Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1472: Cửu vực chân thân

Chương 1472: Cửu vực chân thân Vả lại, vào thời đại đó, việc tiến về Cửu Vực của Ma tộc chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, một nhánh gia tộc mà thôi, cho nên cuối cùng đã bị các cường giả Cửu Vực liên thủ tiêu diệt. Trong mấy vạn năm, Ma tộc đã không còn xuất hiện tại Cửu Vực nữa. Nhưng lần này thì khác, lần này tọa độ của Cửu Vực đã bị bại lộ. Chỉ riêng việc toàn bộ Ma tộc U Quỷ Vực tiến về Cửu Vực thôi, cũng đã đủ để khiến sinh linh Cửu Vực rơi vào cảnh lầm than rồi, huống chi nghe nói bên ngoài Đại La Thiên tinh vực. Một số Ma tộc cường đại hơn còn chiếm cứ cả một phương tinh vực, nếu tất cả đều đến, chắc chắn sẽ là một sự tình khó có thể tưởng tượng.
"Nữ tử này rốt cuộc có thân phận gì, hai vị Cổ Đế Ma tộc này lại thực sự vì nàng mà đến, hơn nữa còn nhắc tới Thiếu Đế?" Sở Phong Miên nhìn về phía nữ tử thần bí họ Lam kia, trong mắt hắn cũng lộ ra vài phần kinh ngạc. Lúc đầu Sở Phong Miên chỉ là suy đoán, bây giờ nghe hai vị Cổ Đế Ma tộc này đối thoại, Sở Phong Miên đã hoàn toàn xác nhận điều đó. Hai vị Cổ Đế Ma tộc này, xác thực không phải vì Sở Phong Miên và Lạc Tịch mà đến. Sở Phong Miên và Lạc Tịch đến chỉ là một sự việc ngoài ý muốn đối với bọn họ, mục tiêu của bọn họ vẫn luôn là nữ tử thần bí họ Lam này. Nghe nói còn là mệnh lệnh của Thiếu Đế nữa. Thiếu Đế có địa vị rất cao trong Ma tộc ở U Quỷ Vực, Sở Phong Miên sau khi trở về Thánh Long Bí Cảnh cũng đã tìm hiểu thông tin liên quan tới Thiếu Đế. Dù sao lần trước Sở Phong Miên đã từ trong tay Thiếu Đế đoạt được hài cốt Thập Phương Thiên Ma. Cũng nhờ đó mà Sở Phong Miên luyện thành được nửa bước Bất Hủ chân thân. Chí bảo này bị cướp đi, giữa Sở Phong Miên và Thiếu Đế đã kết thành mối thù không đội trời chung.
Địa vị của Thiếu Đế trong Ma tộc ở U Quỷ Vực, gần giống như Vân Tôn ở Đại La Thiên tinh vực vậy, là người trẻ tuổi đứng đầu, là một tồn tại vô địch. Nghe nói cảnh giới của Thiếu Đế cũng đã đạt đến nửa bước Thiên Nhân Cảnh. Trước đó tại U Quỷ Vực, Thiếu Đế chỉ là một sợi linh lực biến thành hóa thân thôi cũng đủ để oanh sát mấy vị Cổ Đế rồi. Nếu không phải lúc truy sát Sở Phong Miên, lực lượng của Thiếu Đế đã tiêu hao gần hết thì Sở Phong Miên khó thoát khỏi cái chết. Có thể khiến một vị cường giả nửa bước Thiên Nhân Cảnh coi trọng như vậy, chắc chắn nữ tử họ Lam này đang che giấu một bí mật lớn. Cho nên, Sở Phong Miên không có ý định xuất thủ ngay bây giờ để đối phó với hai vị Cổ Đế Ma tộc này mà chờ xem bọn họ ra tay, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Thời gian cứ thế trôi qua. Hai vị Cổ Đế Ma tộc kia cũng không tìm Sở Phong Miên nói chuyện, trong ánh mắt cũng chưa từng xem Sở Phong Miên và Lạc Tịch ra gì. Theo họ, Sở Phong Miên và Lạc Tịch đều là người chết, chẳng đáng bận tâm. Còn nữ tử họ Lam kia thì luôn ở một góc tu luyện, công pháp tu luyện của nàng khiến Sở Phong Miên có chút nhìn không thấu. Nhưng ít nhất cũng là một loại công pháp Thiên cấp cực kỳ cổ xưa. Võ đạo của Sở Phong Miên đã đạt đến phạm trù Thiên Nhân Cảnh, công pháp võ kỹ bình thường, hắn liếc một cái là đủ hiểu thấu, đủ để dung hội quán thông. Trước đây Sở Phong Miên biết Yến Hoàng Ngọc Điển Quyết cũng là bởi vì khi còn ở động phủ Cửu Huyền Tiên Tôn, Sở Phong Miên đã từng cùng Yến Hoàng liên thủ đối địch và thấy Yến Hoàng thi triển ra nó. Bây giờ Sở Phong Miên có thể tùy ý thi triển nó, chỉ là uy lực không đủ ba thành uy lực chân chính mà Yến Hoàng thi triển. Nhưng để qua mặt người khác, đã là quá đủ. Chỉ là công pháp tu hành của nữ tử họ Lam này mà Sở Phong Miên cũng không thể nhìn thấu, đã đủ để chứng minh sự huyền diệu của nó.
Một tuần thời gian trôi qua rất nhanh. Thiên Đô đại lục, cách Cửu Vực tổng cộng còn một tuần lộ trình. Trong một tuần này, Sở Phong Miên ngoại trừ việc quan sát tình hình của hai tên Cổ Đế Ma tộc kia, cũng dành thời gian bế quan tu luyện. Trong khoảng thời gian này, đó là cơ hội cuối cùng để hắn tu luyện thật tốt. Một khi đến Cửu Vực, có lẽ sẽ không còn thời gian yên ổn nữa. Trước đó giao thủ với Tiểu Diệp Đế, Sở Phong Miên đã thi triển ra Cửu Huyền Kiếm Thuật thức thứ tư, Thiên Cơ. Chỉ một kiếm này cuối cùng cũng đã bức lui Tiểu Diệp Đế, nhưng Tiểu Diệp Đế cũng xem như toàn thân trở lui. Một kiếm này quá huyền diệu, ngay cả Sở Phong Miên hiện tại vẫn chưa thể hiểu hết, sau trận chiến với Tiểu Diệp Đế, Sở Phong Miên vẫn không ngừng lĩnh hội nó. Trong một tuần này, Sở Phong Miên vẫn luôn lĩnh hội một kiếm này. Nếu như bây giờ lại để Sở Phong Miên giao thủ với Tiểu Diệp Đế, ít nhất Sở Phong Miên cũng có ba thành nắm chắc, có thể không cho Tiểu Diệp Đế cơ hội đào tẩu, mà chém giết hắn tại chỗ.
"Cửu Vực, sắp đến." Sở Phong Miên chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào tinh đồ trong ngọc phù. Bây giờ nơi này cách Cửu Vực đã rất gần. Lạc Tịch, nữ tử họ Lam và những người khác cũng đều từ từ mở mắt ra, nhìn về phía bên ngoài phương chu. Trước mắt là một tòa đại lục vô cùng to lớn, chỉ là phía trên đại lục bị vô số sương mù dày đặc bao phủ, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ thấy một mảng sương mù dày đặc. Trong màng sương mù dày đặc này, thấp thoáng thấy được từng đám lửa.
"Đây là Cửu Vực?" Sở Phong Miên là người của Cửu Vực, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cửu Vực. Lần trước Sở Phong Miên rời khỏi Cửu Vực, là do một cơ duyên ngẫu nhiên đã mở ra một vết nứt không gian, trôi theo dòng không gian đến Yêu Cổ đại lục. Đây là lần đầu tiên Sở Phong Miên nhìn thấy Cửu Vực từ bên ngoài, quả nhiên là giống như những gì được đồn đại. Trên bầu trời Cửu Vực có Cửu Trọng Thiên Hỏa, Cửu Trọng Thiên Hỏa này từng là chiếc ô bảo hộ của Cửu Vực, đủ để bảo vệ Cửu Vực khỏi sự xâm lấn của kẻ thù bên ngoài. Nhưng càng về sau, Cửu Trọng Thiên Hỏa này lại trở thành một chiếc lồng giam của Cửu Vực, mấy vạn năm nay, hầu như không có cường giả nào có thể phá vỡ Cửu Trọng Thiên Hỏa này để rời khỏi Cửu Vực.
"Nơi này chính là Cửu Vực sao?" "Một tòa đại lục nhỏ như vậy, từng là một trong bốn Thánh Vực, Cửu Vực, lại bé nhỏ đến thế sao?" "Không phải vậy, Cửu Vực ngày xưa, so với chỗ này phải lớn hơn gấp mấy vạn lần, nhưng trong một trận đại kiếp nạn, Cửu Vực đã bị hủy diệt, cho nên bây giờ chỉ còn lại có ngần này, nhưng tuyệt đối không nên xem thường Cửu Vực này, bên trong Cửu Vực khắp nơi đều ẩn chứa bảo vật, với lại bên trong vẫn còn lưu lại vô số tiểu thế giới." Nữ tử họ Lam, hai vị Cổ Đế Ma tộc, Lạc Tịch đều kinh ngạc thốt lên. Với bọn họ mà nói, đây cũng đều là lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh của Cửu Vực. Nhìn Cửu Vực từng là một trong bốn Thánh Vực hiện ra trước mắt, trong mắt ai nấy đều lộ ra sự tham lam không chút che giấu. Bảo tàng. Rất nhiều cường giả đến Cửu Vực nguyên nhân, đều chỉ vì bảo tàng mà đến.
Sở Phong Miên không để ý tới những người kia đang nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt ở phía trên Cửu Vực.
"Uy lực của Cửu Trọng Thiên Hỏa này? Yếu đi rồi sao?" Sở Phong Miên quan sát Cửu Trọng Thiên Hỏa trên không của Cửu Vực, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc khó tả. Cửu Trọng Thiên Hỏa! Trong vô số cổ tịch của Cửu Vực đều ghi chép lại nó như một nhân vật đáng sợ. Nghe nói ở Cửu Vực, chỉ khi thành tiên, mới có tư cách rời khỏi Cửu Vực, đột phá Cửu Trọng Thiên Hỏa này.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ convert. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận