Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 160: Giết người đoạt bảo

"Ngươi phát hiện trước thì sao, thật nực cười, cái Nguyệt Linh Thảo này ta đã phát hiện mấy tháng, đang đợi nó thành thục, đến trước hay đến sau, thì cũng là ngươi phải rời đi thôi." Đệ tử Chúc Viêm Môn kia hừ lạnh một tiếng. Những lời này, nhất định không khác gì cưỡng từ đoạt lý, điều này khiến cho ánh mắt Sở Phong Miên không khỏi lạnh lẽo. Sở Phong Miên không có hứng thú đi trêu chọc người khác, không có nghĩa là Sở Phong Miên yếu đuối, Nguyệt Linh Thảo này là Sở Phong Miên phát hiện trước, là của Sở Phong Miên, ai cũng không giành được. "Một kẻ mới đến, nếu không muốn gặp phiền phức thì ngoan ngoãn rời đi thôi, miễn cho chuốc họa vào thân." Đệ tử Chúc Viêm Môn liếc qua Sở Phong Miên nói. Vừa nói, hắn vừa khẽ động thân hình, đã định lao tới Nguyệt Linh Thảo kia để hái. Nhưng ngay khoảnh khắc đệ tử Chúc Viêm Môn xuất thủ, một bóng người khác còn nhanh hơn đã vọt tới trước mặt hắn, hơn hai mươi gốc Nguyệt Linh Thảo, toàn bộ đã bị Sở Phong Miên tóm vào trong tay. "Xin sư huynh hãy rời đi cho." Sở Phong Miên bình tĩnh lên tiếng nói. "Thân pháp thật nhanh!" Đệ tử Chúc Viêm Môn kia nhìn thấy Sở Phong Miên đoạt trước mặt hắn, sắc mặt cũng kinh ngạc, sau đó trong đôi mắt hắn, một ý tham lam lớn hơn bạo phát ra. Với tu vi Đoán Thể Cảnh thất trọng, mà lại có tốc độ nhanh như vậy, thân pháp của Sở Phong Miên tuyệt đối là vô cùng tinh diệu, so với Nguyệt Linh Thảo, hắn càng muốn đoạt được thứ này. "Tiểu tử, ta vốn muốn tha cho ngươi một con đường sống, nhưng nếu ngươi không biết điều như vậy, thì đừng trách ta không khách khí!" Đệ tử Chúc Viêm Môn cười lớn một tiếng, một thân linh lực đột nhiên bộc phát ra, hóa thành một đám lửa, thiêu đốt về phía Sở Phong Miên. Thực lực của đệ tử Chúc Viêm Môn này cũng có Thần Hải Cảnh tứ trọng, trong ánh mắt hắn nhìn Sở Phong Miên cũng tràn đầy sát ý. "Thân pháp của ngươi, ta sẽ rút hồn luyện phách ngươi để có được!" Nói xong, những ngọn hỏa diễm kia liền theo một chưởng của đệ tử Chúc Viêm Môn, đột ngột đánh về phía Sở Phong Miên. Một chưởng này không hề nương tay, chính là muốn một chưởng oanh sát Sở Phong Miên. "Hừ!" Sở Phong Miên lạnh giọng hừ một tiếng, đồng dạng là một quyền đánh qua. Đệ tử Chúc Viêm Môn này đã dám hạ sát thủ, Sở Phong Miên cũng không phải loại người tùy ý bị bắt nạt. Kẻ giết người vĩnh viễn phải bị giết, đối đãi địch nhân, Sở Phong Miên từ trước đến nay không hề nương tay chút nào. "Oanh!" Một quyền của Sở Phong Miên đánh ra, hỏa diễm của đệ tử Chúc Viêm Môn bị đánh tan nát. Lại còn đánh bay hắn ra xa mấy chục mét, ngực đệ tử Chúc Viêm Môn bị đánh một lỗ thủng lớn, mặc dù chưa chết nhưng đã bị trọng thương. "Cái gì! Không phải ngươi chỉ có tu vi Đoán Thể Cảnh thất trọng thôi sao? Sao có thể có lực lượng đáng sợ như vậy!" Đệ tử Chúc Viêm Môn không thể tin nổi mà hô lớn. Hắn đã thấy rõ ràng cảnh giới của Sở Phong Miên chỉ có Đoán Thể Cảnh thất trọng, nên mới dám ra tay diệt sát Sở Phong Miên. Lại không ngờ rằng hắn thậm chí còn không đỡ nổi một chiêu của Sở Phong Miên, liền đã bị đánh trọng thương. "Tiền bối, vãn bối có mắt như mù, xin tiền bối bỏ qua cho vãn bối lần này." Đệ tử Chúc Viêm Môn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, đau khổ van xin. "Bỏ qua cho? Nếu thực lực của ta chỉ có Đoán Thể Cảnh thất trọng, vậy thì giờ ta đã là một cái xác chết rồi." Ngôn ngữ của Sở Phong Miên băng lãnh, ánh mắt tràn ngập sát ý, không hề nương tình. "Chết!" Gầm lên giận dữ, Sở Phong Miên lại một lần nữa đấm ra một quyền, đệ tử Chúc Viêm Môn này bị Sở Phong Miên trực tiếp oanh sát. Lúc nãy khi tên đệ tử Chúc Viêm Môn này ra tay, thế nhưng là không hề lưu tình chút nào, Sở Phong Miên tự nhiên cũng sẽ không cho hắn cơ hội thứ hai. Sau khi oanh sát tên đệ tử Chúc Viêm Môn này, Sở Phong Miên khẽ động tay, túi trữ vật của hắn liền bị Sở Phong Miên vồ tới, mở ra xem, bên trong chứa phần lớn là linh dược. Những linh dược này, rất nhiều loại cũng không có ở quốc gia Võ Thắng, xem ra đây là đặc sản ở trong thánh địa. Mấy linh dược này, mặc dù không có loại nào phẩm cấp quá cao, nhưng đối với Sở Phong Miên thì có vẫn tốt hơn không. "Ở trong thánh địa này, không có ước thúc, quan hệ giữa các võ giả lại càng trở nên nguy hiểm hơn, người người đều là địch." Sở Phong Miên nhìn xác chết của đệ tử Chúc Viêm Môn kia, trong lòng âm thầm nghĩ. Nếu ở bên ngoài thánh địa, có lẽ sẽ còn phải kiêng kỵ tông môn của đối phương nên sẽ không dễ dàng hạ sát thủ. Nhưng ở trong thánh địa này thì không có bất kỳ ước thúc nào, muốn giết là giết, giết người đoạt bảo đã trở nên quá quen thuộc, giống như cảnh tượng vừa rồi, chỉ sợ sẽ còn không biết xuất hiện bao nhiêu lần nữa. "Mấy Nguyệt Linh Thảo này, chắc cũng đủ để giúp ta củng cố cảnh giới." Sở Phong Miên nhìn Nguyệt Linh Thảo trong tay, bất ngờ liền đem hơn hai mươi gốc Nguyệt Linh Thảo, toàn bộ nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến. Nếu để người khác thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cảm thấy Sở Phong Miên bị điên rồi mất. Dược lực của một gốc Nguyệt Linh Thảo này, chẳng khác nào cả vạn viên tụ khí đan, bây giờ Sở Phong Miên một hơi nuốt vào như vậy, tương đương với hơn hai mươi vạn viên tụ khí đan, chắc chắn là một con số trên trời. Đừng nói là võ giả Thần Hải Cảnh, mà dù cho võ giả Ngự Phong Cảnh nuốt vào dược lực khổng lồ như thế cũng sẽ lập tức bị bạo thể mà chết, nhưng đối với Sở Phong Miên thì, trong thân thể hắn có chiến long hư ảnh, nhiều linh lực đến đâu đều có thể bị nó hấp thụ hết. Dù là hơn hai mươi gốc Nguyệt Linh Thảo, dược lực của những Nguyệt Linh Thảo này cũng chỉ khiến cho linh lực của chiến long hư ảnh trở nên hùng hậu hơn chút, còn việc ngưng tụ ra một giọt viễn cổ chiến long tinh huyết thì gần như không có khả năng. Bất quá dược lực của Nguyệt Linh Thảo, lại giúp lấp đầy chỗ trống linh lực lúc Sở Phong Miên ngưng tụ viễn cổ chiến long tinh huyết lần trước, làm cho thực lực bây giờ của Sở Phong Miên đạt đến đỉnh phong. Hiện tại Sở Phong Miên chỉ cần chờ thêm một cơ hội, liền có thể tìm kiếm đột phá, ngưng tụ ra càng nhiều viễn cổ chiến long tinh huyết. Nhưng Sở Phong Miên bây giờ cũng không vội, hắn muốn chờ đợi thu thập thêm linh dược, linh đan, rồi cùng nhau đột phá, Sở Phong Miên dự định trực tiếp đột phá đến Thần Hải Cảnh. Không vào Thần Hải Cảnh thì việc tăng lên thực lực bây giờ đối với Sở Phong Miên đã không còn quá nhiều tác dụng. "Xem ra ở trong thánh địa này, linh dược được phân bố khắp nơi, kể từ đó, có thể thừa cơ hội thu thập một phen, cũng tốt để chuẩn bị cho những lần đột phá sau." Sở Phong Miên trong lòng thầm nghĩ, rồi tùy tiện vùi xác đệ tử Chúc Viêm Môn kia, tiếp tục tìm kiếm những linh dược khác. Những linh dược khác, tuy dược hiệu không bằng Nguyệt Linh Thảo mà Sở Phong Miên lấy được trước đó, nhưng cũng ít nhất bằng mấy ngàn viên tụ khí đan, đối với Sở Phong Miên mà nói thì cũng tương đương với là một khoản tài phú lớn. Cần phải biết, Sở Phong Miên hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Sa Tặc, cũng chỉ nhận được có hai ngàn điểm cống hiến, nhiều nhất đổi được sáu ngàn tụ khí đan, vậy mà bây giờ những linh dược này, tùy ý một gốc cũng giống như Sở Phong Miên hoàn thành một nhiệm vụ vậy. Hơn nữa, những linh dược này, ở trong thánh địa mặc dù không thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng trong một canh giờ, Sở Phong Miên ít nhất cũng thu được hơn mười gốc. Tốc độ thu hoạch tài phú này tuyệt đối là quá kinh người. Cứ như vậy, chỉ sợ không cần bao lâu, Sở Phong Miên có thể gom đủ linh dược, để một lần đột phá Thần Hải Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận