Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 4136: Một cái cảnh cáo

Chương 4136: Một lời cảnh cáo
Một Cổ Tổ muốn chạy trốn trước mặt Sở Phong Miên là điều gần như không thể xảy ra. Tuy nhiên, Sở Phong Miên vẫn không ra tay truy sát. Đó là bởi vì, thực lực hắn hiện tại đang thể hiện đã là cực hạn. Nếu bại lộ thêm thực lực, có thể sẽ gây thêm phiền phức. Với cả việc vừa chém g·iết nhiều võ giả Âm Phủ như vậy, chắc cũng đủ để cho Âm Phủ bên kia một bài học. Để đám võ giả Âm Phủ này không còn tiếp tục tới dây dưa nữa. Để Hoài Cổ còn sống trở về cũng là một lời cảnh cáo đối với Âm Phủ.
"Đi thôi."
Giải quyết xong đám võ giả Âm Phủ, Sở Phong Miên quay sang nhìn hai huynh muội Vương Tân Vân Nguyệt mặt mày ngơ ngác phía sau, bình thản lên tiếng. G·iết mấy võ giả Âm Phủ, mấy Cổ Tổ, đối với Sở Phong Miên mà nói, căn bản không đáng để hắn để ý. Dù sao nếu không phải bọn chúng cứ lải nhải dây dưa, Sở Phong Miên cũng lười ra tay với đám Cổ Tổ cổ thánh này. Nhưng trong mắt hai huynh muội Vương Tân Vân Nguyệt, hình tượng Sở Phong Miên lại càng trở nên kinh khủng.
Phân bộ Âm Phủ ở Hoa Lân thành xem như bị Sở Phong Miên t·à·n s·á·t không còn. Nhất là Cổ Tổ đã ch·ế·t dưới kiếm của Sở Phong Miên, hai huynh muội Vương Tân Vân Nguyệt đã từng gặp mặt một lần, trước đây là đại nhân vật mà hai người họ đều phải ngưỡng vọng. Nhưng giờ, trong tay Sở Phong Miên, không có chút sức phản kháng, liền bị một kiếm c·h·é·m g·iết, ngay cả trốn cũng không được. Nhất là lời cuối của Hoài Cổ, thực lực Sở Phong Miên chỉ sợ có tư cách đứng vào top 5 bảng Hoàng Giả.
Thiên tài võ giả top 5 bảng Hoàng Giả là cấp bậc gì, hai huynh muội Vương Tân Vân Nguyệt dù chưa từng gặp, cũng đã nghe nói qua. Đây tuyệt đối là nhân vật lớn mà trước đây hai người chưa từng dám nghĩ đến.
"Xem ra lần này, chỉ sợ không ai còn dám tới giải cứu chúng ta."
Vương Tân không khỏi thở dài một tiếng.
"Tuyệt kiếm đại nhân này, ngược lại vẫn tốt, nhìn không phải là người thích s·á·t sinh bừa bãi, chúng ta rơi vào tay hắn, có lẽ không tệ hơn so với việc rơi vào tay những người khác bao nhiêu."
Vân Nguyệt ngược lại có chút lạnh nhạt. Dù sao, bất kể là thế lực nào muốn giải cứu họ, cuối cùng vẫn chỉ muốn khống chế cả hai người mà thôi. Cái gọi là giải cứu, chẳng qua là bắt hai người đi thôi. Họ hiện giờ ở trong tay Sở Phong Miên, là tù nhân. Nhưng nếu họ quay về Âm Phủ, chẳng phải cũng vẫn là tù nhân của võ giả Âm Phủ hay sao? Hai người họ liên quan đến danh ngạch Tử Phủ Cung, cho nên dù rơi vào tay bên nào, cũng không thoát khỏi vận mệnh này. Vân Nguyệt ngược lại nghĩ thông suốt rồi. Ít nhất giờ nhìn xem, ngoài việc muốn lợi dụng huyết mạch truyền thừa trên người họ, để giành lấy một suất vào Tử Phủ Cung ra, Sở Phong Miên không có ý định làm gì cả. Hai người họ cũng đi theo bên cạnh Sở Phong Miên, không bị giam lại, Sở Phong Miên cũng không đánh mắng họ, điều này đã xem như là may mắn rồi.
Nhất là vừa thấy Sở Phong Miên, sau khi đám võ giả Âm Phủ xuất thủ mới bị ép phải ra tay, rõ ràng Sở Phong Miên không phải là kẻ thích s·á·t hại người vô tội, đi theo Sở Phong Miên, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
"Chỉ hy vọng như vậy."
Vương Tân cũng thở dài một tiếng nói. Khi thấy võ giả Âm Phủ lần này tổn thất nặng nề, trong lòng hắn giờ đã từ bỏ ý định chạy trốn, cùng với việc tiếp xúc, hắn cũng p·h·át hiện Sở Phong Miên không phải là người hung dữ đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g như tưởng tượng ban đầu, lòng cũng bình hòa đi nhiều. Hiện tại điều hắn hy vọng nhất là Tử Phủ Cung nhanh chóng mở ra, rồi tước đoạt huyết mạch truyền thừa trên người hắn, để hắn được tự do. Còn rốt cuộc bên nào có được huyết mạch truyền thừa trên người hắn, hắn cũng đã không cần thiết nữa, chỉ đành mặc cho số phận.
"Yên tâm, đợi ta có được truyền thừa Tử Kiếm Thánh Hoàng trong Tử Phủ Cung, sẽ cho hai người một cơ duyên."
Đúng lúc này, Sở Phong Miên đột nhiên quay đầu nhìn hai người, bình thản lên tiếng.
"Đa tạ đại nhân."
Hai huynh muội Vương Tân Vân Nguyệt sửng sốt, rồi vội vàng cảm ơn. Dù không biết lời Sở Phong Miên là thật hay giả, nhưng thái độ đó cũng khiến hai người dễ chịu phần nào.
Bên trong Hoa Lân thành. Có lẽ vì những võ giả Âm Phủ vừa rồi, đường phố trở nên vắng vẻ yên tĩnh lạ thường, phần lớn võ giả đã chạy về nhà, hoặc là trốn ở đâu đó. Sở Phong Miên cứ thế đi nghênh ngang giữa phố, không một người đi đường nào dám ở gần hắn. Ngay cả khi Sở Phong Miên vào khu nội thành Hoa Lân, nơi vốn cần kiểm tra thân ph·ậ·n, võ giả phụ trách kiểm tra vừa thấy Sở Phong Miên đã đến, đều vội vã chạy trốn, để Sở Phong Miên tự do đi vào. Đó chính là sự r·u·ng động mà Sở Phong Miên vừa tạo ra cho võ giả ở Hoa Lân thành.
Âm Phủ thực chất là thế lực lớn nhất ở Hoa Lân thành. Võ giả Âm Phủ dám trực tiếp ra tay ở Hoa Lân thành, là vì Hoa Lân thành danh nghĩa vẫn thuộc Thần Phủ nhưng thực chất đã bị Âm Phủ khống chế. Cho nên đám võ giả Âm Phủ kia mới dám ngang nhiên xuất hiện ở Hoa Lân thành, vây c·ô·ng Sở Phong Miên. Bây giờ những đại nhân Âm Phủ cao cao tại thượng trong mắt bọn chúng đều bị Sở Phong Miên g·iết quân tan rã, những võ giả ở Hoa Lân thành còn ai dám trêu vào Sở Phong Miên nữa. Ngay cả thành chủ Hoa Lân, giờ cũng đã tránh mặt, sợ chọc đến Sở Phong Miên, dẫn tới họa s·á·t thân.
"Xem ra vẫn là cần thể hiện chút thực lực, mới tránh được phiền phức."
Sở Phong Miên lẩm bẩm một mình. Nhưng điều hắn lo lắng nhất hiện tại vẫn là dẫn tới cao giai Thánh Hoàng. Thực lực hắn vừa thể hiện cũng đã được Sở Phong Miên cân nhắc. Một Cổ Tổ, dù cho thực lực có thể so với Thánh Hoàng, có thể đứng trong top 5 bảng Hoàng giả, thì cuối cùng cũng chỉ là một thiên tài. Nhiều nhất chỉ gây được chút chú ý của Thánh Hoàng, với cao giai Thánh Hoàng mà nói, căn bản không lọt vào mắt. Cho nên, Sở Phong Miên cứ việc không kiêng nể gì, cũng không sao, dù sao, trừ khi là cao giai Thánh Hoàng, không thì với thực lực hiện giờ của Sở Phong Miên, đều có thể giải quyết được.
Nhưng một khi Sở Phong Miên bày ra toàn lực, đó là thực lực của một cường giả Thánh Hoàng chân chính. Cộng thêm thân ph·ậ·n thần bí, có khi sẽ gây chú ý của cao giai Thánh Hoàng bên Thần Phủ. Đến lúc đó, Sở Phong Miên sẽ gặp phiền toái lớn. Đừng nói đến chuyện Tử Phủ Cung, mà ngay cả việc tìm một nơi yên tĩnh, ngưng tụ thế giới bản thể, trùng kích Tiên Đế cảnh giới, cũng sẽ gặp khó khăn.
Vì vậy, Sở Phong Miên vẫn cần phải khiêm tốn một thời gian. Dù sao chỉ cần đợi đến khi Sở Phong Miên thành c·ô·ng ngưng tụ thế giới bản thể, bước vào Tiên Đế cảnh giới. Đến lúc đó, dù đối mặt với cao giai Thánh Hoàng, Sở Phong Miên cũng có đủ bản lĩnh để chiến một trận, hắn cũng không cần phải ẩn t·à·ng thân ph·ậ·n, bó tay bó chân nữa.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận