Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1389: Thanh Mộng bị vây

Chương 1389: Thanh Mộng bị vây Vì vậy ở Táng Tiên đại lục, những võ giả Yêu Thần hơi yếu đều chọn cách lập đội cùng nhau hoặc là bám vào đội của một vài cường giả. Việc một người đơn độc hành động ở Táng Tiên đại lục như Sở Phong Miên chẳng khác nào miếng mỡ treo miệng mèo, bị người vây g·iết cũng không thể trách ai khác mà chỉ có thể trách Sở Phong Miên quá bất cẩn.
“Tiểu tử, thấy ngươi có vẻ là người mới tới nhỉ, chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi, hãy giao Không Giới ra, sau đó thì cút đi, đúng rồi, cả những kỳ ngộ trên người ngươi cũng khai ra hết cho rõ ràng, lần này chúng ta tha cho ngươi một mạng, không g·iết ngươi.” Một tên Yêu Thần thuộc Hổ tộc cầm đầu trong đám Yêu Thần kia mắt lấp lánh nhìn Sở Phong Miên, cười lạnh nói không ngớt. Hắn vừa rồi cũng đã nhìn ra tốc độ độn quang của Sở Phong Miên nhanh hơn rất nhiều so với những võ giả cùng cảnh giới, hiển nhiên là có kỳ ngộ không nhỏ.
“Cút.” Sở Phong Miên liếc qua mấy tên Yêu Thần kia, hừ lạnh một tiếng. Mấy tên Yêu Thần này thậm chí còn không có đủ tư cách để hắn ra tay.
“Tiểu tử, ngươi đây là muốn rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao?” Nghe Sở Phong Miên t·r·ả lời, vẻ mặt tên Yêu Thần Hổ tộc lộ ra vài phần lạnh lẽo.
“G·i·ết cho ta tiểu tử này!” Giết!
Đột nhiên, mấy tên Yêu Thần đang vây quanh Sở Phong Miên đồng loạt ra tay, linh lực đáng sợ đồng thời oanh s·á·t về phía Sở Phong Miên.
Linh lực đầy trời từ bốn phương tám hướng cùng lúc oanh s·á·t đến.
“Chết!” Ngay khoảnh khắc mấy tên Yêu Thần này ra tay, thân thể Sở Phong Miên cũng động, tốc độ của hắn còn nhanh hơn so với mấy tên Yêu Thần này nhiều.
Linh lực đầy trời còn chưa kịp chạm đến thân thể Sở Phong Miên, đã thấy hắn vung tay, toàn bộ linh lực đều tan biến. Sau đó, Sở Phong Miên còn tùy tiện vung một ngón tay, linh lực từ đầu ngón tay hắn biến thành vài đạo k·i·ếm khí trực tiếp c·h·ém g·iết về phía mấy tên Yêu Thần.
Răng rắc!
Thân thể của mấy tên Yêu Thần ở trước k·i·ếm khí đã bị xuyên qua ngay tại chỗ, vẻ mặt bọn chúng vô cùng kinh hãi, còn chưa kịp chạy trốn. Từng đạo k·i·ếm khí đó ngay trong thân thể bọn chúng lập tức bạo p·h·át ra, tất cả huyết n·h·ục trong người chúng đều bị xoắn nát hết, sau đó trong chớp mắt liền tan biến trên không trung, hoàn toàn bị c·h·ém g·iết đến không còn gì.
"Cái này?"
"Đây là đệ tử của Sư Hổ Sơn, cứ như vậy mà c·hết sao?"
"Làm sao có thể, đám đệ tử Sư Hổ Sơn này ở Táng Tiên đại lục không biết đã săn g·iết bao nhiêu võ giả Yêu Thần, thế mà bây giờ lại c·hết như thế này?"
Nhìn đám Yêu Thần kia trong nháy mắt biến mất, đến cả một giọt tinh huyết cũng không còn, mọi người xung quanh đều há hốc mồm kinh ngạc. Đám Yêu Thần này tuy không có Lục Kiếp Chân Đế nhưng có thể tìm Lục Kiếp Chân Đế bình thường bị bọn chúng liên thủ thì cũng chỉ có thể bị ép lui, không ngờ hôm nay lại bị g·i·ết dễ dàng như vậy.
Đặc biệt là bọn họ nhìn rõ ràng, cảnh giới của Sở Phong Miên mới chỉ là một vị Chuẩn Đế.
“Người này là ai?” Trong đám người không ít người vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Sở Phong Miên nhưng bóng dáng của hắn đã sớm biến mất. Hắn không muốn lãng phí thời gian vào những người đó, sau khi g·iết xong đám Yêu Thần kia, Sở Phong Miên liền thúc dục độn quang, bay về phía bảo tàng.
Trên đường đi, những kẻ không có mắt không hề ít, Sở Phong Miên lại gặp thêm ba đợt cản đường ch·ặ·n g·iết, tất cả đều bị hắn một chiêu đánh tan tành.
Thảo nào mỗi khi Táng Tiên đại lục mở ra đều có một lượng lớn võ giả Yêu Thần c·hết trong đó, không nói đến nguy hiểm bên trong Táng Tiên đại lục mà chỉ riêng việc bị ch·ặ·n g·iết thôi cũng không biết có bao nhiêu võ giả Yêu Thần phải c·hết.
“Khí tức cường giả nhiều quá!” Khoảnh khắc Sở Phong Miên gần đến khu vực bảo tàng thì đã cảm nhận được vô số khí tức của cường giả. Những người có thể được Sở Phong Miên coi là cường giả ít nhất đều là Cổ Đế, hiện tại Sở Phong Miên cảm nhận được có khoảng hơn 100 Cổ Đế đang ở gần bảo tàng này.
Mà trong số Cổ Đế này cũng không phải tất cả đều là Thất Kiếp Cổ Đế mà còn có cả Bát Kiếp Cổ Đế, Sở Phong Miên cảm nhận được ít nhất là năm vị. Về phần Cửu Kiếp Cổ Đế thì lại không có.
Cửu Kiếp Cổ Đế gần như một lòng muốn tìm kiếm cơ hội bước vào Thiên Nhân Cảnh, bế quan khổ tu nên ít khi đi lại bên ngoài.
“Có cường giả đang giao chiến sao?” Mắt Sở Phong Miên lấp lóe, ngay lúc quan s·á·t hắn lập tức nhận ra một luồng ba động linh lực lớn. Luồng ba động linh lực này tuyệt đối là của mấy vị Cổ Đế giao thủ, thậm chí trong đó còn có cả lực lượng của Bát Kiếp Cổ Đế, trong cuộc giao chiến này cả Bát Kiếp Cổ Đế cũng tham gia.
“Đi xem một chút!” Mắt Sở Phong Miên lóe lên, giấu thân hình, lặng lẽ thúc dục độn quang tới gần.
Hắn đến khu vực gần bảo tàng này cũng đã nhìn ra, bảo tàng còn chưa thật sự mở ra, chỉ có hào quang thất thải ở phía trên đã hoàn toàn bừng sáng lên. Hào quang thất thải này lan rộng ra cả mấy trăm dặm, ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Cho nên dù bảo tàng còn chưa thật sự mở ra, nhưng nó đã thu hút vô số cường giả đến, thêm vào việc mọi người truyền tin cho nhau thì có thể nói võ giả Yêu Thần ở cả Táng Tiên đại lục đều đang hướng về phía này mà tiến tới.
Thân hình Sở Phong Miên dần tiến đến gần nơi có ba động linh lực, nhìn qua đó là một thung lũng. Mọi ba động linh lực đều phát ra từ thung lũng này.
Ở phía trên thung lũng này có người bố trí c·ấ·m chế trận p·h·áp ẩn giấu linh lực, Cổ Đế bình thường chưa chắc đã phát giác được nhưng nó lại không qua mắt được linh thức của Sở Phong Miên. Hắn lặng lẽ bay vào trong thung lũng này, vừa liếc nhìn liền thấy một nữ tử áo xanh đang bị vây ở chính giữa, tổng cộng có mười ba tên Cổ Đế đang cùng nhau ra tay vây công cô gái áo xanh này.
Sở Phong Miên vừa nhìn đã nhận ra, nữ tử áo xanh này không ai khác chính là Tam sư tỷ Thanh Mộng của Sở Phong Miên. Trong mười ba tên Cổ Đế kia, thế mà có đến hai người là Bát Kiếp Cổ Đế, còn một tên Thất Kiếp Cổ Đế mà Sở Phong Miên quen biết, đó là Mục Huyền sư huynh, Phiền Quang Cổ Đế.
Trong đám Cổ Đế này có không ít người tướng mạo khá giống Mục Huyền, đều là người của Mục gia. Thanh Mộng đang lấy sức một mình đối kháng lại mười ba vị Cổ Đế liên thủ, Sở Phong Miên nhìn ra được, thực lực của Thanh Mộng có lẽ còn cao hơn cả hai vị Bát Kiếp Cổ Đế kia.
Đơn đả độc đấu Bát Kiếp Cổ Đế không phải là đối thủ của Thanh Mộng nhưng bây giờ phải đối mặt với mười ba Cổ Đế liên thủ lại khiến cho Thanh Mộng phải chịu không ít đau khổ, thậm chí rơi vào tuyệt cảnh.
"Thanh Mộng, không cần giãy dụa nữa, hôm nay ngươi nhất định phải c·hết ở Táng Tiên đại lục này. Để g·i·ết được ngươi, Mục gia chúng ta đã toàn lực xuất động, cho dù ngươi có mạnh đến đâu, hôm nay ngươi cũng khó thoát c·ái c·hết!” Một tên Bát Kiếp Cổ Đế của Mục gia nhìn chằm chằm Thanh Mộng cười lạnh nói không ngừng. Linh lực trên người hắn hoàn toàn bộc phát, một luồng kim mang bao phủ khắp người hắn, khí thế vô cùng khủng khiếp. Trong ánh mắt hắn ẩn hiện vẻ tham lam.
"Giao đồ vật ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi c·hết sảng khoái hơn."
"Giết!"
Thanh Mộng hừ lạnh một tiếng, một đạo thanh mang từ lòng bàn tay cô c·h·ém g·iết ra ngoài, mấy vị Cổ Đế đều bị đạo thanh mang này ép lui ra, nhưng sắc mặt của Thanh Mộng cũng trở nên khó coi hơn mấy phần, trên áo xanh của nàng đã có vài vết máu, hiển nhiên là bị thương.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận