Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1509: Lại vào Quy Khư thành

Chương 1509: Lại vào Quy Khư thành
Vô số võ giả qua lại ra vào Quy Khư thiên, khiến Quy Khư thành trở nên vô cùng phồn hoa. Dù sao Quy Khư thành là cửa vào duy nhất của Quy Khư thiên, tòa thành Quy Khư này, tuy mới được xây dựng chưa đến nửa năm, nhưng sự phồn hoa của nó đã đủ sức sánh với nhiều thành lớn tồn tại hàng ngàn, hàng vạn năm ở Cửu Vực.
"Thật sự là thay đổi quá nhiều." Sở Phong Miên cười nói. Lần trước hắn đến Quy Khư thành vẫn còn là một tiểu gia hỏa, một võ giả Thần Lực cảnh. Chớp mắt, Sở Phong Miên đã thành tựu Chuẩn Đế. Vô số võ giả Yêu Thần ra vào trong Quy Khư thành này. Tây Vực bây giờ đang hỗn loạn tưng bừng, nhưng tại Quy Khư thành lại có chút trật tự.
"Vào xem rồi tính sau." Sở Phong Miên nghĩ một chút, hiện tại chưa vội tiến vào Quy Khư thiên, cứ xem xét tình hình ở Quy Khư thành này rồi nói. Về những biến hóa ở Cửu Vực hiện tại, Sở Phong Miên chỉ nghe ngóng được phần lớn, còn tình hình thực tế thế nào, hắn phải tự mình phán đoán mới được.
Sở Phong Miên đi đến cửa thành, hai võ giả chặn lại. Hắn liếc mắt nhìn hai người này, không khỏi nhíu mày, cả hai đều có mùi m·á·u tươi nồng nặc, và công pháp tu luyện đều là ma công. Tất cả đều là đệ tử Lục Đạo Ma Môn. Xem ra Quy Khư thành này đã rơi vào tay Lục Đạo Ma Môn.
"Vào thành, mỗi người một khối Cực Phẩm Linh Thạch." Một tên đệ tử Lục Đạo Ma Môn liếc nhìn Sở Phong Miên, lạnh nhạt nói. Bây giờ Cửu Vực không còn giống trước kia, vật tư không còn thiếu thốn, đại lượng linh thạch, theo các bảo tàng cổ xưa mở ra, cũng bắt đầu xuất hiện. Cực Phẩm Linh Thạch, Vương Phẩm Linh Thạch trước kia rất hiếm gặp, hiện giờ đã xuất hiện rất nhiều và trở thành đồng tiền mạnh. Tất nhiên, Linh Thạch cấp Hoàng Phẩm, thậm chí Thánh Phẩm, dù ở trong các bảo tàng cổ xưa cũng rất ít xuất hiện, vẫn có giá trị phi phàm.
Sở Phong Miên không chút lộ liễu, tay khẽ động, lấy ra một viên Cực Phẩm Linh Thạch đưa ra. Hai tên đệ tử Lục Đạo Ma Môn liền lui sang một bên, để Sở Phong Miên đi vào. Xem ra bọn Lục Đạo Ma Môn này chưa nhận ra Sở Phong Miên. Hơn nữa, thời điểm Sở Phong Miên nổi danh là trước khi Cửu Vực kịch biến, mà chuyện xảy ra trong lúc Cửu Vực kịch biến quá nhiều. Nên cái tên Sở Phong Miên, từng là đệ nhất nhân của Cửu Vực thiên tài bảng, bây giờ không có mấy người biết tới. Cũng tốt, ngược lại tránh được không ít phiền phức.
Sở Phong Miên bước vào Quy Khư thành, các thương hội lớn đủ khiến người ta lóa mắt. Các thương hội lớn trước đây của Cửu Vực như Vạn Khí Các, Thông Thiên Các... vì Cửu Vực kịch biến mà trở nên phồn hoa hơn, đại lượng võ giả ra vào. Ngoài những thương hội lớn, hai bên đường đi đều có những võ giả ngồi la liệt bày quầy hàng. Những thứ họ bán đa số đều là bảo tàng lấy được từ Quy Khư thiên. Bảo tàng ở Quy Khư thiên phần lớn đều có từ hàng chục vạn năm trước, thậm chí còn cổ xưa hơn nữa. Dù có người lấy được, nhưng rất khó tìm hiểu bí ẩn trong đó. Những bảo tàng này, bán cho các thương hội cũng không được giá cao, vì nếu không ai nhận ra, chúng cũng vô dụng. Vì vậy, rất nhiều võ giả thà tự bày bán, chứ không muốn bán cho thương hội, để mong bán được giá cao.
"Vị tiền bối này, đây là Cổ Linh Khí hàng chục vạn năm, ta lượm được trong một phế tích, chỉ cần mười Hoàng Phẩm Linh Thạch là bán cho tiền bối." Sở Phong Miên vừa đi qua, một võ giả vội gọi với theo. Trong tay hắn là một chiếc la bàn, phía trên khắc những đường vân cổ xưa, tỏa ra linh lực yếu ớt, như một Linh Khí đang ngủ say. Sở Phong Miên liếc qua rồi bỏ đi, chiếc la bàn kia căn bản chỉ là hàng giả, chỉ là một Linh Khí bình thường bị làm giả. Có lẽ lừa được người khác, nhưng Sở Phong Miên dễ dàng nhìn thấu.
"Tiền bối, ngài xem thêm đi? Đây đúng là Cổ Linh Khí mà…" Võ giả kia còn định nói gì đó. Sở Phong Miên nhướng mày. "Cút!"
"Tiền bối thứ lỗi." Võ giả kia biến sắc, vội thu lại la bàn rời đi, chuẩn bị tìm mục tiêu khác. Các quầy hàng trong thành Quy Khư này, có rất nhiều Cổ Linh Khí thật sự, một số là bảo tàng đào được từ phế tích. Nhưng phần lớn là đồ giả mà một số võ giả cố ý mang ra để lừa gạt người. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cãi cọ.
Sở Phong Miên cũng liếc nhìn các quầy hàng bày bán. Những thứ được bày ở đây, quả thực là bảo vật được đào lên từ Quy Khư thiên, rất nhiều đều có niên đại rất xa xưa. Nhưng càng là Linh Khí hay linh dược có niên đại xưa thì càng dễ mất đi linh lực. Dù sao mấy chục vạn năm đủ để một Đế Tôn vẫn lạc, Linh Khí cũng không ngoại lệ, chúng cũng mất đi linh lực. Tất nhiên, những Linh Khí như Tổ Long Chí Tôn Kiếm, thậm chí là cấp bậc Nhân Hoàng Bút thì không bị thời gian làm suy suyển. Nhưng những Thiên cấp Linh Khí bình thường thì lại không chịu đựng được thời gian dài như vậy. Một khi mất đi linh lực thì dù có là Linh Khí hay thánh dược tốt cũng chỉ là đống phế vật vô dụng.
"Xem ra vẫn là phải vào thương hội xem một phen." Sở Phong Miên vừa đi vừa nghĩ. Những thứ tốt đều bị các thương hội lớn thu gom. Sở Phong Miên bây giờ tài phú vô hạn, nếu có thể mua được nhiều thánh dược, thậm chí là kỳ vật từ các thương hội lớn thì sẽ đủ giúp hắn tăng thực lực lên một cách đột phá.
Ngay lúc Sở Phong Miên chuẩn bị rời đi, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở một quầy hàng. Trên quầy hàng này, bày một cuốn cổ tịch cũ nát. Trên cổ tịch không có một chút linh lực nào tỏa ra, phảng phất chỉ là một cuốn sách mục nát, căn bản không giống như võ kỹ, công pháp gì cả. Nhưng Sở Phong Miên vừa thấy cuốn cổ tịch này, liền bị nó hấp dẫn. Trong lòng hắn như có cảm giác, cuốn cổ tịch này có sức hút mãnh liệt, khiến hắn nhất định phải mua nó.
"Cuốn cổ tịch này bán thế nào?" Sở Phong Miên tiến đến hỏi. Chủ nhân của quầy hàng là một ông lão rách rưới, gần đất xa trời, đang nằm thiêm thiếp ở đó. Sở Phong Miên tới hỏi nhưng ông lão vẫn không hề phản ứng.
"Cuốn cổ tịch này bán thế nào?" Sở Phong Miên tăng âm lượng, hỏi lại.
"Người trẻ tuổi, ngươi muốn mua đồ của lão già lừa đảo này?" Ông lão còn chưa kịp lên tiếng, một thanh niên ở quầy hàng gần đó đã chen vào. Hắn cũng đang bày một quầy hàng, thấy Sở Phong Miên đến, liền nói với Sở Phong Miên.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận