Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1041: Hoàng Thiên Tông

Chương 1041: Hoàng Thiên Tông
Sau một ngày nghỉ ngơi, thực lực của Sở Phong Miên đã khôi phục chưa đến một phần mười. Dù vậy cũng đã là đến cực hạn, chỉ dựa vào lực lượng thần mạch, nhiều nhất chỉ có thể khôi phục đến tình trạng như thế. Muốn khôi phục thực lực thêm một bước nữa, Sở Phong Miên nhất định phải nhờ đến ngoại lực, phương pháp tốt nhất chính là đan dược.
Vốn với thực lực của Sở Phong Miên, đan dược bình thường không có ý nghĩa gì, nhưng giờ Sở Phong Miên trọng thương, thân thể chẳng khác nào võ giả bình thường, không có nhiều khác biệt, một chút linh dược cũng đủ để khôi phục thương thế.
"Nơi này đã có tông môn, vậy không phải quá hoang vu, có thể đi tìm cơ hội mua sắm chút linh dược linh đan để khôi phục thương thế."
Sở Phong Miên thầm nghĩ trong lòng, trong Không Giới của hắn còn cất giữ lượng lớn tài phú, đủ để chi trả việc mua sắm linh dược. Nghĩ đến đây, linh thức của Sở Phong Miên thu liễm lại. Sở Phong Miên chậm rãi mở mắt, quan sát mọi thứ trong phòng. Nhìn thì đây là một thạch thất cực kỳ đơn sơ, linh lực cũng cực kỳ mỏng manh, làm động phủ thì chỉ có thể xem là hạng bét. Đến cả Hoàng Thiên Tông.
Sở Phong Miên cảm giác được, tông môn Hoàng Thiên Tông nơi hắn đang ở, chỉ là một tông môn hạng ba, cũng xêm xêm như Cổ gia ở Trữ Châu Cổ Thành trước đây, chỉ có một lão tổ Luyện Tâm Cảnh. Ngoài ra, chỉ còn vài tên Toái Mệnh Cảnh, lão tổ Trường Sinh Cảnh. Với Sở Phong Miên thì những người này không tạo ra uy h·i·ế·p gì.
"Hô."
Sở Phong Miên kìm nén thương thế, chậm rãi mở mắt, từ trên giường đá ngồi dậy, duỗi gân cốt. Ngay gần đó là nữ tử đã mang Sở Phong Miên về Hoàng Thiên Tông, Liễu Y. Sở Phong Miên nhìn nàng đang tu luyện rất vất vả, nhưng thực lực không cao, chỉ ở cảnh giới Thần Hải Cảnh.
"Thế mà chỉ có một đầu linh mạch."
Sở Phong Miên liếc nhìn Liễu Y, liền nhìn ra được nguyên nhân thực lực nàng thấp như vậy, là do chỉ có một đầu linh mạch. Trong thế giới võ giả, điều này có nghĩa tư chất thấp nhất, có thể tu luyện đến Thần Hải Cảnh đã là nhờ nghị lực của nàng. Muốn tiến thêm bước nữa thì gần như không có khả năng.
"Tiền bối, ngài tỉnh?"
Lúc này, Liễu Y cũng chậm rãi kết thúc tu luyện, mở mắt, đúng lúc thấy Sở Phong Miên thức tỉnh, mở miệng nói. Thấy sắc mặt Sở Phong Miên đã tốt hơn nhiều, trong lòng Liễu Y không khỏi kinh thán. Trước đó Sở Phong Miên đã hôn mê trọng thương, không ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã có thể hồi phục lại.
"Người này hẳn là một võ giả cực kỳ cường đại, thậm chí có thể là một Thánh giả, hoặc là một lão tổ, mới có thể trong một ngày hồi phục thương thế." Liễu Y thầm nghĩ.
"Ngươi tên Liễu Y, là ngươi đã cứu ta?"
Sở Phong Miên nhìn Liễu Y, gật đầu nói. Liễu Y này tuy thực lực không đủ, nhưng tâm địa hiền lương, mang Sở Phong Miên về đây. Sở Phong Miên trước giờ đều ân oán rõ ràng, Liễu Y cứu hắn, Sở Phong Miên sẽ không bạc đãi nàng.
"Ta tên Liễu Y, tiền bối, ngài làm sao biết tên của ta?"
Liễu Y ngẩn người, rồi kinh ngạc hỏi. Sở Phong Miên mới tỉnh lại đã biết tên nàng?
"Chuyện trước kia, ta đều biết, ngươi đã cứu ta, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, nói đi, ngươi muốn gì." Sở Phong Miên nhìn Liễu Y, chậm rãi mở miệng nói. Chỉ cần Liễu Y không đưa ra yêu cầu quá đáng, Sở Phong Miên tự nhiên sẽ đáp ứng, coi như báo đáp ân tình của nàng.
"Muốn gì...?" Nghe lời của Sở Phong Miên, Liễu Y ngẩn người, ngay lúc chần chừ thì đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một trận dao động linh lực. Linh thức Sở Phong Miên quét qua, thấy hơn mười võ giả đang tiến đến gần. Hơn mười võ giả này phần lớn đều ở cảnh giới Ngự Phong Cảnh, chỉ có người cầm đầu thực lực đạt Thần Lực Cảnh thất trọng. Khí tức trên người bọn họ giống Liễu Y, nhìn thì đều là đệ tử Hoàng Thiên Tông.
"Liễu Y, ra đây."
Trong đám người, một người chính là Tầm sư tỷ từng muốn chặt ngón tay Sở Phong Miên để c·ướ·p đoạt Không Giới. Bây giờ ả đến trước động phủ, không khách khí nói.
"Thiên Kim sư huynh có việc bảo ngươi, còn không mau ra đây."
Thiên Kim sư huynh?
Nghe cái tên này, Liễu Y sững sờ, sắc mặt có chút khẩn trương.
"Không cần lo lắng, bọn họ đến vì ta."
Sở Phong Miên tùy ý nói.
"Chúng ta ra ngoài."
Nói xong, Sở Phong Miên bước ra khỏi động phủ.
Ở bên ngoài, Thiên Kim sư huynh đang vẻ mặt uy nghiêm hỏi Tầm sư tỷ:
"Ngươi nói Liễu Y từ hoang sơn mang về một võ giả hôn mê? Chuyện này là thật?" Thiên Kim sư huynh chậm rãi nói, trong giọng nói giống như thẩm vấn.
"Đúng vậy, Thiên Kim sư huynh, ta cùng Liễu Y tình cờ thấy võ giả kia, vốn không muốn quản, nhưng Liễu Y khư khư cố chấp mang hắn về môn phái." Tầm sư tỷ cung kính đáp.
"Ta thấy người này không giống người Hoang Vực, chắc là bị người đ·u·ổ·i g·i·ế·t chạy trốn đến Hoang Vực."
"Khả năng đó có, nhưng vẫn là nên biết rõ thân phận của người này rồi tính, trước đó không gian dao động, lại không tìm được bảo tàng, rất có thể là do người này gây ra, có thể đánh vỡ hư không, người này ít nhất cũng là cường giả Sinh Tử Cảnh." Thiên Kim sư huynh lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên vẻ hung ác.
"Dù sao người này đã trọng thương, nhất định phải thẩm vấn trước đã, nhỡ người này là tội phạm bị đế quốc truy nã thì chúng ta g·i·ế·t hắn coi như lập công lớn."
"Thiên Kim sư huynh nói phải, võ giả bình thường không lý gì sẽ đến Hoang Vực, người này chắc là bị người đ·u·ổ·i g·i·ế·t đến đây, chúng ta g·i·ế·t hắn có thể c·ướ·p tài phú." Một đệ tử Hoàng Thiên Tông khác nói với vẻ mặt bất thiện.
"Đừng nói nữa, hắn ra rồi."
Đột nhiên Thiên Kim sư huynh nói, mắt đã thấy Sở Phong Miên chậm rãi bước ra từ động phủ.
"Chư vị đến tìm Sở mỗ, có gì chỉ giáo?"
Sở Phong Miên không kiêu ngạo không tự ti mở miệng nói. Cuộc đối thoại của những người này đều lọt vào tai hắn, trong mắt hắn cũng không khỏi lộ ra chút s·á·t ý. Nhưng nơi này dù sao cũng là địa phương xa lạ, Sở Phong Miên không muốn lỗ mãng xuất thủ.
"Ngươi là võ giả mà Liễu Y đã mang về? Nói, ngươi rốt cuộc là ai, lai lịch thế nào, sao lại vào địa phận Hoàng Thiên Tông?" Thiên Kim sư huynh nhìn Sở Phong Miên, ánh mắt lăng lệ như thẩm vấn, không khác gì nhau.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận