Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 5927: Giá cao

"Lại có người để ý đến ta?" Trong đình viện, Sở Phong Miên một bên đi về phía cung điện của Lưu Thiên Tôn. Một bên hắn cũng cảm thấy có một luồng cảm giác bị người để mắt tới. Một luồng cảm giác nguy hiểm, từ trong lòng Sở Phong Miên dâng lên. Bản năng của hắn, đều đang nhắc nhở điều này với hắn, hắn đang bị người để ý đến. Lúc đầu, sau khi Sở Phong Miên một kiếm đánh bại Hắc Tầm Chi Chủ, hắn đã cảm thấy số lượng chúa tể vẫn lạc để ý đến hắn đã giảm đi rất nhiều, nhưng bây giờ lại dường như lại có người để ý đến."Bất kể là ai để ý đến ta, lần này giao dịch xong với Lưu Thiên Tôn, ta sẽ trực tiếp rời đi." Sở Phong Miên tự nhủ. Hắn đã quyết định, sau khi giao dịch xong với Lưu Thiên Tôn sẽ rời khỏi Cổ Tiên thành. Dù sao khi đó bất kể là những chúa tể vẫn lạc kia có để ý đến Sở Phong Miên hay không, thì cũng không đáng kể, bởi vì Sở Phong Miên không ở trong Cổ Tiên thành, đám chúa tể vẫn lạc này cũng không làm gì được Sở Phong Miên. Cho dù là một chúa tể vẫn lạc cường đại, cũng không cách nào can thiệp đến Vĩnh Hằng đại lục, cho nên chỉ cần Sở Phong Miên rời khỏi Cổ Tiên thành thì mọi chuyện đều an toàn. Sở Phong Miên đi vào trong cung điện. Hắn liếc mắt liền thấy Lưu Thiên Tôn đang khoanh chân ngồi ở đó. Lưu Thiên Tôn là một nam tử trung niên, cực kỳ đặc thù, chính là mái tóc của ông ta bạc trắng, mái tóc trắng này dường như không phải do già nua mà là bẩm sinh. Có thể nói, Lưu Thiên Tôn này cũng ẩn chứa một loại huyết mạch cổ xưa, nhưng bây giờ Lưu Thiên Tôn đã mất nhục thân, Sở Phong Miên ngược lại là không nhìn ra điểm đặc thù gì trên người ông ta. "Xin ra mắt tiền bối." Sở Phong Miên nhìn về phía Lưu Thiên Tôn, chủ động mở miệng. Lưu Thiên Tôn cũng là một vị cường giả đỉnh cấp thời Thượng Cổ, trên ghi chép của Vĩnh Hằng đại lục lại ghi chép một chút sự việc liên quan tới ông ta khi còn sống. Tương truyền Lưu Thiên Tôn khi còn sống vô cùng khiêm tốn, dù thực lực cường đại nhưng lại không lập môn phái mà luôn quy ẩn tu hành, rất ít truyền thụ đệ tử, trời sinh tính mờ nhạt. Cuối cùng trong một trận đại chiến, Lưu Thiên Tôn đã vẫn lạc. Thực lực của Lưu Thiên Tôn mặc dù không kinh người bằng Luân Hồi Lão Nhân, nhưng Sở Phong Miên vẫn cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm trên người Lưu Thiên Tôn. Thực lực của Lưu Thiên Tôn này lại không hề thua kém Quỷ Thánh, Ám Thánh, chỉ sợ khi còn sống đã ở cấp độ gần ngàn pháp chúa tể. Sở Phong Miên phán đoán rằng thực lực của Lưu Thiên Tôn, cảm giác Lưu Thiên Tôn mang lại cho Sở Phong Miên, vô cùng tương đồng với Quỷ Thánh, Ám Thánh. Quỷ Thánh, Ám Thánh đều là những cường giả đỉnh phong trăm pháp chúa tể, đồng thời hai người bọn họ đều là những chúa tể nắm giữ nhục thân, lại còn nắm giữ những thủ đoạn yêu ma mạnh mẽ như vậy. Mà Lưu Thiên Tôn lại đã mất nhục thân, bình thường những chúa tể vẫn lạc đã mất nhục thân thì thực lực đều suy giảm nhiều so với khi còn sống. Thế mà, thực lực của Lưu Thiên Tôn trước mắt vẫn đủ sức ngang hàng với đám người Quỷ Thánh, vậy thì khi còn sống ông ta chắc chắn là một vị ngàn pháp chúa tể."Một vị chúa tể cường đại như vậy, vậy mà vẫn không thoát khỏi vận mệnh vẫn lạc sao?" Sở Phong Miên nhìn Lưu Thiên Tôn, trong lòng không khỏi cảm thán. Ngàn pháp chúa tể, là sự tồn tại mà bây giờ Sở Phong Miên vẫn không thể đối kháng, nhưng vậy mà cũng không thể tránh được cái chết, chết trong một trận chiến đấu. Điều này cũng làm Sở Phong Miên hiểu rõ, lực lượng hiện tại của hắn căn bản không tính là gì, so với nhiều chúa tể khác có thực lực cường đại thì cũng đều có khả năng vẫn lạc. Thậm chí ngay cả Chúa Tể Chi Vương cao cao tại thượng, đều có khả năng vẫn lạc."Trừ phi, siêu việt Chúa Tể Chi Vương... Siêu việt tất cả..." Sở Phong Miên cũng âm thầm niệm một tiếng. Từ khi hắn trọng sinh ở kiếp này, Sở Phong Miên luôn sống trong nguy hiểm, khát vọng sức mạnh, khát vọng sự an toàn của bản thân, khiến Sở Phong Miên từng bước một, đi tới được hiện tại. Khát vọng sức mạnh của Sở Phong Miên, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại."Sau khi rời khỏi Cổ Tiên thành, liền sẽ tu hành thần lực đạo đến cảnh giới thứ ba." Sở Phong Miên cũng tự nhủ. "Ồ? Một người mới, ở đây ta rất lâu rồi không gặp người mới nào, một người mới có thực lực như vậy, không tệ." Ngay khi Sở Phong Miên đang suy tư. Lưu Thiên Tôn khoanh chân ngồi trong cung điện, cũng mở mắt, ánh mắt nhìn về phía Sở Phong Miên, bình thản nói. So với Luân Hồi Lão Nhân, lời của Lưu Thiên Tôn này lại nhiều hơn một chút."Đã đến đây, chắc chắn là mang theo bảo vật đến đúng không, mang bảo vật của ngươi ra đi." "Nghe nói tiền bối Lưu Thiên Tôn vẫn luôn tìm kiếm nghi thức tế tiên vật liệu, ta ngẫu nhiên đạt được một món đồ, chuẩn bị giao dịch với tiền bối Lưu Thiên Tôn." Sở Phong Miên nghe vậy, liền lấy Tử Sam Tiên Mộc ra. Tử Sam Tiên Mộc này. Đối với những chúa tể không cần góp nhặt nghi thức tế tiên vật liệu như Luân Hồi Lão Nhân, thì lực hấp dẫn rất hạn chế. Nhưng đối với Lưu Thiên Tôn, Tử Sam Tiên Mộc lại có lực hấp dẫn rất lớn. Bởi vì nghe nói Lưu Thiên Tôn luôn thu thập các vật liệu cần thiết cho nghi thức tế tiên. Quả nhiên. Khi Lưu Thiên Tôn nghe thấy hai chữ "nghi thức tế tiên vật liệu" này, trong mắt ông ta liền lộ ra một tia khát vọng, nhìn chằm chằm Sở Phong Miên. Rất nhanh liền thấy Sở Phong Miên lấy Tử Sam Tiên Mộc ra. "Là Tử Sam Tiên Mộc? Phẩm chất không tệ, ta muốn thứ này." Sau khi nhìn rõ Tử Sam Tiên Mộc trong tay Sở Phong Miên, trong mắt Lưu Thiên Tôn cũng lộ ra một tia vui mừng. Vì có thể phục sinh lần nữa, ông ta luôn thu thập các vật liệu cho nghi thức tế tiên, phần lớn vật liệu nghi thức tế tiên, Lưu Thiên Tôn đều đã thu thập xong. Số còn lại cũng không nhiều. Mà Tử Sam Tiên Mộc này, vừa đúng là thứ mà Lưu Thiên Tôn đang thiếu, một trong những vật liệu cho nghi thức tế tiên. Vì thế, khi thấy Sở Phong Miên lấy ra Tử Sam Tiên Mộc, Lưu Thiên Tôn vô cùng vui mừng. Nếu có thể đạt được Tử Sam Tiên Mộc này, Lưu Thiên Tôn sẽ tiến thêm một bước tới gần việc tập hợp đủ các vật liệu tế tiên, và hy vọng Lưu Thiên Tôn phục sinh lần nữa cũng sẽ lớn hơn."Ngươi cần gì? Chúa tể chi binh? Hay là bảo vật, võ đạo? Tử Sam Tiên Mộc này, ta có thể trả hai mươi điểm luân hồi điểm." Lưu Thiên Tôn nhìn Sở Phong Miên, trực tiếp mở miệng nói. Lần này gặp được Tử Sam Tiên Mộc, Lưu Thiên Tôn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một như vậy. Cho nên, khi Lưu Thiên Tôn vừa mở miệng, đã đưa ra một cái giá cao, hai mươi điểm luân hồi điểm. Toàn bộ giao dịch ở Cổ Tiên thành đều được tính bằng điểm luân hồi. Các chúa tể vẫn lạc trong Cổ Tiên thành đều lấy Luân Hồi Lão Nhân làm chủ, tự nhiên sẽ dựa vào đơn vị mà Luân Hồi Lão Nhân đưa ra để tính toán. Hai mươi điểm luân hồi điểm. Cái giá này cao hơn rất nhiều so với giá của Luân Hồi Lão Nhân. Nghe vậy, trong mắt Sở Phong Miên cũng thoáng hiện lên một tia vui mừng, xem ra việc hắn không đem Tử Sam Tiên Mộc đi giao dịch với Luân Hồi Lão Nhân là hoàn toàn đúng đắn. Việc Lưu Thiên Tôn mở ra một cái giá cao như vậy, một mặt là vì Tử Sam Tiên Mộc thực sự rất hiếm có.(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận