Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 5706: Phù Đồ vực

Khoảng cách giữa các khu vực của Vĩnh Hằng đại lục rất xa xôi. Hơn nữa, phần lớn diện tích giữa những khu vực này đều là những vùng hoang vu. So với nhiều kỷ nguyên trước, Vĩnh Hằng đại lục, ngoại trừ vùng trung tâm, những khu vực khác đều có thể gọi là hoang vu. Giống như Động Thiên vực, ngoài mấy thành phố, phần lớn các địa phương đều là hoang vu, hoang dã, rừng rậm các loại. Trên Vĩnh Hằng đại lục này, ngoài võ giả loài người, vẫn còn tồn tại không ít yêu thú, tinh quái, quỷ vật, thậm chí cả Ma tộc, phần lớn chúng đều sống ở những nơi ít người lui tới. Bởi vậy, trên Vĩnh Hằng đại lục này, ngoài những khu vực gần thành phố, các khu vực khác đều được gọi chung là ngoại vực, nơi đây chính là thiên hạ của yêu ma quỷ quái. Chỉ có một số võ giả thực lực cường đại mới dám một mình xâm nhập ngoại vực, còn với phần lớn võ giả thực lực không đủ, ngoại vực lại đầy rẫy nguy hiểm. Dù là những võ giả muốn tiến vào ngoại vực tìm kiếm bảo vật, phần lớn cũng sẽ chọn đi cùng nhau để có thể tự bảo vệ mình khi đối mặt với yêu thú, tinh quái. Vĩnh Hằng đại lục vô cùng to lớn, với ba ngàn khu vực, mỗi nơi lại có hoàn cảnh khác nhau. Thêm vào đó, thiên địa pháp tắc của Vĩnh Hằng đại lục lại vô cùng mạnh mẽ, thiên địa linh khí dồi dào, nên sinh ra rất nhiều chủng tộc, điều mà không kỷ nguyên nào trong Biển Kỷ Nguyên có thể sánh được. Theo ghi chép trong các cổ tịch, Vĩnh Hằng đại lục trước kia không phải chỉ thuộc về nhân loại độc chiếm mà có đến hàng vạn chủng tộc sinh sống, chém giết lẫn nhau, nhân tộc chỉ là một trong số đó. Mãi cho đến khi tứ đại Chúa Tể Chi Vương quật khởi mới chế ngự được các chủng tộc khác, áp chế chúng đến bên ngoài ngoại vực, nhân tộc mới xem như thực sự chiếm lĩnh Vĩnh Hằng đại lục. Nhưng phần lớn võ giả nhân tộc cũng chỉ có thể tập trung ở xung quanh các thành thị, ngoại vực vẫn tràn đầy nguy hiểm. Việc xây dựng các trận pháp truyền tống trải khắp ba ngàn khu vực, kỳ thực cũng là do nguyên nhân này, chỉ là theo thời gian, những trận pháp truyền tống này đã xuất hiện một số vấn đề, thậm chí đã tàn phá không chịu nổi. Giống như trận pháp truyền tống trong Phù Đồ vực đã hoàn toàn không dùng được nữa. Vì trong ngoại vực ẩn chứa nhiều nguy hiểm, nên việc vượt qua khu vực trên Vĩnh Hằng đại lục này không chỉ tốn thời gian mà còn đầy nguy hiểm. Vì thế, phần lớn các võ giả muốn lui tới giữa các khu vực đều lựa chọn dùng trận pháp truyền tống. Nhưng đến Phù Đồ vực thì trận pháp truyền tống vô dụng, mà nếu muốn đến gần Hắc Mộc vực, chỉ còn cách lựa chọn vượt qua khu vực, cần phải đi vào trong ngoại vực. Để đối phó với nguy hiểm ở ngoại vực, nhiều võ giả đã chọn liên kết thành từng nhóm, lâu dần hình thành các tổ chức thương đội. Các thương đội này chịu trách nhiệm dẫn dắt các võ giả vượt qua khu vực. Vì an toàn, họ cũng sẽ mời một số cường giả đảm nhiệm việc bảo hộ. Tương tự, võ giả muốn gia nhập thương đội cũng cần nộp một khoản phí không nhỏ. Vì trận pháp truyền tống của Phù Đồ vực đã hư hỏng mấy chục thời đại, nên giờ đây ở thành cổ Phù Đồ đã có rất nhiều thương đội được thành lập. Vượt qua khu vực, tiến vào ngoại vực một mình thì dù là võ giả cấp bậc Đạo Tôn cũng sẽ gặp không ít nguy hiểm, vì trong ngoại vực không chỉ yêu ma hoành hành mà còn chứa đựng rất nhiều dị tượng. Phần lớn các dị tượng này được hình thành từ thiên địa chi lực, ẩn chứa nguy hiểm, ngay cả những cường giả không sợ yêu ma khi đối mặt với các dị tượng cũng khó có thể chống lại. Dù sao, thiên địa chi lực của Vĩnh Hằng đại lục mạnh mẽ như vậy, sản sinh ra nhiều dị tượng, lực lượng trong đó vô cùng kinh khủng, bất kỳ võ giả nào cũng khó có thể đối kháng với thiên địa chi lực. Trừ khi là một vị chúa tể cường giả, có thể trực tiếp đánh phá không gian, tạo ra không gian thông đạo, thì mới có thể một mình vượt qua khu vực. Còn không, dù thực lực mạnh mẽ đến đâu thì võ giả cũng có thể gặp nguy hiểm. Những người dẫn đầu các thương đội này, phần lớn là những người vô cùng quen thuộc với các con đường qua lại giữa các khu vực, đi theo họ, tỷ lệ gặp phải dị tượng sẽ giảm xuống không ít. Cũng chính vì nguyên nhân này, dù một số võ giả có thực lực cường đại cũng không tùy tiện chọn vào ngoại vực mà sẽ lựa chọn gia nhập thương đội. Sở Phong Miên suy tư một lát, cũng không chọn một mình vượt qua khu vực, tiến vào ngoại vực mà cũng chuẩn bị tìm kiếm một thương đội để gia nhập, đến Hắc Mộc vực. Dù thực lực hiện tại của Sở Phong Miên đã gần đến cấp bậc chúa tể, thậm chí là ở trạng thái Phá Hạn, thực lực của hắn đã không khác gì cường giả chúa tể. Với toàn lực của mình, Sở Phong Miên đủ để đánh phá không gian, nhưng trạng thái Phá Hạn lại có giới hạn thời gian, không đủ để xây dựng một không gian thông đạo đến Hắc Mộc vực. Hơn nữa, một khi lực lượng Phá Hạn của Sở Phong Miên đạt đến cực hạn, dù hắn mở ra được không gian thông đạo cũng không có sức duy trì. Cho nên, việc trực tiếp đánh phá không gian để đến Hắc Mộc vực với thực lực hiện tại, Sở Phong Miên còn chưa thể làm được. Đồng thời, khi đối mặt với yêu ma quỷ quái trong ngoại vực, dù Sở Phong Miên không sợ nhưng với những dị tượng thiên địa, hắn không thể không cẩn thận đối đãi. Một số dị tượng nguy hiểm, ngay cả chúa tể gặp phải cũng rất khó toàn thân trở ra. Sở Phong Miên dù sao cũng chỉ là kẻ ngoại lai, vốn không quen thuộc Vĩnh Hằng đại lục, cộng thêm việc chưa từng vào ngoại vực, nên việc tùy tiện vượt qua khu vực đối với Sở Phong Miên cũng là một lựa chọn nguy hiểm. Vì vậy, Sở Phong Miên sau khi suy nghĩ, cũng chọn tìm thương hội như những võ giả khác. Sở Phong Miên vừa ra khỏi phủ thành chủ của thành cổ Phù Đồ, liền thấy cảnh tượng náo nhiệt khác thường của thành, so với Nạp Khê thành thì nơi này giống như một con kiến so với một người khổng lồ. Trong thành cổ Phù Đồ, đâu đâu cũng là võ giả đang trò chuyện với nhau, đường phố rộng lớn xe ngựa tấp nập, Sở Phong Miên chỉ cần liếc nhìn một chút cũng cảm nhận được không ít khí tức mạnh mẽ. Thực lực của võ giả ở thành cổ Phù Đồ này, nhìn chung đều mạnh hơn so với ở Nạp Khê thành, Động Thiên cổ thành rất nhiều, thậm chí linh thức của Sở Phong Miên vừa động, cũng đã phát hiện ra ba vị võ giả cấp bậc Đạo Tôn. Một Đạo Tôn ở Động Thiên vực thì là một cường giả có danh tiếng, được các thế lực tranh nhau mời chào, nhưng ở Phù Đồ cổ thành này, tùy tiện xem xét cũng thấy ba vị võ giả Đạo Tôn. Hơn nữa, tại phủ thành chủ của thành cổ Phù Đồ, ngay khi Sở Phong Miên vừa đến, hắn cũng đã cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, đó là khí tức của một cường giả vô địch. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận