Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 263: Sống không bằng chết

Bọn hắn ngưng tụ ra hình rồng, đa số đều dựa trên miêu tả trong cổ tịch để ngưng tụ, ngay cả long uy chân chính cũng không có. Mà Sở Phong Miên ngưng tụ ra viễn cổ chiến long, lại là dựa vào huyết mạch của hắn mà ngưng tụ ra, chắc chắn phải giống với viễn cổ chiến long thật sự. Hai cái so sánh thì cái Cửu Viêm thần long do Viêm Mang ngưng tụ ra chắc chắn chỉ là một loài bò sát, ngay cả giao long cũng không phải, chỉ là loài bò sát, là sâu kiến. Cả hai còn chưa giao đấu, uy thế đã đủ để phân thắng bại. "Cho ta nuốt!" Sở Phong Miên cười lớn một tiếng, con viễn cổ chiến long do hắn ngưng tụ lao thẳng về phía Cửu Viêm thần long, há cái miệng rộng ra, trực tiếp nuốt chửng Cửu Viêm thần long vào bụng. Chiêu mạnh nhất của Viêm Mang, đã bị Sở Phong Miên dễ dàng hóa giải. "Viêm Mang, ngươi cho rằng Sở mỗ không dùng Phong Nhiêu Bi thì ngươi sẽ là đối thủ của Sở mỗ sao? Để đối phó ngươi, căn bản không cần Phong Nhiêu Bi!" Sở Phong Miên nhìn Viêm Mang, cười lạnh một tiếng, ánh mắt lộ sát ý, kiếm trong tay lập tức chém về phía Viêm Mang. Viêm Mang đã nhiều lần ra tay với Sở Phong Miên, hôm nay nhất định phải chém g·i·ế·t hắn. Trên mũi k·i·ế·m, huyết khí vô tận ngưng tụ lại, đó chính là s·á·t l·u·ậ·t k·i·ế·m t·h·u·ậ·t, ngàn trượng kiếm khí trong nháy mắt ngưng tụ, chém thẳng vào Viêm Mang. "Không hay rồi!" Một kiếm này tung ra, cả Trình Tiên t·h·i·ê·n và Đường Sinh k·i·ế·m đều không khỏi lui ra sau né tránh, uy lực của kiếm này bọn hắn đã từng nếm trải, nếu như bị ảnh hưởng tới thì chắc chắn sẽ bị thương nặng, đừng nói đến chuyện giúp Viêm Mang đỡ đòn. Tình huống như thế này, không một ai ở đây có thể ngăn cản một kiếm này của Sở Phong Miên. "Sở Phong Miên, ngươi muốn g·i·ế·t Viêm Mang, thế nhưng phải suy nghĩ kỹ đấy!" Một giọng nói nham hiểm vang lên, bất thình lình từ phía sau Sở Phong Miên vọng lại, khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Quay đầu lại nhìn thì thấy ngay sau lưng Hàn Nguyệt Ly, một bóng người đang đứng, một thanh k·i·ế·m đã đặt ở yết hầu nàng, có thể đ·â·m xuyên qua bất cứ lúc nào. "Phương... Tiên... Đạo!" Sắc mặt Sở Phong Miên lập tức đỏ bừng, hai mắt tràn đầy s·á·t ý, s·á·t ý này k·h·ủ·n·g k·h·i·ế·p tột cùng, cả bầu trời như bị s·á·t ý nhuộm đỏ. "Ngươi muốn c·h·ế·t!" Phương Tiên Đạo này, lại dùng Tiên Huyền Chi Môn, lặng lẽ đến phía sau Hàn Nguyệt Ly, chế phục nàng, định dùng Hàn Nguyệt Ly để uy h·i·ế·p Sở Phong Miên. Điều Sở Phong Miên oán h·ậ·n nhất chính là bị uy h·i·ế·p, huống chi người bị uy h·i·ế·p lại là người phụ nữ của hắn, điều này đã chạm đến vảy n·g·ư·ợ·c đáng sợ nhất của Sở Phong Miên. S·á·t ý ngút trời hiển hiện rõ trên mặt Sở Phong Miên. "Ta có c·h·ế·t hay không thì chưa biết, nhưng nếu ngươi không nghe lời, ả ta liền phải c·h·ế·t." Đối mặt với cơn thịnh nộ của Sở Phong Miên, Phương Tiên Đạo cười lạnh một tiếng, không thèm để ý chút nào mà nói. "Ngươi mau thả Viêm Mang ra trước đi." "Ngươi cho rằng ngươi có thể uy h·i·ế·p ta sao?" Sở Phong Miên nhìn Phương Tiên Đạo, ánh mắt tràn đầy h·ậ·n ý, hắn nhất định sẽ muốn băm Phương Tiên Đạo ra thành trăm mảnh. "Trừ khi ngươi không muốn cô ta sống! Nếu không ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn nghe ta!" Phương Tiên Đạo nhìn Sở Phong Miên, cười lạnh nói. "Bây giờ ngươi không có lựa chọn nào khác." "Ngươi muốn gì? Thả Viêm Mang, được thôi!" Sở Phong Miên liếc nhìn Phương Tiên Đạo, ánh mắt lạnh đi, tung ra một đạo k·i·ế·m khí, nó lập tức vỡ tan biến mất theo ý hắn. Thoát khỏi một kiếp, Viêm Mang lập tức vội vàng chạy xa, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. "Ta đã thả người, ngươi cũng nên thả người rồi chứ." "Thả người sao? Một tên Viêm Mang nhỏ nhoi, sao có thể đổi được cô ta chứ." Phương Tiên Đạo nhìn Viêm Mang đã trốn thoát, trên mặt lộ ra vẻ âm hàn, trong ánh mắt hiện rõ vẻ tham lam. "Trước hãy giao Phong Nhiêu Bi ra đây." "Còn cả vô số bảo tàng ngươi đã lấy được từ Phong Nhiêu Đại Đế, cũng giao ra hết đi." "Giao ra hết. Ngươi sẽ thả người sao?" Sở Phong Miên nhìn Phương Tiên Đạo, hỏi, linh lực của hắn đã dâng trào đến cực điểm, sẵn sàng ra tay diệt sát Phương Tiên Đạo này bất cứ lúc nào. "Ta đã nói rồi, bây giờ ngươi không có lựa chọn nào cả!" Phương Tiên Đạo nhìn Sở Phong Miên, kiếm trong tay càng dí sát lại gần. "Rốt cuộc ngươi có giao ra hay không?" "Phương Tiên Đạo, xem ra ngươi thật đáng c·h·ế·t! Ta đã cho ngươi một cơ hội, nếu đã như vậy, thì ngươi hãy c·h·ế·t đi!" Bất chợt, Sở Phong Miên giận dữ quát lên, toàn thân linh lực được đẩy lên cực hạn, Phong Nhiêu Bi điên cuồng phình to, ngay lập tức oanh về phía Phương Tiên Đạo. "Cái gì? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta g·i·ế·t cô ta sao?" Việc Sở Phong Miên bất thình lình ra tay, ngay cả Phương Tiên Đạo cũng không ngờ tới, hắn nghĩ rằng khi mình khống chế Hàn Nguyệt Ly thì hắn đã nắm chắc phần thắng, dựa theo tính cách của Sở Phong Miên, sao hắn có thể bỏ mặc Hàn Nguyệt Ly. Sở Phong Miên trọng tình cảm, đó cũng chính là nhược điểm lớn nhất của hắn, nhưng hiện tại Sở Phong Miên tại sao lại bất thình lình ra tay? Hắn thật sự không hiểu được. Chẳng lẽ hắn không quan tâm đến Hàn Nguyệt Ly sao? Không thể nào, nếu không Sở Phong Miên đã không mạo hiểm lớn đến như vậy để đột nhập vào quán trọ, rốt cuộc là tại sao? Phương Tiên Đạo còn chưa kịp nghĩ thông thì Phong Nhiêu Bi đã oanh kích đến trước mặt hắn. "Sở Phong Miên, cho dù ta có c·h·ế·t, ta cũng phải kéo theo một người chôn cùng!" Phương Tiên Đạo tâm ngoan độc, trực tiếp chĩa mũi kiếm về phía Hàn Nguyệt Ly, nhưng trên người Hàn Nguyệt Ly lại phát ra một tiếng long ngâm. Trên người Hàn Nguyệt Ly, một giọt máu vàng bỗng hiện ra, biến thành một long hồn, long hồn này một tiếng long ngâm liền khiến Phương Tiên Đạo phải lập tức lùi lại. "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không có phòng bị sao? Phương Tiên Đạo, ngươi hãy c·h·ế·t đi!" Sở Phong Miên nổi giận, sức mạnh của Phong Nhiêu Bi trực tiếp giáng vào người Phương Tiên Đạo, ngay lập tức một cánh cổng đồng cổ xưa xuất hiện trước mặt Phương Tiên Đạo, đó chính là Tiên Huyền Chi Môn mà hắn đã triệu hồi ra để chống đỡ đòn tấn công của Phong Nhiêu Bi. "Tiên Huyền Chi Môn sao? Một món linh khí địa cấp nho nhỏ mà cũng muốn chống lại Phong Nhiêu Bi sao? Nát cho ta!" Sở Phong Miên giận dữ hét lớn, sức mạnh của Phong Nhiêu Đại La Chưởng được hỗ trợ thêm ở trên Phong Nhiêu Bi, ngay lập tức giáng thẳng vào Tiên Huyền Chi Môn, Tiên Huyền Chi Môn lập tức bị đánh tan thành từng mảnh, toàn bộ vỡ vụn. Thứ được xem là chí bảo của trận tông Tam Tiên đảo giờ trực tiếp bị Sở Phong Miên đánh nát bét, dư lực còn lại hất văng Phương Tiên Đạo ra xa mười dặm, t·r·o·n·g m·i·ệ·n·g hắn nôn ra vô số máu tươi. "Lại đây cho ta!" Sở Phong Miên vung tay, trực tiếp lao đến tóm lấy Phương Tiên Đạo, bắt hắn trở về trước mặt mình. "Trừu Tủy Luyện Cốt Luyện Ma công!" Một luồng linh lực lập tức theo tay Sở Phong Miên tuôn ra, chui vào trong người Phương Tiên Đạo. Luồng linh lực này, vào đến cơ thể Phương Tiên Đạo liền lập tức rút hết tất cả cốt tủy của hắn ra, những cốt tủy đó đều bị nhen lửa, ở bên trong thân thể Phương Tiên Đạo bắt đầu đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g t·h·iêu đốt. "A! ! !" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Trừu Tủy Luyện Cốt Luyện Ma công này, chính là một trong những ma công tà ác nhất trong Cửu Ma Thành, dùng để luyện hóa thân thể người thành linh khí nhưng lại duy trì ý thức, vĩnh viễn phải chịu dày vò, Cửu Ma Thành dùng chiêu này để trừng trị những kẻ phản bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận