Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 2393: Kiếm Vĩ Thiên Báo

Bản đồ này, tựa hồ được làm từ một loại da thú, dài rộng đến mấy chục thước, phía trên dường như vẽ thứ gì đó. “Đây là?” Sở Phong Miên hiếu kỳ nhìn qua tấm bản đồ. “Đây là bản đồ do vị Vu chiến tướng của bộ lạc Khôn Vu chúng ta vẽ lần trước, trong đó đánh dấu rất nhiều địa điểm nguy hiểm trong núi rừng Nam Hoang.” Nghe Sở Phong Miên hỏi, Vu Ma lên tiếng nói. “Cho ta xem một chút được không?” Sở Phong Miên nói. “Đương nhiên.” Vu Ma cười, đưa bản đồ cho Sở Phong Miên. Sở Phong Miên nhìn kỹ, bản đồ này miêu tả một phần khu vực núi rừng Nam Hoang. Nhưng có rất nhiều nơi được đánh dấu màu đỏ. Những dấu đỏ này chính là những nơi nguy hiểm mà vị Vu chiến tướng kia phát hiện. Bản đồ này ghi chép một khu vực nhỏ, nhưng số lượng địa điểm nguy hiểm lớn nhỏ lên đến mấy chục chỗ. Đây mới chỉ là những chỗ nguy hiểm được một Vu chiến tướng đánh dấu. Vu chiến tướng là Vu tộc cấp bậc Tiên Thánh, ngay cả Sở Phong Miên cũng chưa chắc tự tin hiện tại có thể đánh bại một Vu chiến tướng. Mà mới chỉ một phần trong núi rừng Nam Hoang đã có nhiều nơi nguy hiểm như vậy, sự nguy hiểm của Nam Hoang sơn lâm đã vượt quá dự đoán của Sở Phong Miên. Tuy vậy, những địa điểm nguy hiểm này chỉ chiếm một phần nhỏ, những nơi còn lại đối với Sở Phong Miên mà nói lại không gây ra bao nhiêu uy hiếp. Thực lực hiện tại của Sở Phong Miên tuy không bằng Tiên Thánh, nhưng so với Tiên Quân đỉnh phong bình thường thì vẫn mạnh hơn nhiều, huống chi Sở Phong Miên còn có Thái Sơ kiếm làm át chủ bài, không có vấn đề gì. Sở Phong Miên chỉ nhìn lướt qua bản đồ, rồi lại đưa cho Vu Ma, với thực lực của Sở Phong Miên, hắn đã sớm có thể nhìn một lần là nhớ. Vu Ma dẫn đường phía trước, rất nhanh bọn họ đã tiến vào sâu trong núi rừng Nam Hoang, Vu Ma nhìn bản đồ, cẩn thận tránh né từng địa điểm nguy hiểm. “Oanh!” Ngay trước một khe núi, đột nhiên một thân hình to lớn từ trong sơn cốc lao ra, đồng thời xuất hiện, là một cái bóng trắng khổng lồ, bất ngờ tấn công về phía Sở Phong Miên và Vu Ma. “Đây là?” Mắt Sở Phong Miên sáng lên, liền thấy cái bóng trắng kia là một chiếc đuôi lớn, chiếc đuôi này như một thanh kiếm sắc, quét ngang tới. “Kiếm Vĩ thiên báo?” Vu Ma cũng nhìn thấy chiếc đuôi kiếm, sắc mặt đại biến, kinh ngạc nói. “Đây là hung thú Tiên Quân đỉnh phong, Kiếm Vĩ thiên báo! Sở huynh đệ mau đi!” “Hung thú Tiên Quân đỉnh phong? Có chút thú vị.” So với vẻ bối rối của Vu Ma, Sở Phong Miên lại bình thản hơn rất nhiều, khi nhìn con Kiếm Vĩ thiên báo, trong mắt hắn lóe lên chiến ý. Đến được nơi này ở Bắc Cảnh, rốt cuộc cũng gặp được đối thủ xứng đáng để hắn ra tay. Sở Phong Miên chưa từng giao đấu thực sự với hung thú cấp độ này, lần này là một cơ hội tốt. “Ta sẽ đối phó với nó.” Không đợi Vu Ma ngăn cản, Sở Phong Miên đã nhảy lên, đột ngột xông tới, ở trong núi rừng Nam Hoang này, Sở Phong Miên luôn duy trì trạng thái chân thân thiên yêu, hắn nhìn chiếc đuôi kiếm đang chém tới, quát lạnh một tiếng. Lập tức các Bất Hủ tinh thể trong người hắn ngưng tụ lại trên hai tay, hắn dùng hai tay, đột ngột tóm lấy chiếc đuôi kia. “Ầm ầm!” Chiếc đuôi kiếm kia oanh kích, tùy ý cũng có thể san bằng một ngọn núi cao ngàn trượng, nhưng lúc này chém vào trong hai tay Sở Phong Miên, lực lượng vô cùng lớn bị Sở Phong Miên chặn lại. Sau đó, Sở Phong Miên còn nắm lấy chiếc đuôi, hai tay dùng sức, hung hăng kéo một cái, chỉ thấy thân thể con Kiếm Vĩ thiên báo không chịu nổi lực kéo này, trực tiếp bị kéo về phía Sở Phong Miên. Sở Phong Miên vung một quyền oanh kích vào trán con Kiếm Vĩ thiên báo, cả người con vật run lên trong nháy mắt, ngã xuống trước mặt Sở Phong Miên. Con Kiếm Vĩ thiên báo này đã bị Sở Phong Miên dùng một quyền oanh sát tại chỗ. “Các Bất Hủ tinh thể tan vỡ tái tạo, lực lượng của ta ngược lại tăng lên không ít.” Sở Phong Miên thấy kết quả này, trong lòng không khỏi nghĩ. Đồng thời, Sở Phong Miên cũng có nhận thức về lực lượng của hung thú, so với hoang thú, hung thú vẫn yếu hơn một chút, hơn nữa hung thú không có trí tuệ, chỉ biết dựa vào bản năng để chiến đấu. Con Kiếm Vĩ thiên báo vừa rồi dường như cố tình dụ Sở Phong Miên và Vu Ma đi vào, rồi bất ngờ tấn công, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn, dù sao không tránh khỏi bị Sở Phong Miên oanh sát, nhưng vẫn đủ để gây cho Sở Phong Miên chút phiền toái. So sánh ra thì, Hoang Cổ Bạch Lang rõ ràng mạnh hơn con Kiếm Vĩ thiên báo này rất nhiều, không chỉ về lực lượng mà còn về trí tuệ. Tuy nhiên, Hoang Cổ Bạch Lang có thể được coi là quý tộc trong loài hoang thú, đương nhiên không phải loại hung thú tầm thường này có thể so sánh. Trong đầu Sở Phong Miên đang nghĩ về hung thú thì bên cạnh, Vu Ma lại đang trợn mắt há mồm nhìn Sở Phong Miên, hồi lâu vẫn không thốt lên lời. Phải đến khi Sở Phong Miên quay đầu nhìn về phía hắn, Vu Ma mới hoàn hồn từ trạng thái ngây người. Đó là một con hung thú Tiên Quân đỉnh phong, dù là những chiến sĩ Vu từng học võ Thần Vũ đường, trải qua trăm trận chiến, cũng phải hao phí không ít sức lực mới đánh bại được Kiếm Vĩ thiên báo, vậy mà trước mặt Sở Phong Miên lại bị đánh bại dễ như vậy. Thậm chí có vẻ Sở Phong Miên còn chẳng tốn bao nhiêu sức, loại thực lực này đã vượt quá dự đoán của hắn rất nhiều. “Sở huynh đệ, thực lực của ngươi...” “Thực lực của ta, đã khôi phục gần hết rồi, chuyện này còn phải đa tạ ngươi, đã dẫn ta đến Nam Hoang sơn lâm, tìm được không ít tiên dược.” Sở Phong Miên nghe Vu Ma nói, vừa cười vừa nói. Hắn không nói thật, nếu Sở Phong Miên nói rằng hắn chỉ khôi phục khoảng bốn thành thực lực, vậy thì quá mức dọa người. Tuy nhiên dù là vậy, cũng khiến Vu Ma giật mình kinh hãi. Thực lực của Sở Phong Miên đã đơn giản tiếp cận cấp độ vu chiến tướng rồi. Phải biết rằng một Vu chiến tướng, chỉ có một số bộ lạc cỡ trung mới có được, tùy ý có thể thành lập được một bộ lạc cỡ trung. Giống như bộ lạc Khôn Vu, trong lịch sử có rất ít người trở thành vu chiến tướng, tấm bản đồ trong tay hắn cũng là của một vu chiến tướng đã chết vẽ ra. Đến đời Vu Ma này, toàn bộ bộ lạc Khôn Vu không có bất kỳ ai là Vu chiến tướng. Vu Ma có chút ngẩn ngơ, không ngờ hắn chỉ nhất thời tốt bụng cứu Sở Phong Miên, lại là một người mạnh hơn toàn bộ Vu tộc của Khôn Vu. Với lại tài luyện đan của Sở Phong Miên cũng khiến hắn nhìn mà than thở. “Sở huynh đệ, trước khi bị thương, có phải ngươi là một vu chiến tướng không?” Vu Ma do dự một chút, vẫn lên tiếng hỏi. “Vu chiến tướng? Ta cũng không tính, bất quá nếu ta hoàn toàn khôi phục thực lực, chắc cũng không kém vu chiến tướng bao nhiêu.” Sở Phong Miên suy nghĩ một chút, rồi nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận