khi còn sống rốt cuộc có thực lực thế nào mà có thể bất hủ đến hàng vạn năm như vậy?" Sở Phong Miên không khỏi cảm thán. Dù võ giả có mạnh mẽ đến đâu, sau khi ngã xuống cũng chỉ còn lại một bộ xương trắng. Có lẽ có thể bất hủ được trăm năm, nhưng đến ngàn năm, vạn năm chắc chắn sẽ phong hóa, tan thành tro bụi. Vậy mà năm bộ hài cốt này đã bất hủ suốt bảy vạn năm, đến nay trông vẫn không hề thay đổi. Thậm chí, Sở Phong Miên còn cảm thấy như chúng vẫn chưa hề chết, mà giống như người sống, bất cứ lúc nào cũng có thể hồi sinh.
"Đây là năm vị Thái Thượng trưởng lão của Vân Vũ Thiên Cung ta." Lão giả mang linh hồn Khí Linh bình tĩnh nói.
"Bái kiến năm vị tiền bối." Sở Phong Miên và Hàn Nguyệt Li đồng thanh cúi đầu hành lễ. Năm vị Thái Thượng trưởng lão này chắc chắn là những nhân vật đứng đầu Cửu Vực, dù đã mất đi sự sống, hóa thành bạch cốt, cũng đáng để Sở Phong Miên kính trọng.
"Vân Vũ Thiên Cung ta, bảy vạn năm sau mới mở ra một lần, không ngờ lần đầu tiên lại gặp các ngươi, chỉ có thể nói đây là may mắn của Vân Vũ Thiên Cung." Lão giả Khí Linh nhìn Sở Phong Miên, không khỏi thở dài một tiếng nói. "Tiểu gia hỏa, ngươi có nguyện ý bái nhập Vân Vũ Thiên Cung ta, gánh vác Thiên Đế của Vân Vũ Thiên Cung không?"
"Thiên Đế?" Nghe thấy danh xưng này, Sở Phong Miên không khỏi kinh ngạc thốt lên. Lẽ nào chưởng môn các đời của Vân Vũ Thiên Cung lại được gọi là Thiên Đế?
"Không sai, chưởng môn của Vân Vũ Thiên Cung ta đều là Thiên Đế, bất cứ ai cũng đều đủ khả năng xưng bá Cửu Vực, hiệu lệnh tứ phương, vậy sao không thể gọi là Thiên Đế?" Lão giả Khí Linh ngạo nghễ nói. Bảy vạn năm trước, Vân Vũ Thiên Cung chính là tồn tại vô địch đương thời, hiệu lệnh tứ phương, không ai dám không tuân theo.
"Đương nhiên, nếu ngươi không dám gánh vác danh hiệu này, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào. Thiên Đế các đời của Vân Vũ Thiên Cung ta tuyệt không có ai là phế vật."
"Xưng bá Cửu Vực, hiệu lệnh tứ phương, không sai, Thiên Đế này, ta làm." Sở Phong Miên nghe lão giả Khí Linh nói, cười lớn đáp liên hồi. Hắn muốn san bằng bảy đại tông môn, đứng trên đỉnh Cửu Vực, danh hiệu Thiên Đế này quả thật rất hợp với hắn. Vậy còn có gì mà hắn phải cự tuyệt?
"Tốt." Lão giả Khí Linh nghe thấy câu trả lời dứt khoát của Sở Phong Miên, ánh mắt cũng lộ vẻ vui mừng. Chỉ có người tự tin, tùy ý phát ra từ đáy lòng mới có thể thực sự trở thành một cường giả. Nếu đến cả lòng xưng bá Cửu Vực cũng không có thì làm sao còn có thể xưng vương xưng bá? Ở trên người Sở Phong Miên, lão giả Khí Linh đã thấy được một trái tim của cường giả. Có được trái tim cường giả như vậy mới có cơ hội bước lên đỉnh Cửu Vực, trở thành Cửu Vực Chi Đế.
"Kể từ hôm nay, chủ nhân của Vân Vũ Thiên Cung này chính là thuộc về ngươi, tất cả tài sản trong này đều là của ngươi, chỉ có một điều, ngươi không thể làm nhục danh hiệu Thiên Đế. Nếu không thì, đừng nói người khác không giết ngươi, ta đây cũng sẽ giết ngươi!" Lão giả Khí Linh đột ngột điểm một ngón tay vào giữa mi tâm của Sở Phong Miên. Trên trán Sở Phong Miên bỗng xuất hiện hai đạo ấn ký như cánh chim, rồi dần dần biến mất. Trong đầu Sở Phong Miên, vô số ký ức tràn vào, những ký ức về Vân Vũ Thiên Cung bảy vạn năm trước, tất cả đều hiện rõ trong mắt hắn.
Ngoài những ký ức đó, còn có một đạo pháp quyết, theo dòng ký ức mà đi vào trong đầu Sở Phong Miên.
"Vân Vũ Hóa Thiên Kiếm!" Đây là một đạo kiếm quyết, từng là kiếm thuật mạnh nhất trong Vân Vũ Thiên Cung. Lão giả Khí Linh thấy Sở Phong Miên tu luyện công pháp lấy kiếm làm chủ, nên đã đem Đại Kiếm Quyết mạnh nhất của Vân Vũ Thiên Cung giao cho Sở Phong Miên. Vân Vũ Hóa Thiên Kiếm, là kiếm thuật lấy tốc độ làm cực hạn. Tốc độ xuất kiếm còn nhanh hơn gió, thậm chí có thể nói kiếm diệt người, kiếm đón đầu tương lai. Mặc dù kiếm đi đường tà, nhưng Vân Vũ Hóa Thiên Kiếm tuyệt đối là kiếm thuật mạnh nhất mà Sở Phong Miên từng thấy.
"Lợi hại!" Sở Phong Miên không khỏi cảm thán một tiếng. Người có thể đưa kiếm đạo, nhanh đạo đến cực hạn, sáng tạo ra kiếm thuật này chắc chắn là một kiếm đạo lão tổ. Nếu không phải đi đường kiếm tẩu tà, người này rất có thể sẽ lĩnh ngộ được chân lý của kiếm, thành tựu một đời kiếm đế.
"Vân Vũ Hóa Thiên Kiếm! Hòa nhập vào ta!" Sở Phong Miên hô lớn một tiếng, trong Vân Vũ Hóa Thiên Kiếm chứa vô số chỗ đáng để tham khảo, đủ loại huyền bí dung nhập vào kiếm thuật Cửu Vực của Sở Phong Miên. Hắn muốn khai sáng một kiếm thuật chưa từng có ở thế gian, hắn muốn dung hợp đủ loại kiếm thuật ở thế gian để khai sáng ra một kiếm thuật hoàn mỹ.
"Tốt! Dung hợp Vân Vũ Hóa Thiên Kiếm này, tốc độ của kiếm thuật Cửu Vực ta sẽ nhanh hơn gấp vô số lần so với trước đây!" Sở Phong Miên đã cảm nhận được kiếm thuật Cửu Vực của mình đang thuế biến. Loại kiếm thuật này mang đến lợi ích vô tận cho Sở Phong Miên. Chỉ là, chỉ có một chiêu này, vậy là quá ít.
"Vân lão, không biết trong Vân Vũ Thiên Cung còn có kiếm thuật nào khác để ta có thể xem qua không." Sở Phong Miên quay sang hỏi lão giả Khí Linh. Lão giả Khí Linh là Khí Linh của Vân Vũ Thiên Cung, Sở Phong Miên gọi ông là Vân lão cũng không có gì sai.
"Sao vậy? Đạo kiếm một đường, từ trước đến nay chuyên nhất mới tốt, học nhiều cũng không ích gì." Vân lão nghe thấy lời của Sở Phong Miên liền nhíu mày nói. "Vân Vũ Hóa Thiên Kiếm này đã là kiếm thuật tốt nhất của Vân Vũ Thiên Cung ta, muốn lĩnh hội cũng không hề dễ dàng." Ý ngoài lời của Vân lão chính là muốn nói với Sở Phong Miên rằng tham thì thâm. Nghe lời của Vân lão, sắc mặt Sở Phong Miên không có chút thay đổi. Đạo lý này, Sở Phong Miên hiểu rõ, Vân lão nhắc nhở là vì muốn tốt cho hắn. Nhưng Sở Phong Miên muốn tự sáng tạo ra kiếm thuật thì chắc chắn phải đi con đường học tập tinh hoa của trăm nhà, với hắn mà nói kiếm thuật càng nhiều càng tốt.
"Vân lão, xem kiếm!" Đột nhiên, Sở Phong Miên khẽ quát một tiếng. Từ trong tay hắn, Tổ Long Chí Tôn Kiếm đột ngột xuất khiếu, một kiếm bất chợt chém thẳng về phía Vân lão. Tốc độ một kiếm này nhanh đến cực điểm, đến kiếm quang cũng không thấy được, khi mũi kiếm đã tiến sát tới Vân lão rồi.
"Đây là?" Ánh mắt Vân lão thoáng kinh ngạc, đột ngột giơ một ngón tay lên, nhấn trúng vào ngay chính giữa mũi kiếm, lúc này mới khiến cho một kiếm này ngừng lại. "Tự sáng tạo kiếm thuật? Ngươi vậy mà đã khai sáng kiếm thuật của riêng mình?" Trong nháy mắt giao thủ, Vân lão đã nhìn ra, kiếm thuật của Sở Phong Miên không thuộc về bất kỳ kiếm thuật nào trên đời, mà là mở ra một con đường khác, sáng tạo ra một môn kiếm thuật chưa từng có.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận