Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 127: Tác muốn chỗ tốt

Chương 127: Đòi hỏi chỗ tốt
Điện Cống Hiến là nơi quan trọng bậc nhất trong học viện Võ Thắng. Sự phồn thịnh của học viện Võ Thắng có liên quan mật thiết với điểm cống hiến. Vô số khu vực thuộc quốc gia Võ Thắng cống hiến những bảo vật, nói chung đều sẽ được đưa vào điện Cống Hiến. Các đệ tử của học viện Võ Thắng có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy một số vật phẩm trong đó.
Điểm cống hiến lại có hai cách để kiếm được. Cách thứ nhất là hoàn thành nhiệm vụ để nhận điểm cống hiến. Hoàn thành nhiệm vụ vốn dĩ cũng sẽ mang lại không ít lợi ích cho học viện, và điểm cống hiến xem như là phần thưởng.
Cách thứ hai là bán một số vật phẩm có giá trị lớn cho điện Cống Hiến. Điện Cống Hiến không chỉ có thể đổi bảo vật mà còn có thể đổi một số thứ thành điểm cống hiến. Tất nhiên giá thu mua sẽ thấp hơn nhiều so với giá đổi ra.
Tuy nhiên ở học viện Võ Thắng này, không có cách thứ ba nào để kiếm điểm cống hiến. Vì vậy, để tích lũy điểm cống hiến, rất nhiều đệ tử đều đem những gì mình có được bán cho điện Cống Hiến. Điện Cống Hiến cũng có thể kiếm được lợi nhuận từ chênh lệch giá.
Hiện tại trong tay Sở Phong Miên, có 10.000 điểm cống hiến từ cuộc khảo hạch trên thuyền cứu nạn trước đó, cùng với 13.000 điểm cống hiến từ việc đổi yêu đan sau khi săn giết yêu thú ở vòng khảo hạch thứ hai. Tổng cộng là 23.000 điểm cống hiến, đây là một tài sản không hề nhỏ. Số tài sản này đã vượt qua tài sản của hai Lâm Phủ gộp lại. Đặt ở một số vùng đất xa xôi, nó đã đủ để trở thành một phú hào.
"Dừng lại!"
Sở Phong Miên vừa bước vào điện Cống Hiến, một tiếng quát như sấm sét bất ngờ vang lên từ một bên.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy có vài tráng hán từ bên cạnh tiến đến. Mấy người này đều mặc áo đỏ, tượng trưng cho thân phận của bọn họ.
Người của đội chấp pháp.
Trong học viện Võ Thắng, đội chấp pháp là thế lực lớn nhất. Đội chấp pháp thường tuần tra trong học viện để duy trì môn quy.
Đa số những đệ tử đội chấp pháp này là một số lão nhân từ các môn phái bên ngoài, tư chất của bọn họ không đủ, không thể thăng lên nội môn, nhưng thực lực cũng không tệ. Bọn họ chọn gia nhập đội chấp pháp. Tuy rằng có thể lãng phí một số thời gian tu luyện nhưng có thể kiếm được không ít chỗ tốt.
"Các vị có chuyện gì?" Sở Phong Miên nhìn đám đệ tử đội chấp pháp tiến đến, bình tĩnh mở miệng.
Thực lực của mấy tên đệ tử đội chấp pháp này đều ở khoảng đỉnh phong Đoán Thể Cảnh, trong mắt Sở Phong Miên, hắn có thể tùy ý đối phó. Có điều, đệ tử đội chấp pháp có quyền giám sát đệ tử trong môn phái, nên Sở Phong Miên không muốn tùy tiện gây xung đột với bọn chúng.
"Không có gì, chỉ là thấy ngươi có vẻ hơi lạ mặt?" Một tên đệ tử đội chấp pháp đánh giá Sở Phong Miên, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.
"Đội chấp pháp chúng ta ngày ngày tuần tra học viện, rất vất vả. Là một người mới, ngươi cũng nên cống hiến một ít tài phú cho học viện chứ?"
"Ừm?" Thấy đám đệ tử đội chấp pháp này tới, Sở Phong Miên cũng đoán được ý của chúng.
Những đệ tử đội chấp pháp này lợi dụng quyền hành trong tay, thường nhắm vào một số đệ tử để yêu cầu tài phú, nhất là những tân nhân mới đến thường xuyên bị chúng vòi vĩnh. Dù sao tân nhân vừa mới nhập học không muốn gây xung đột, nên thường là chấp nhận bỏ tiền để cho yên chuyện.
Xem ra đám đệ tử đội chấp pháp này thấy Sở Phong Miên mặt lạ, nên muốn đến vòi vĩnh một chút chỗ tốt.
"Đây là chút quà mọn, các vị vất vả rồi." Sở Phong Miên cũng lười tính toán với bọn này, tùy ý lấy từ trong túi trữ vật ra một bình Tụ Khí Đan, ném cho tên đệ tử đội chấp pháp cầm đầu.
Số tài sản này đối với Sở Phong Miên chẳng đáng là gì, hắn cũng không muốn rước thêm phiền phức.
"Nha?" Thấy Sở Phong Miên hào phóng như vậy, vẻ tham lam trong mắt tên đệ tử đội chấp pháp kia càng lớn, hắn cầm lấy bình Tụ Khí Đan, cười nói.
"Sư đệ quả nhiên hào sảng, nhưng ở đây có đến mười anh em. Một bình đan dược này, chúng ta không thể chia ra được a."
"Như này đi, sư đệ lấy thêm một ít đan dược, cho mỗi người chúng ta mười anh em một bình, coi như là ngươi cống hiến cho học viện."
"Cái gì?" Nhìn đám đệ tử đội chấp pháp không chịu buông tha, trong mắt Sở Phong Miên lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Hắn vốn không muốn dây dưa với đám đệ tử đội chấp pháp này, nhưng đám người này cố tình gây khó dễ thì hắn cũng không sợ.
Lòng tham không đáy, xem ra đám người này coi Sở Phong Miên như quả hồng mềm để bắt nạt.
"Cút!" Sở Phong Miên nhướng mày, tức giận quát.
Hắn nhận ra đám đệ tử đội chấp pháp này thật sự tham lam vô độ, nên không còn tâm tình dây dưa với chúng.
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì?" Tên đệ tử đội chấp pháp lộ ra vẻ giận dữ nói.
"Dám đối đầu với đệ tử đội chấp pháp chúng ta, xem ra ngươi vẫn chưa rõ sự lợi hại của đội chấp pháp chúng ta!"
"Ra tay! Bắt vài người, dạy cho tiểu tử này một bài học. Đem túi trữ vật của hắn lấy tới, nếu hắn không chịu giao ra thì chúng ta tự mình lấy!"
"Một tên mới, vừa bước chân vào học viện đã dám ngạo mạn như vậy, xem ra không cho hắn một bài học thì không được!"
"Phong Tề sư huynh, để cho ta đi. Lâu rồi chưa được dạy dỗ dạng người mới không biết trời cao đất dày này!" Một võ giả có mỏ ưng từ trong đám người đi ra, đánh giá Sở Phong Miên vài lần, cười lạnh nói.
"Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi ở bên ngoài là thiên kiêu gì đó. Đến học viện Võ Thắng này, ngươi có là đầu rồng cũng phải quấn tròn lại cho ta!" Vừa nói, võ giả mỏ ưng vừa tung một quyền đột ngột về phía Sở Phong Miên.
Quyền này vừa ra, lập tức cuốn theo một trận cuồng phong, đủ để chặt ngang một cây đại thụ che trời. Nếu để võ giả Đoán Thể Cảnh thất trọng thông thường gặp phải, có lẽ một quyền này có thể làm gãy mấy cái xương sườn.
"Muốn chết?" Ánh mắt Sở Phong Miên lạnh đi, tay hắn cũng nắm thành quyền, đánh về phía tên võ giả mỏ ưng kia.
"Một đám chó do học viện nuôi dưỡng mà thôi, thật đúng là coi mình là chủ nhân của học viện này sao?"
"Phanh!" Hai quyền va chạm.
Cánh tay của tên võ giả mỏ ưng vặn vẹo thành một hình thù quái dị. Cả cánh tay hắn đã bị Sở Phong Miên đánh gãy.
Đây là kết cục do Sở Phong Miên đã nương tay, nếu không với một quyền này, hắn đã có thể giết chết tên võ giả mỏ ưng này rồi.
"Cái gì?"
"Một tên mới, lại có thực lực đáng sợ như vậy?" Nhìn tên võ giả mỏ ưng bị một quyền đánh gãy cánh tay, mấy tên đệ tử đội chấp pháp khác đều biến sắc.
"Tiểu tử, mặc kệ thực lực của ngươi như thế nào? Dám đánh bị thương đệ tử đội chấp pháp, xem ra ngươi thật sự không coi đội chấp pháp chúng ta ra gì!" Tên đệ tử đội chấp pháp cầm đầu lạnh lùng nói.
"Quỳ xuống, giao ra túi trữ vật, xin lỗi chúng ta, chuyện này coi như xong."
"Bằng không, kết cục đắc tội đội chấp pháp, ngươi sẽ phải hối hận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận