Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1131: Vong ân phụ nghĩa

"Cái này, cái này Tiên Huyết Quỷ Ưng vương, cứ vậy mà bị giết sao?"
"Sao có thể như thế được?"
"Cho dù là Chuẩn Đế, cũng chưa chắc đủ sức để trực tiếp oanh sát Tiên Huyết Quỷ Ưng vương này, người này rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?"
"Quá mạnh, chưa từng nghe nói qua có một cường giả như vậy, hơn nữa bản thể của hắn, con rồng này, lại chưa từng gặp bao giờ, trên người hắn lại có thể cảm nhận được khí tức vô cùng cổ xưa, đúng là huyết mạch viễn cổ."
Bảy tám tên võ giả kia, tận mắt nhìn thấy Tiên Huyết Quỷ Ưng vương bị Sở Phong Miên dễ như trở bàn tay oanh sát, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.
Trước đó, Tiên Huyết Quỷ Ưng vương còn chưa ra tay, chỉ riêng bầy Tiên Huyết Quỷ Ưng thôi đã đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh, vậy mà giờ lại bị Sở Phong Miên tùy ý giải quyết.
Tiên Huyết Quỷ Ưng vương vừa chết, lũ Tiên Huyết Quỷ Ưng còn lại, thấy Ưng Vương đã mất, liền ai nấy bỏ chạy tán loạn.
"Muốn trốn? Thiên Long Bát Âm!"
Mỗi một con Tiên Huyết Quỷ Ưng đều là từng khối Huyết Thạch, Sở Phong Miên đương nhiên không thể bỏ qua cho chúng.
Từ miệng Sở Phong Miên, một tiếng long ngâm đột nhiên vang lên, tiếng long ngâm này thoạt nhìn bình thường, nhưng lũ Tiên Huyết Quỷ Ưng kia nghe thấy thì từng con một thân thể bắt đầu phình to một cách kịch liệt, rồi sau đó "bành" một tiếng, trực tiếp nổ tung.
Giữa trời đất, ngoài từng đám huyết vụ, chỉ còn từng viên Huyết Thạch, theo Sở Phong Miên lăng không thu lại, đều rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
"Cái này, đây là thủ đoạn gì vậy?"
Nhìn một tiếng long ngâm mà đánh tan mấy ngàn con Tiên Huyết Quỷ Ưng còn lại, sắc mặt của mấy tên võ giả đều vô cùng kinh hãi.
Cảnh tượng này còn khiến bọn họ kinh hãi hơn so với khi vừa nãy nhìn thấy Sở Phong Miên oanh sát Tiên Huyết Quỷ Ưng vương, việc Tiên Huyết Quỷ Ưng vương c·hết có thể nói là do sức mạnh của Sở Phong Miên quá lớn.
Thế nhưng một tiếng long ngâm này, quét ngang tất cả, quả thực là một thủ đoạn kinh thiên động địa.
"Thiên Long Bát Âm! Đây là bí thuật vô thượng của long tộc, nghe nói là thủ đoạn mà long tộc đã từng dùng để thống trị thiên địa, một tiếng long ngâm, người nào thực lực hơi yếu sẽ bị đánh c·hết ngay lập tức, nghe nói tại Thần Long đế quốc, chỉ có Thần Long Hoàng và mấy vị Long Vương khác mới hiểu được, người này rốt cuộc là lai lịch thế nào, lại hiểu được bí thuật long tộc bậc này?"
Thiên Ca cầm đầu lẩm bẩm, người khác không rõ, nhưng hắn biết, chiêu này chính là bí thuật long tộc, Thiên Long Bát Âm.
Hắn đã từng nhìn thấy một vị Long Vương thi triển, chỉ một dư ba thôi cũng đủ làm hắn suýt chút nữa bị đánh c·hết, nhưng vị Long Vương đó thi triển vẫn không bằng Sở Phong Miên trước mắt.
Bởi vì Thiên Long Bát Âm mà Sở Phong Miên thi triển ra, mặc dù bọn họ ở gần, nhưng lại không hề chịu chút ảnh hưởng nào, điều này chỉ có khi linh lực được khống chế đạt tới một trình độ đỉnh cao mới có thể làm được.
"Các ngươi không sao chứ."
Sau khi giải quyết tất cả Tiên Huyết Quỷ Ưng, thân hình chiến long viễn cổ bắt đầu biến hóa, co nhỏ lại rồi hóa thành hình dạng Sở Phong Miên.
Điều này không đáng ngạc nhiên, phần lớn Yêu Thần, khi không chiến đấu, đều sẽ biến hóa thành hình người để tiết kiệm linh lực tiêu hao.
Nhưng bảy tám võ giả trước mắt này đều là nhân loại, không phải Yêu Thần biến thành, xem ra bọn họ cũng thuộc về một thế lực.
Yêu Cổ đại lục, lấy yêu làm đầu, nhưng không có nghĩa là không có võ giả nhân loại, chỉ là ở Cổ Xà đế quốc, nổi tiếng nhất vẫn là bát đại Hoàng tộc, nhưng cũng có những thế lực nhân loại như Ẩn Sát Hội.
Nhóm người này có lai lịch không hề tầm thường, trên người ai nấy hầu như đều có một món Linh Khí Thiên cấp, quả thực là quá xa xỉ.
Nếu không có những Linh khí Thiên cấp này, e là họ đã sớm không trụ được.
"Chúng ta không sao."
Nghe Sở Phong Miên mở lời, mấy tên võ giả mới vội vàng phản ứng lại.
"Đa tạ các hạ đã xuất thủ cứu giúp."
Mấy người bọn họ, khi nhìn thấy cảnh giới trên người Sở Phong Miên đều có chút sửng sốt, ban đầu cứ tưởng Sở Phong Miên không phải Chuẩn Đế, thì ít nhất cũng là vô thượng lão tổ gần Chuẩn Đế, nào ngờ chỉ là cảnh giới Thiên Mệnh chi cảnh.
So với nhiều người trong số họ còn thấp hơn một bậc, nên mới khiến bọn họ do dự một chút rồi gọi là "các hạ".
"Ta chỉ muốn có được bảo địa này, vốn cũng muốn đối phó với đám Tiên Huyết Quỷ Ưng kia, cứu các ngươi, chẳng qua là tiện tay thôi."
Sở Phong Miên tùy ý nói, hắn không mong chờ sự cảm tạ gì, đồng thời nói rõ ý của mình.
Bảo địa này, Sở Phong Miên muốn.
"Nếu như không có việc gì, các ngươi có thể rời đi."
Sở Phong Miên liếc qua mấy tên võ giả, tùy ý nói.
Sở Phong Miên nhận ra được sự do dự của bọn họ, một bảo địa, có thể mang đến của cải vô cùng lớn, cho dù hiện tại Sở Phong Miên có cứu bọn họ thì bọn họ vẫn phải cân nhắc.
"Thiên ca, giờ phải làm sao?"
Mấy tên võ giả kia, ánh mắt lấp lánh, một người trong số đó lên tiếng hỏi Thiên Ca cầm đầu.
"Người này xem ra là có ý định đến tranh đoạt bảo địa này."
"Hừ, tranh đoạt bảo địa? Bảo địa này là người của Tôn gia chúng ta, không ai có thể tranh đoạt, vừa nãy ta đã nhận được tin, cường giả gia tộc sắp đến, trước mắt phải cầm chân người này lại!"
Tôn Vân giọng lạnh lẽo, dường như đã sớm quên người vừa nãy cứu họ là ai.
"Nếu là long tộc, vậy phần lớn là lén lút từ Thần Long đế quốc chạy đến, không có hậu thuẫn gì, lại còn dám ở Cổ Xà đế quốc chúng ta làm càn, chờ cường giả các gia tộc tới…"
Tôn Vân lén lút đem kế hoạch nói cho mấy võ giả khác, những người còn lại đều gật đầu.
Sau đó Tôn Vân nhìn Sở Phong Miên nói.
"Vị các hạ này, bảo địa này, là Tôn gia chúng ta phát hiện trước, nên vẫn thuộc về chúng ta, đương nhiên, các hạ đã cứu chúng ta, Tôn gia chúng ta nhất định sẽ có hậu lễ đáp tạ, nhưng việc bảo địa thì vẫn không cần bàn."
"Ừm?"
Nghe Tôn Vân nói vậy, trong mắt Sở Phong Miên hiện lên một tia lạnh giá.
Nếu không phải Sở Phong Miên ra tay vừa nãy, giờ họ đã c·hết trong bụng Tiên Huyết Quỷ Ưng rồi, Sở Phong Miên giải quyết tất cả Tiên Huyết Quỷ Ưng, còn cứu cả họ, bảo địa này đáng lẽ phải thuộc về Sở Phong Miên.
Không ngờ đám người này lại vong ân phụ nghĩa, đến lúc này rồi còn tranh giành với Sở Phong Miên.
Xem ra trước của cải, ân cứu mạng cũng chẳng là gì.
"Nói vậy, các ngươi định vong ân phụ nghĩa?"
"Không thể nói như vậy, bảo địa này vốn thuộc về Tôn gia chúng ta, các hạ ra tay, mặc dù có ân với chúng ta, nhưng cũng không thể có ân đòi báo đi, Tôn gia chúng ta, chắc các hạ cũng nghe nói đến rồi, vì một bảo địa mà các hạ muốn đối đầu với Tôn gia chúng ta sao? Sao không kết một thiện duyên, với thực lực của các hạ, làm việc cho Tôn gia chúng ta, chắc chắn không thiếu lợi ích cho ngươi."
Tôn Vân nhìn Sở Phong Miên cười lạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận