Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1253: 1 chỉ chấn vỡ

Chương 1253: Một chỉ trấn vỡ Hoàng tộc Kim Đồng Hổ tộc, lại cam tâm tình nguyện vì Mục thiếu hiệu lực? Rất nhiều Yêu Thần thấy Hổ Tráng mắt vàng đều thì thầm, có chút khó tin nói ra. Đây chính là Vương tộc trong vô số bầy yêu thú, Hổ Tráng lại càng là Hoàng tộc Kim Đồng Hổ tộc. Nhưng hắn hiện tại lại cam tâm tình nguyện phụng Mục thiếu làm chủ, nguyện ý làm việc cho Mục thiếu. Xem ra Mục thiếu quả thực là thiên tài tuyệt thế, dù cho Hổ Tráng cũng cam nguyện vì hắn cống hiến sức lực. "Lần này tên nhóc kia có phiền phức rồi." Không ít người quay đầu nhìn về phía Sở Phong Miên, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng. Kim Đồng Hổ tộc, huyết mạch vô cùng tôn quý, bản thân lực lượng đã mạnh hơn các võ giả Yêu Thần cùng cảnh giới. Hơn nữa, đáng sợ nhất là đôi mắt vàng kia, được cho là đủ để làm mê loạn tâm trí các võ giả Yêu Thần. Bị đôi mắt vàng này để ý đến sẽ rơi vào ảo cảnh trong một thời gian ngắn. Trong chiến đấu ở cấp bậc Chuẩn Đế này, dù chỉ rơi vào ảo cảnh không tới một giây cũng đủ để chí mạng. "Nhóc con, c·h·ết cho ta!" Hổ Tráng quát lạnh một tiếng, lặng lẽ đôi mắt vàng của hắn bỗng trở nên yêu dị hơn. Chỉ cần dư quang nhìn thấy mắt vàng thôi cũng đã bị hút vào, rơi vào ảo cảnh. Ánh mắt của Sở Phong Miên cũng không khỏi nhìn sang. "Không ổn rồi, tên nhóc này không hề có phòng bị." Thấy cảnh này, một vài võ giả không khỏi lắc đầu. Cách đối phó tốt nhất với Kim Đồng Hổ tộc là không nhìn vào mắt vàng của chúng, cố gắng né tránh cũng được. Với võ giả Yêu Thần cấp bậc Chuẩn Đế, cho dù nhắm mắt cũng đủ sức chiến đấu. Nhưng rõ ràng Sở Phong Miên không có kinh nghiệm đối phó Kim Đồng Hổ tộc, cứ thế nhìn vào mắt vàng chẳng khác nào tự tìm đường c·h·ết. Ngay khi ánh mắt Sở Phong Miên nhìn vào mắt vàng, không gian Chiến Long Chi Trảo cũng dường như ngừng lại. Thấy thế, Hổ Tráng lộ ra vài tia tiếu dung t·à·n nhẫn, thân hình hắn lóe lên, trực tiếp lao về phía Sở Phong Miên. Hai trảo hổ nhắm thẳng vào n·g·ự·c Sở Phong Miên. Hắn không chỉ muốn cho Sở Phong Miên một bài học mà còn muốn nhân cơ hội này chém g·i·ế·t Sở Phong Miên. Hai trảo hổ đã gần đến n·g·ự·c Sở Phong Miên, khóe miệng Hổ Tráng đã bắt đầu cười lớn. Lúc này, cho dù Sở Phong Miên đột nhiên tỉnh lại cũng không có ý nghĩa gì. Huống chi nhìn dáng vẻ của Sở Phong Miên, sắc mặt không hề có chút bối rối, vẫn cứ bình tĩnh, căn bản không có phát giác được nguy hiểm. "Còn tưởng là nhân vật nào, loại phế vật này cũng dám đối đầu với Mục thiếu?" Hổ Tráng lộ ra mấy phần khinh thường, vừa mở miệng thì đột nhiên thấy khóe miệng Sở Phong Miên hiện lên vẻ nghiền ngẫm. Thấy nụ cười này, trong lòng Hổ Tráng cảm nhận được một tia nguy hiểm, lực hai trảo hổ trong nháy mắt bộc phát, nhắm ngay n·g·ự·c Sở Phong Miên mà đâm thẳng tới. "Phá!" Đột nhiên, ngay khi hai trảo hổ sắp chạm vào n·g·ự·c Sở Phong Miên, Sở Phong Miên đột ngột ra tay. Sở Phong Miên giơ tay lên, chậm rãi ấn về phía Hổ Tráng một ngón tay. Một ngón tay hạ xuống, hai trảo hổ kia tựa như phải chịu một lực cực lớn, bắt đầu vặn vẹo. Chỉ một ngón tay, một ngón tay thoạt nhìn rất hời hợt, thậm chí không ai nhận ra sự ảo diệu của nó. Trước mắt bao người, đôi trảo hổ của Hổ Tráng vỡ vụn. Biến cố quá bất ngờ, vượt quá dự đoán của mọi người, ban đầu mọi người đều nghĩ Sở Phong Miên chắc chắn phải c·h·ết. Ai ngờ đến vào thời khắc mấu chốt này, Sở Phong Miên tỉnh lại, tùy tiện một chỉ đã khiến hai trảo hổ của Hổ Tráng vỡ nát. Biến cố đột ngột này khiến rất nhiều người vây xem còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên. "A!" Hổ Tráng thảm thiết kêu la, đôi trảo hổ bị Sở Phong Miên chấn vỡ khiến toàn thân hắn r·u·n rẩy. Với Hổ tộc, đôi trảo hổ này tương đương với linh khí của võ giả, cứng rắn phi phàm, có thể so sánh với thiên cấp linh khí. Vậy mà dưới một ngón tay của Sở Phong Miên lại trực tiếp tan nát. "Ngươi, sao ngươi lại không bị mắt vàng khống chế!" Hổ Tráng nhìn Sở Phong Miên gào lên. Mắt hổ mắt vàng là thủ đoạn mạnh nhất của Kim Đồng Hổ tộc nhưng giờ Sở Phong Miên lại hoàn toàn không bị nó khống chế. Ngay từ đầu, Sở Phong Miên đã không xem Hổ Tráng ra gì, nên mới thong thả ra tay vào phút cuối. "Mắt hổ mắt vàng? Chỉ là một chút huyễn thuật cũng muốn làm lung lay đạo tâm của ta?" Sở Phong Miên nghe Hổ Tráng nói mà bật cười. Ảo cảnh do Tâm Ma Chi Vương ngưng tụ ra còn mạnh hơn mắt hổ mắt vàng này gấp nghìn, vạn lần. Đến cả Tâm Ma Chi Vương cũng không làm gì được Sở Phong Miên, huống hồ là đôi mắt vàng này. "Hôm nay ta không g·i·ế·t ngươi, phế một đôi vuốt, lấy đó làm trừng phạt, ngươi quỳ xuống đi, ở đây tỉnh lại cho tốt." Sở Phong Miên lười nói nhảm với Hổ Tráng. Với Sở Phong Miên, Hổ Tráng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, một kẻ mà bình thường Sở Phong Miên không thèm để ý tới. Sở Phong Miên có hứng thú với Mục thiếu kia hơn, còn về Hổ Tráng thì ngay cả tư cách để Sở Phong Miên nói nhảm cũng không có. Tâm thần Sở Phong Miên khẽ động, long uy kinh khủng bao phủ lấy thân thể Hổ Tráng, dưới ánh mắt không thể tin của mọi người. Hổ Tráng quỳ xuống, quỳ gối trước vương tọa của Sở Phong Miên. "Ngay cả Hổ Tráng cũng không phải là đối thủ của người này?" Nhìn Sở Phong Miên, mọi người xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh. Bọn họ vốn cho rằng Sở Phong Miên chỉ là kẻ không biết trời cao đất rộng. Nhưng bây giờ xem ra, Sở Phong Miên tuy ngông cuồng nhưng cũng có cái vốn ngông cuồng của mình. Ngoài Mục thiếu ra, chỉ sợ trong đám người mới lần này không còn ai có thể so tài với Sở Phong Miên. "Ngoài Mục thiếu ra, lại thêm một Sở Phong Miên." Dần dần danh tiếng của Sở Phong Miên đã bắt đầu nổi lên tại Thánh Long bí cảnh. Tất cả những chuyện này Sở Phong Miên đều không muốn quan tâm, việc hắn ra tay chỉ là để cảnh cáo Mục thiếu và đám người kia, rằng Sở Phong Miên không dễ trêu chọc, đừng có đến gây sự với hắn. Lúc mọi người còn chưa hết kinh ngạc thì vương tọa của Sở Phong Miên đã biến mất. Đồng thời thân hình của Sở Phong Miên cũng biến mất trong mắt mọi người. Đám người vây xem một lúc lâu mới tan hết. Chỉ là từ sau sự việc này, trước cửa của Sở Phong Miên không còn ai tới khiêu khích nữa. Đến cả người của Mục Đế hội dường như cũng lựa chọn chịu thiệt, không đến tìm Sở Phong Miên gây rối. Mãi đến một ngày sau, một lão giả đến mang mấy người đang quỳ gối trước động phủ của Sở Phong Miên đi. Sở Phong Miên không có ý định ra tay ngăn cản, với hắn một bài học đã là đủ rồi, việc Sở Phong Miên khiến đám người này quỳ gối trước động phủ chỉ là để dọa khỉ. Mục đích đã đạt được, ai cứu, Sở Phong Miên cũng lười để ý. (Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ convert. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận