Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 8: Đánh nát chó răng

Chương 8: Đánh nát chó răng
Lâm Diệp sắc mặt lộ ra mấy phần dữ tợn, một quyền nhắm thẳng khóe miệng Sở Phong Miên đánh tới. Lần trước hắn bị Sở Phong Miên đánh nát gần hết răng cửa, khiến hắn hiện tại đi khắp nơi đều bị giễu cợt, lần này bắt được cơ hội, hắn nhất định phải trả thù trên người Sở Phong Miên.
Lâm Diệp này thế nhưng là võ giả Tôi Cốt Cảnh ngũ trọng, so với cảnh giới Tôi Cốt Cảnh tam trọng của Sở Phong Miên, cao hơn hai bậc. Đối với võ giả mà nói, cao hơn một bậc đã khó mà vượt qua, huống chi là cao hơn hai bậc.
Theo lý mà nói, một quyền này của Lâm Diệp ra tay, Sở Phong Miên chắc chắn thua, nhưng gần như ngay khi quyền phong của Lâm Diệp sắp tới trước mặt Sở Phong Miên, thân hình Sở Phong Miên lại bất thình lình biến mất. Tại chỗ cũ, chỉ còn lại một bóng mờ, làm cho Lâm Diệp vồ hụt.
"Cẩn thận, tiểu tử này dường như đã học được thân pháp gì!" Lâm Mạc ở bên cạnh vội hô lên.
Trước đó Sở Phong Miên đánh bại Tào Đại Hải, nghe đồn rằng Sở Phong Miên đã dùng một loại thân pháp, tránh qua, né được một quyền của Tào Đại Hải, lần này một màn tương tự, khiến Lâm Mạc lập tức nghĩ đến.
"Thân pháp?" Lâm Diệp cũng ánh mắt nhất động, ngay lúc đó thấy Sở Phong Miên theo sau lưng hắn công tới. Lâm Diệp trong nháy mắt xoay người lại, một chưởng đột nhiên đánh ra.
"Phá phong chưởng!" Một chưởng này, lại còn mang theo một cơn gió lớn, ầm ầm hướng ngực Sở Phong Miên vỗ tới. Nhưng cảm giác hư ảo, khiến Lâm Diệp không ngờ tới, một chưởng này đánh trúng, lại chỉ là một cái bóng mờ.
Trong nháy mắt, Sở Phong Miên đã ngưng tụ ra hai đạo hư ảnh.
"Hừ, mới mất có mấy cái răng cửa thôi, xem ra hôm nay muốn đánh nát hết răng của bọn ngươi, xem hai con chó già này còn có thể cắn người hay không!" Sở Phong Miên lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình bất thình lình xuất hiện bên cạnh Lâm Diệp, lập tức một cước đá tới Lâm Diệp.
"A!" Lâm Diệp kêu thảm một tiếng, răng trong miệng hắn, gần như trong nháy mắt đều rụng ra. Một cước này của Sở Phong Miên, đá vào khóe miệng Lâm Diệp, chỉ thấy từ khóe miệng Lâm Diệp, vô số máu tươi phun ra.
"Cho ta nuốt xuống!" Lâm Diệp còn chưa kịp phun ra, Sở Phong Miên đã lại một cước đá tới. Lần này, Lâm Diệp gần như không còn sức hoàn thủ, liền bị một cước đá bay, răng bị đánh nát trong miệng hắn, cùng vô số máu tươi, cũng bị lực trùng kích lớn khiến Lâm Diệp phải nuốt xuống.
Thân thể Lâm Diệp, một cước liền bị đá bay ra khỏi đình viện, chỉ thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Một chiêu đánh xuống, Lâm Diệp Tôi Cốt Cảnh ngũ trọng, đã bại dưới tay Sở Phong Miên.
"Đây là, Lâm Diệp?" Bên ngoài đình viện, không ít đệ tử Lâm phủ cũng đột nhiên chú ý tới một thân ảnh bay ra ngoài, đợi khi bọn hắn tới gần xem xét, tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Kẻ bị người từ trong đình viện ném ra, lại là Lâm Diệp. Lâm Diệp cảnh giới Tôi Cốt Cảnh năm trọng, ở ngoại phủ Lâm gia cũng coi như là cường giả số một số hai, bọn hắn có chút không thể tin được, Lâm Diệp này lại bị người từ trong đình viện ném thẳng ra ngoài.
"Là ai làm?" Không ít đệ tử Lâm phủ cũng tụ lại, nhìn về phía bên trong đình viện.
Ở đó, có hai bóng người đối diện nhau, chính là Sở Phong Miên và Lâm Mạc.
"Là Sở Phong Miên?"
"Vừa nãy chẳng lẽ là hắn, đã ném Lâm Diệp ra ngoài?" Những đệ tử Lâm phủ đó nhìn Sở Phong Miên đứng bên trong, có chút không thể tin được nói ra. Bọn hắn có chút không dám tin, Sở Phong Miên mấy ngày trước vẫn còn là phế nhân, bây giờ vậy mà có sức mạnh đánh bại Lâm Diệp. Nhưng bây giờ, ở trong đình viện này, cũng không có ai thứ hai có khả năng, chỉ có Sở Phong Miên.
"Sở Phong Miên, ngươi muốn chết?" Lâm Mạc nhìn về phía Sở Phong Miên, âm thanh gần như được thốt ra từ kẽ răng. Lâm Diệp, cùng hắn giống như anh em tay chân, hai người bọn họ có thể đứng vững ở ngoại phủ Lâm gia, hai người họ đoàn kết vô cùng chặt chẽ. Nhưng bây giờ, Lâm Diệp lại bị Sở Phong Miên đánh bại ngay trước mặt, thậm chí là thê thảm như vậy, răng đều bị đánh nát hết.
Vừa rồi Lâm Mạc cũng thực sự muốn xuất thủ, cứu Lâm Diệp, nhưng tốc độ Sở Phong Miên nhanh hơn, nhân lúc Lâm Mạc còn chưa ra tay, liền một cước đá Lâm Diệp bay ra ngoài.
"Lâm Mạc, ngươi chỉ là một con chó của Lâm gia, mà dám lớn tiếng với chủ nhân?" Sở Phong Miên nhìn Lâm Mạc, lắc đầu nói. "Xem ra ngươi vẫn chưa rõ, ở trong Lâm phủ này phải làm gì, hôm nay ta thân là đại quản gia ngoại phủ, cũng nên giáo huấn ngươi một chút!"
"Lớn lối!" Sắc mặt Lâm Mạc tái xanh, lớn tiếng gầm thét. "Đừng tưởng rằng ngươi có mấy phần kỳ ngộ, thì có thể hoành hành ở Lâm phủ này! Chênh lệch cảnh giới, không phải là mấy chút kỳ ngộ của ngươi có thể vượt qua được!"
"Người thực sự hoành hành, là các ngươi đi, hai kẻ hạ nhân, mà dám đến đoạt bổng lộc của ta! Xem ra hôm nay không thật sự giáo huấn hai con chó già các ngươi, các ngươi thật sự nghĩ ta vô dụng sao?" Sở Phong Miên cười lạnh một tiếng, thân hình của hắn khẽ động. Chỉ để lại một đạo hư ảnh ở tại chỗ, còn bản thể Sở Phong Miên, đã biến mất không thấy gì nữa.
"Sở Phong Miên này, vậy mà thật sự muốn giao chiến với Lâm Mạc."
"Cho dù Sở Phong Miên có mấy phần tích lũy, muốn giao chiến với Lâm Mạc cũng là quá cuồng vọng! Thực lực của Lâm Mạc so với Lâm Diệp còn mạnh hơn không biết bao nhiêu." Một số đệ tử ngoại phủ nhìn trận chiến trong đình viện, lắc đầu nói. Bọn họ không ai dám tin rằng, Sở Phong Miên thực sự có khả năng đánh bại Lâm Mạc. Dù sao cảnh giới hiện tại của Sở Phong Miên, vẫn là Tôi Cốt Cảnh tam trọng, mà thực lực của Lâm Mạc đã đạt tới đỉnh phong Tôi Cốt Cảnh ngũ trọng, chênh lệch như vậy, làm sao có thể vượt qua được.
"Bách Trượng Quyền!" Lâm Mạc hét dài một tiếng, hai tay bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt, đã đánh ra hơn trăm quyền vào Sở Phong Miên. Lâm Mạc cũng thấy được, thực lực thật sự của Sở Phong Miên, cũng không tính là mạnh, hắn chỉ dựa vào một thân pháp cường đại, để né tránh công kích. Thế nên Lâm Mạc một hơi đánh ra hơn trăm quyền, oanh kích bốn phương tám hướng, dự định đánh tan Sở Phong Miên.
"Mị ảnh!" Sắc mặt Sở Phong Miên không đổi, chỉ là thân hình khẽ động. Đột nhiên, xuất hiện bên cánh Lâm Mạc, một cước đá về phía Lâm Mạc.
"Chết!" Lâm Mạc đột nhiên xuất hiện, như đã nằm trong dự liệu của Lâm Mạc, chỉ thấy thân hình Lâm Mạc gần như ngay tức khắc đã quay lại, một quyền đánh thẳng vào Sở Phong Miên vừa đột ngột xuất hiện. Hai quyền chạm nhau, bộc phát ra lực lượng khiến Sở Phong Miên liên tục lùi về phía sau.
"Quả nhiên, cho dù thực lực hiện tại của Sở Phong Miên có chút tiến bộ, cũng không thể là đối thủ của Lâm Mạc." Các đệ tử Lâm phủ đứng ngoài đình viện xem, đều lắc đầu nói. Một màn này, đã định Sở Phong Miên thua cuộc.
"Hôm nay ta sẽ phế bỏ ngươi!" Thấy Sở Phong Miên bị đánh lui, trên mặt Lâm Mạc lộ ra mấy phần vẻ âm tàn. Hắn lập tức dưới chân khẽ động, đuổi tới, một quyền ầm ầm oanh thẳng ngực Sở Phong Miên. Một quyền này, ẩn chứa toàn lực bá đạo của Lâm Mạc, có thể thấy rõ, nếu thực sự oanh trúng ngực Sở Phong Miên, Sở Phong Miên e là toàn bộ linh mạch sẽ bị gãy.
"Ai phế ai, còn chưa chắc!" Ngay lúc Lâm Mạc đầy tự tin đánh ra một quyền, bóng dáng Sở Phong Miên đột ngột vang lên phía sau Lâm Mạc, khiến toàn thân hắn run rẩy lên. Khi nào, Sở Phong Miên đã bất thình lình xuất hiện phía sau Lâm Mạc. Lúc Lâm Mạc xoay người lại, một quyền của Sở Phong Miên đã đánh ầm ầm vào ngực Lâm Mạc.
Ngay lập tức, hai linh mạch trên người Lâm Mạc, vang một tiếng nổ vỡ tan ra, hiện ra hình dạng đứt gãy. Một quyền này của Sở Phong Miên, không chút nể tình, một quyền đã đánh nát linh mạch của Lâm Mạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận