Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 166: Truy sát

"Chương 166: Truy Sát Với thực lực của Viêm Huyền, nếu để hắn có được thanh Xích Viêm kiếm này, thì cho dù Sở Phong Miên và Hàn Nguyệt Ly hợp sức cũng không phải đối thủ của hắn.
“Giờ muốn thu hồi ư? Đã muộn rồi! Bí pháp này một khi thi triển, Xích Viêm kiếm sẽ thuộc về bản thiếu gia!” Nghe thấy giọng của Hàn Nguyệt Ly, Viêm Huyền ngông cuồng cười lớn nói.
“Tiểu mỹ nhân, bản thiếu gia cứ giết tiểu tử này trước, rồi sau đó sẽ từ từ chơi với ngươi!” “Vậy sao?” Khóe miệng Sở Phong Miên lộ ra vài phần ý cười khinh thường.
“Linh khí vào tay Sở mỗ, chưa ai cướp đi được!” “Trấn!” Trong miệng Sở Phong Miên, lạnh nhạt phun ra một chữ, một luồng long uy bất thình lình xuất hiện.
Xích Viêm kiếm trong lòng bàn tay Sở Phong Miên, thân kiếm rung động rồi lập tức dừng lại.
Trong Xích Viêm kiếm này đúng là có khắc cấm chế, nhưng Xích Viêm kiếm giờ đây đã được Sở Phong Miên tế luyện lại một lần.
Nhất là Xích Viêm kiếm đã bị Sở Phong Miên dùng huyết tế luyện, nên giờ cấm chế trong đó đã bị phá hủy hoàn toàn.
Xích Viêm kiếm này, chỉ có một mình Sở Phong Miên mới có thể khống chế.
“Còn không được sao? Vậy thì Sở mỗ phải ra tay thôi!” Sở Phong Miên cười lớn một tiếng, thân hình khẽ động, lập tức lao về phía Viêm Huyền.
Xích Viêm kiếm trong tay hắn, một kiếm đột nhiên chém ra.
Một kiếm này chém ra, lại khiến không gian xung quanh đều rung lên, đây là điều mà chỉ có lực lượng gần Ngự Phong Cảnh mới có thể làm được.
Một kích toàn lực của Sở Phong Miên bây giờ đã gần như đạt tới lực lượng Ngự Phong Cảnh.
Không gian rung động khiến cả Huyền Viêm cũng phải lùi lại, tránh né mũi kiếm của Xích Viêm kiếm lúc này!
“Cũng tốt! Nếu bây giờ không thể khống chế Xích Viêm kiếm, vậy bổn thiếu cứ chém giết ngươi trước! Sau đó sẽ đoạt lại Xích Viêm kiếm!” Huyền Viêm hét lớn một tiếng, ngọn lửa bảy màu trên người bất thình lình biến thành một vòng xoáy khổng lồ, trong vòng xoáy đó, trong nháy mắt lại hiện lên một con mắt khổng lồ.
Con mắt này, vừa ngưng tụ đã tạo ra một áp lực vô tận khiến Sở Phong Miên và Hàn Nguyệt Ly không khỏi ra tay chống đỡ.
“Không hay rồi! Đây là Hoàng Thiên Chi Nhãn! Hai mắt của cường giả chí tôn hoàng tộc viễn cổ, một khi bị nó nhìn thấy, sẽ bị ngọn lửa bảy màu thiêu đốt thân thể, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không thể!” Hàn Nguyệt Ly kinh ngạc nói khi nhìn thấy Hoàng Thiên Chi Nhãn ngưng tụ.
Hỏa diễm bắn ra từ Hoàng Thiên Chi Nhãn gần như không thể trốn thoát, tốc độ của người sao có thể nhanh hơn mắt.
Chỉ thấy Hoàng Thiên Chi Nhãn vừa nhìn về phía Sở Phong Miên và Hàn Nguyệt Ly thì lập tức có hai cột hỏa diễm hóa thành hai đầu hỏa long gào thét lao đến.
“Hoàng Thiên Chi Nhãn ư? Hoàng tộc viễn cổ quả thật rất cường đại, nhưng chỉ với chút huyết mạch mỏng manh của ngươi thì có thể đáng là gì!” Sở Phong Miên khinh thường nói.
“Kiếm!” Vừa thốt ra chữ kiếm, một cỗ kiếm ý kinh thiên đột nhiên bộc phát từ trong người Sở Phong Miên.
Kiếm ý này, tuyệt đối còn đáng sợ hơn bất cứ một kiếm tu nào ở Võ Thắng quốc gia bây giờ.
“Cái gì?” Hàn Nguyệt Ly đứng cạnh Sở Phong Miên nhìn kiếm ý bộc phát của hắn, sắc mặt kinh hãi.
Kiếm ý khủng bố tới cực điểm, cho dù là một số kiếm đạo Thánh giả cũng chưa chắc đã bộc phát ra được.
Sở Phong Miên đến cùng là một loại yêu nghiệt gì, sao lại có kiếm ý đáng sợ đến vậy!
Kiếm ý này như đạt đến cực hạn, dù sức mạnh bùng nổ cũng không phải là đạt tới đỉnh phong kiếm đạo, nhưng đây không phải do kiếm ý Sở Phong Miên lĩnh ngộ chưa đủ, mà là do bị quản chế bởi thực lực của hắn.
“Kiếp trước khổ tu kiếm ý! Lần này dùng ngươi để thử một lần xem sao!” Sở Phong Miên cười lớn một tiếng.
“Nghịch chuyển càn khôn!” Xích Viêm kiếm trong tay Sở Phong Miên, một kiếm vung ra.
Một đạo kiếm khí dài hai ba mươi mét, trong nháy mắt chém về phía Viêm Huyền.
Tốc độ đạo kiếm khí này nhanh như điện chớp, trong nháy mắt đã đến gần Viêm Huyền.
“Phanh!” Một tay của Viêm Huyền bị đạo kiếm khí này chém đứt.
Đó là do phản ứng của Viêm Huyền cực nhanh, nếu chậm một chút thôi thì hắn đã bị Sở Phong Miên chém làm đôi rồi.
“Hoàng Thiên Chi Nhãn! Diệt cho ta hắn!” Bị chém một tay, nỗi đau thấu xương tràn ngập trong lòng khiến Viêm Huyền càng thêm phẫn nộ.
Hoàng Thiên Chi Nhãn trên bầu trời cảm thấy sự tức giận của Viêm Huyền, một luồng hỏa diễm khổng lồ hơn xuất hiện.
Biển lửa ngập trời, lập tức chặn trước mặt Sở Phong Miên.
“Cút ngay!” Sở Phong Miên lại vung kiếm, chém ra một kiếm nữa.
Loại kiếm thuật cường đại này, đổi lại bất kỳ võ giả nào đều khó có thể liên tục xuất ra, nhưng giờ Sở Phong Miên có thần mạch.
Với loại kiếm thuật này, hắn dù có xuất ra cả trăm đạo cũng không thành vấn đề!
“Cho ta nát!” Sở Phong Miên hét lớn, đạo kiếm khí này xé toạc biển lửa, lao thẳng lên trời, một kiếm chém thẳng vào Hoàng Thiên Chi Nhãn.
Vòng xoáy khổng lồ bị chém làm hai nửa, con mắt to lớn bên trong lập tức vỡ vụn ra.
Hoàng Thiên Chi Nhãn, thủ đoạn mạnh nhất của Viêm Huyền, thế mà đã bị Sở Phong Miên phá tan!
“Đáng chết! Tại sao lại có võ giả yêu nghiệt như vậy, hắn tuyệt đối không phải người! Quả là yêu nghiệt!” Viêm Huyền nhìn Sở Phong Miên, sắc mặt đại biến.
Hoàng Thiên Chi Nhãn là con át chủ bài mạnh nhất của hắn, hắn tung ra Hoàng Thiên Chi Nhãn là để nhanh chóng tiêu diệt Sở Phong Miên, đoạt lấy Xích Viêm kiếm.
Nhưng bây giờ ngay cả Hoàng Thiên Chi Nhãn cũng bị tùy tiện chém vỡ, hắn còn sức phản kháng nào nữa chứ.
“Trốn!” Trong lòng Viêm Huyền lúc này chỉ còn lại một chữ này.
Ngay cả con át chủ bài mạnh nhất của Viêm Huyền cũng không phải đối thủ của Sở Phong Miên, nếu không trốn thì còn lựa chọn nào khác nữa.
Thân hình hắn hóa thành một đạo độn quang hỏa hồng, lập tức bay trốn về phía dãy núi.
“Sở Phong Miên, ngươi cứ chờ đó, nếu để Chúc Viêm Môn tiền bối biết chuyện Xích Viêm kiếm, thì đó là tử kỳ của ngươi!” Viêm Huyền hét lớn, thân hình vội vã chạy thục mạng. Hận không thể bạo phát toàn bộ linh lực trong cơ thể để chạy trốn.
Trong thánh địa này, vẫn còn một số đệ tử Chúc Viêm Môn có thực lực Ngự Phong Cảnh, chỉ cần tìm được bọn chúng thì đủ để diệt sát Sở Phong Miên.
Chỉ cần trốn thoát, sớm muộn gì Sở Phong Miên cũng sẽ chết.
“Không thể để hắn trốn!” Sắc mặt Hàn Nguyệt Ly kinh biến, tay khẽ động, một vòng mũi kiếm thanh lam đã chém ra.
“Băng Liên kiếm thuật?” Nhìn vòng mũi kiếm này, ánh mắt Sở Phong Miên biến đổi, bất thình lình nhận ra Hàn Nguyệt Ly kiếm thuật này mình đã thấy ở đâu đó.
“Hàn Nguyệt Ly này sao lại biết đạo kiếm thuật này!” Sở Phong Miên đang trầm tư.
Mũi kiếm thanh lam kia trên không trung lập tức hóa thành một chuỗi băng sen, thành một đạo kiếm khí chém về phía Viêm Huyền.
Một kiếm chém trúng lưng Viêm Huyền.
“Đáng chết!” Viêm Huyền bị đau nhưng thân hình của hắn vẫn không dừng lại.
Giờ dừng lại chỉ có chết, dù đau đớn hắn cũng phải toàn lực mà chạy.
"
Bạn cần đăng nhập để bình luận