Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 6537: Thanh Hồ tông

Chương 6537: Thanh Hồ tông
"Đây là?"
"Vô sinh yêu vật, biến mất rồi sao?"
Nhìn thấy con vô sinh yêu vật kia đột nhiên biến mất.
Thanh Không và Tô Ly hai người đều sững sờ.
Dường như hoàn toàn không hiểu vì sao vô sinh yêu vật lại đột nhiên biến mất.
"Không cần lo lắng, con vô sinh yêu vật này đã bị ta trấn áp."
Sở Phong Miên nhìn về phía hai người, bình tĩnh nói.
"Loại vô sinh yêu vật này, tuy không thể giết chết, nhưng chỉ cần trấn áp bọn hắn, cũng có thể tạm thời giải quyết bọn hắn."
"Trấn áp!"
Nghe lời Sở Phong Miên nói, sắc mặt hai người cũng biến đổi.
Việc trấn áp có thể đối phó vô sinh yêu vật, bọn hắn tự nhiên biết.
Nhưng muốn trấn áp một con vô sinh yêu vật, thì nhất định phải cần cường giả có thực lực vượt xa đối phương ra tay mới có thể làm được.
Con vô sinh yêu vật trước mắt này, thực lực đã đạt tới Đạo Tôn cảnh giới, cho dù là một vị chúa tể cũng không dễ dàng trấn áp nó như vậy được.
Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Phong Miên, như thể vừa làm một việc nhỏ không đáng kể, trong lòng hai người họ vô cùng kinh ngạc, không ngừng suy đoán thực lực của Sở Phong Miên.
"Đi thôi, đến Thanh Hồ tông."
Sở Phong Miên cũng tùy ý nói.
Hắn trấn áp con vô sinh yêu vật này.
Cũng là muốn xem xem.
Hiện tại, con vô sinh yêu vật này và võ giả của Vô Sinh giáo phái, rốt cuộc có bao nhiêu khác biệt.
Và nguyên nhân vì sao lại xuất hiện những khác biệt này.
Mặc dù Sở Phong Miên hiện tại đã mất đi bản thể thế giới, nhưng với lực lượng bản thân hắn, việc trấn áp một kẻ chỉ là Đạo Tôn vẫn rất đơn giản.
Ba người lại lên đường lần nữa.
"Tiền bối không phải võ giả Bắc Khê à."
Trên đường, Tô Ly cũng cẩn thận dò hỏi.
"Không phải."
Sở Phong Miên trực tiếp trả lời.
"Ta là lần đầu tiên đến Bắc Khê."
"Không biết tiền bối xuất thân từ đâu?"
Thanh Không cũng đầy vẻ hiếu kỳ hỏi.
Lần này hắn đến đây thăm dò vì truy tìm cơ duyên, lại không ngờ gặp được Sở Phong Miên, một vị cường giả cổ quái như vậy.
Trên người Sở Phong Miên khắp nơi đều toát ra vẻ thần bí, những thủ đoạn đó, ngay cả người mạnh nhất hắn từng thấy là Thanh Hồ tông chủ cũng chưa từng thể hiện qua.
"Ta? Ta đến từ một nơi rất xa, nói ra các ngươi cũng không biết đâu."
Sở Phong Miên tùy ý nói.
Hắn cũng không biết mình đã ngủ say bao lâu.
Thậm chí hắn cũng không biết Vĩnh Hằng đại lục bây giờ có còn tồn tại hay không.
Dù sao Sở Phong Miên đã mất đi ba loại lực lượng bản nguyên, nên hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ thứ gì đã lưu lại trước đó.
"Bên ngoài Bắc Khê là nơi thế nào?"
Đột nhiên, Thanh Không không nhịn được hỏi.
Hắn vẫn luôn muốn rời khỏi Bắc Khê.
Nhưng với thực lực của hắn thì không cách nào làm được, cho nên đối với thế giới bên ngoài Bắc Khê, nhiều nhất cũng chỉ là nghe qua từ miệng một vài lão nhân.
"Bên ngoài Bắc Khê?"
Nghe Thanh Không nói, Sở Phong Miên trầm mặc một chút rồi trả lời.
"Phồn hoa hơn nơi này nhiều, nhưng cũng có nhiều nguy hiểm hơn, không hề bình yên như nơi này."
Đi trong Bắc Khê lâu như vậy.
Ngoại trừ con vô sinh yêu vật đột nhiên xuất hiện kia.
thì ngược lại không gặp phải nguy hiểm gì.
Đúng là một nơi bình yên.
Ba người vừa trò chuyện, vừa đi tới chân một ngọn núi cao sừng sững giữa dãy núi.
Sở Phong Miên đưa mắt nhìn lên, liền thấy trên ngọn núi này có xây dựng không ít cung điện, dưới chân núi, trên một tảng đá lớn có khắc ba chữ:
Thanh Hồ tông.
"Tiền bối mời đi theo ta."
Đến Thanh Hồ tông.
Thanh Không cũng chủ động dẫn đường.
Ba người đi dọc theo bậc thang lên núi.
Đến giữa sườn núi.
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
"Người nào? Tự tiện xông núi! Tông môn đang đóng cửa, người ngoài không được phép vào!"
Theo giọng nói, một vị nam tử trung niên cũng đi ra.
Đây là một võ giả Thích Ca cảnh giới, trên người cũng mặc trang phục giống Thanh Không và Tô Ly, cũng là một võ giả của Thanh Hồ tông.
"Trần sư huynh, là ta."
Nhìn người tới, Thanh Không chủ động nói.
"Ra là thiếu tông chủ đã về, các ngươi mau về đi thôi, quanh tông môn đột nhiên xuất hiện không ít vô sinh yêu vật, tông chủ biết thiếu tông chủ không có ở đây, đang nổi trận lôi đình đấy."
Vị Trần sư huynh này, sau khi thấy người đến là Thanh Không, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Cảm ơn Trần sư huynh."
Thanh Không nghe vậy, vội vàng nói lời cảm ơn.
Nói xong liền định lên núi.
"Thiếu tông chủ chờ một chút, vị này là?"
Mà đúng lúc này, Trần sư huynh lại đột nhiên chú ý tới Sở Phong Miên sau lưng Thanh Không, nhất thời hơi kinh ngạc hỏi.
"Đây là một vị tiền bối ta gặp được lúc du lịch bên ngoài, dự định ở lại Thanh Hồ tông một thời gian."
Thanh Không vội vàng trả lời.
"Tiền bối?"
Trần sư huynh dò xét Sở Phong Miên một chút, lại liếc nhìn Thanh Không.
Trong ánh mắt hắn cũng thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.
"Biết rồi, các ngươi lên đi."
Nói xong, Trần sư huynh cũng nhường đường, ba người Sở Phong Miên cũng đi một mạch theo đường núi hướng lên.
Lên đến giữa sườn núi này.
Sở Phong Miên lại phát hiện, ngọn núi này chỉ có một bên thấp bé, còn bên kia lại là một ao nước lớn, nói là ao nước nhưng thực ra vô cùng lớn, càng giống một cái hồ nước hơn.
Một hồ nước nằm ở giữa sườn núi.
Nước trong thấy đáy, hiện rõ màu xanh lam.
Đây chính là nguồn gốc của cái tên Thanh Hồ tông.
"Phong cảnh nơi đây không tệ."
Sở Phong Miên cũng cảm thán một tiếng.
"Nơi này do khai tông lão tổ của Thanh Hồ tông chọn lựa, nghe nói lúc đó, toàn bộ Bắc Khê vẫn còn hoang tàn vắng vẻ, lão tổ đến đây mới chọn được một nơi bảo địa như thế này. Hiện tại rất nhiều tông môn ở Bắc Khê đều vô cùng ngưỡng mộ nơi đóng quân của chúng ta đấy."
Thanh Không cũng mở miệng cười nói.
"Ừm."
Sở Phong Miên không đổi sắc mặt, khẽ gật đầu.
Hoang tàn vắng vẻ?
Hắn cũng loáng thoáng đoán ra điều gì đó, nhưng Sở Phong Miên lại không nói nhiều.
"Không Nhi, ngươi chạy đi đâu vậy?"
Ba người vừa mới lên núi.
Lại thấy trên một bệ đá ở sườn núi.
Một vị nam tử trung niên đang đứng ở đó.
Nam tử trung niên này đầu đội kim quan, mình mặc áo xanh, trông vô cùng tôn quý.
"Cha."
Nhìn người đó, Thanh Không cũng thu lại vẻ hoạt bát thường ngày, lập tức im lặng trở lại.
"Kính chào tông chủ."
Mà Tô Ly đứng bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng.
"Tô Ly, ngươi cũng vậy... Thôi được rồi, chắc chắn là Không Nhi muốn đi, ngươi cũng chỉ đi theo nàng thôi. May là hai người các ngươi không sao. Gần đây trong Bắc Khê này xuất hiện không ít vô sinh yêu vật, không ít đệ tử tông môn đã gặp chuyện không may, hai người các ngươi đừng chạy ra ngoài nữa."
Vị Thanh Hồ tông chủ này nói xong, lúc này mới đột nhiên nhìn thấy Sở Phong Miên.
"Đây là?"
"Vị tiền bối này là người ta gặp được bên ngoài."
Thanh Không vội vàng giới thiệu.
"Lúc trước trên đường về, chúng ta gặp phải một con vô sinh yêu vật, chính là tiền bối đã ra tay cứu chúng ta một mạng."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận