Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 2838: Cửu vân trưởng lão

Chương 2838: Cửu vân trưởng lão Thanh Cương Đế này, thân là người chưởng khống Thanh Cương cổ thành, gặp Sở Phong Miên có chút lo lắng trong lòng cũng là bình thường.
Chỉ là hiện tại Sở Phong Miên cũng không muốn ra tay, hắn khó có được chút thanh nhàn. Đến khu vực thật sự do Thanh Phong Tông khống chế, e rằng còn phải giao chiến không ít, cho nên đối mặt với Thanh Cương Đế này, hắn cũng không thể gắng gượng nổi chút tinh thần nào.
Thanh Cương Đế này, còn chưa đáng để hắn để vào mắt. Sở Phong Miên định đuổi Thanh Cương Đế đi, để khỏi bị quấy rầy.
"Lần này ta đến đây, không phải để gặp Ma Tôn, mà là có người cố ý đến, mong muốn được gặp Ma Tôn một lần."
Thanh Cương Đế nghe được lời nói mang ý tiễn khách của Sở Phong Miên, vội vàng đi thẳng vào vấn đề.
"Có người muốn gặp ta?"
Mắt Sở Phong Miên sáng lên, sắc mặt bình thản nói.
"Là người dưới lầu ạ."
"Ma Tôn thật tinh mắt, lão hủ Hỗn Vô Hoàn, đã gặp Nhất Chỉ Ma Tôn."
Lời Sở Phong Miên chưa dứt, từ dưới tửu lâu truyền đến một bóng người, đồng thời một vị lão giả chậm rãi đi lên tửu lâu, nhìn về phía Sở Phong Miên.
Lão giả này, mặc áo xanh, đeo linh kiếm, đúng là cách ăn mặc của Thanh Phong Tông.
Chỉ là áo xanh của hắn lại cao quý hơn không ít so với đệ tử Thanh Phong Tông mà Sở Phong Miên đã g·iết, có khắc kiếm văn, đây ít nhất là một vị trưởng lão Thanh Phong Tông, vẫn là một vị cửu vân trưởng lão.
Trong Thanh Phong Tông, đệ tử cảnh giới Tiên Tôn đều có thể được tấn thăng làm trưởng lão. Nhưng bên trong các trưởng lão, cũng có sự phân chia cấp bậc, nhất văn là thấp nhất, cửu vân là cao nhất, số văn đó tương ứng với kiếm văn trên quần áo.
Hỗn Vô Hoàn trước mắt, chính là một vị cửu vân trưởng lão. Cửu vân trưởng lão Thanh Phong Tông đều được xưng tụng là tầng lớp cao thật sự của Thanh Phong Tông, ngày thường khi Tiên Đế không xuất hiện, chủ quản mọi việc của Thanh Phong Tông chính là những cửu vân trưởng lão này.
Một vị cửu vân trưởng lão, lại cố ý đến gặp Sở Phong Miên, việc này có vẻ vô cùng kỳ lạ.
Hiện tại Sở Phong Miên và Thanh Phong Tông có thể nói là kẻ thù sống còn, một vị trưởng lão Thanh Phong Tông, khi thấy Sở Phong Miên, lẽ ra phải là một trận chém g·iết.
Nhưng Hỗn Vô Hoàn trước mắt lại không có địch ý, phảng phất như cố ý đến gặp Sở Phong Miên.
Với lại dòng họ của Hỗn Vô Hoàn, "Hỗn".
Tổ sư khai sơn của Thanh Phong Tông xưa kia, chính là họ Hỗn. Hỗn gia là gia tộc đứng đầu của Thanh Phong Tông. Có thể nói Thanh Phong Tông vốn thuộc về Hỗn gia.
Chỉ là về sau Hỗn gia thế yếu, Thanh Phong Tông dần dần thoát khỏi sự khống chế của Hỗn gia. Nhất là đến đời này, bên trong Thanh Phong Tông, Hỗn gia chỉ có duy nhất một vị Tiên Đế, tuy có thể đảm bảo địa vị của Hỗn gia, nhưng danh nghĩa chủ nhân Thanh Phong Tông chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi.
"Ngươi là người Hỗn gia?"
Sở Phong Miên nhìn Hỗn Vô Hoàn, mở miệng hỏi. Người Hỗn gia lại cố ý tới gặp Sở Phong Miên, việc này khiến Sở Phong Miên tò mò, lão giả này đến rốt cuộc là vì cái gì?
"Xem ra Ma Tôn, đối với Thanh Phong Tông ta cũng có chút hiểu biết, đã vậy, cũng miễn đi nhiều lời."
Hỗn Vô Hoàn chậm rãi mở miệng nói.
"Ma Tôn có biết, Ma Tôn sắp gặp đại nạn không?"
Trong giọng Hỗn Vô Hoàn đột nhiên có chút nghiêm nghị nói.
"Chuyện của Ma Tôn, đã kinh động đến tầng lớp cao của Thanh Phong Tông, bây giờ Thanh Phong Tông đã bố trí thiên la địa võng bên trong Xích Uyên cổ thành, bảy vị cửu vân trưởng lão liên thủ, muốn đến tr·u s·á·t Ma Tôn."
"Bây giờ Ma Tôn muốn đến Xích Uyên cổ thành, chẳng phải là tự tìm đường c·hết?"
Hỗn Vô Hoàn mở miệng, đối đãi Sở Phong Miên, phảng phất như không phải địch nhân, mà là người quen đã quen biết từ lâu.
"Vậy thì thế nào?"
Sở Phong Miên nghe vậy, trong ánh mắt lộ ra một chút khinh miệt nói.
"Dám đến vây g·iết bản tôn, chẳng qua là tự tìm đường c·hết."
Trong lời nói của Sở Phong Miên càng ẩn chứa sát ý, đem sự điên cuồng của ma đạo diễn tả vô cùng nhuần nhuyễn, đã mang danh Ma Tôn thì cứ thể hiện cho ra dáng vẻ đó. Dù sao thanh danh Nhất Chỉ Ma Tôn càng vang dội, càng không ai đoán được, Nhất Chỉ Ma Tôn này chính là Vu tộc Tuyệt Kiếm Vu Đế.
"Ma Tôn nói vậy là sai rồi, ta dù biết ma công của Ma Tôn cái thế, nhưng Thanh Phong Tông, thân là bá chủ Ly Hận Thiên, một khi thật sự muốn động thủ, một mình lực lượng của Ma Tôn, e rằng khó lòng chống lại."
Hỗn Vô Hoàn trầm giọng nói.
"Ma Tôn mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng chưa chắc có tự tin đối phó với Thanh Phong Tông, nếu không cũng sẽ không dừng lại ở Thanh Cương cổ thành này, hiện tại thù hận của Ma Tôn và Thanh Phong Tông đã khó mà hóa giải, cho dù hiện tại Ma Tôn muốn rút lui, cũng khó mà được."
"Ý ngươi là gì?"
Sở Phong Miên thích thú nhìn Hỗn Vô Hoàn này, cũng không phản bác. Việc này theo như lời Hỗn Vô Hoàn, như thể hắn nói đúng, Sở Phong Miên như là thừa nhận lời hắn nói, tiếp theo hắn lại tiếp tục nói.
"Thù hận này, tuy khó mà hóa giải, nhưng không chắc là không thể, dù sao Ma Tôn g·iết, chỉ là mấy tiểu bối, còn mấy Tiên Tôn kia, tuy trên danh nghĩa thuộc dưới trướng Thanh Phong Tông chúng ta, mà dù sao cũng là người ngoài, cũng không tính là gì, chỉ cần Hỗn gia chúng ta ra mặt, ân oán của Ma Tôn và Thanh Phong Tông có thể xóa bỏ, còn việc của hai tiểu gia hỏa kia cũng có thể xóa bỏ."
Hỗn Vô Hoàn mở miệng nói.
Hỗn Vô Hoàn này chỉ cho rằng Sở Phong Miên có quen biết với Thương gia, nếu không không thể nào cứ một mực bảo hộ huynh muội Thương gia. Tuy ngay từ đầu Sở Phong Miên ra tay, có người còn suy đoán Sở Phong Miên có phải vì chí bảo trên người huynh muội Thương gia, mới đến bảo hộ bọn họ không.
Nhưng trải qua lâu như vậy, nếu Sở Phong Miên muốn có được chí bảo, sớm đã có thể cướp được, căn bản không cần tốn nhiều thời gian như vậy, nhất là còn giúp huynh muội Thương gia oanh s·á·t vô số Tiên Tôn.
Cho nên theo phán đoán của Hỗn gia, Sở Phong Miên hẳn là có quen biết với Thương gia, nên mới không sợ Thanh Phong Tông, bảo hộ huynh muội Thương gia. Nên lần này Hỗn Vô Hoàn đến cũng đem cả huynh muội Thương gia đặt vào điều kiện.
"Hỗn gia nguyện ý giúp ta hóa giải ân oán với Thanh Phong Tông?"
Sở Phong Miên nghe vậy không khỏi nhìn Hỗn Vô Hoàn, hắn đã đoán được nguyên nhân lần này Hỗn Vô Hoàn đến.
"Nói đi, có điều kiện gì."
Việc Hỗn Vô Hoàn đến đây tự nhiên không thể vô duyên vô cớ nói những điều này, Hỗn gia không phải là người tốt lành gì, Sở Phong Miên với Hỗn gia dù không tính là địch nhân, tuyệt đối không thể là bạn. Hỗn Vô Hoàn đến, chỉ có khả năng, là hắn muốn đại diện cho Hỗn gia, để Sở Phong Miên làm chút gì đó.
"Ma Tôn quả nhiên nói chuyện mau lẹ, đã vậy, lão hủ cũng không nhiều lời."
Hỗn Vô Hoàn đi thẳng vào vấn đề nói.
"Hỗn gia ta, vô cùng tán thưởng thực lực của Ma Tôn, nên dự định để Ma Tôn gia nhập Thanh Phong Tông, chỉ cần Ma Tôn nguyện ý gia nhập Thanh Phong Tông, ít nhất cũng là một vị bát văn trưởng lão."
"Đồng thời Hỗn gia chúng ta cũng nguyện ý cùng Ma Tôn liên thủ, cùng nhau đối phó Lăng Tiêu kia."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận