Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1403: Võ Đạo tháp

Chương 1403: Võ Đạo tháp Tòa bảo tháp này cùng động phủ của Cửu Huyền Tiên Tôn là một thể, tự nhiên mà thành, e rằng ngay từ khi kiến tạo động phủ này nó đã tồn tại.
Dù đã trải qua mấy chục vạn năm tu sửa, những cấm chế trên tòa bảo tháp này vẫn còn lập lòe. Sở Phong Miên quan sát kỹ mật thất này, trong mật thất không hề có cấm chế, đủ để chứng minh nơi đây không có nguy hiểm. Chỉ là khi nhìn thấy tòa bảo tháp này, trong ánh mắt Sở Phong Miên thoáng lộ vẻ hiểu rõ, như thể đã từng quen biết.
“Tòa bảo tháp này có chút tương tự với Thông Thiên Lộ?” Đột nhiên Sở Phong Miên nghĩ đến dáng vẻ của bảo tháp, cùng một tòa bảo tháp trong đầu hắn có vài điểm tương đồng, chính là tòa Thông Thiên Lộ ngàn trượng trong Võ Thắng học viện trước đây. Chỉ là tòa bảo tháp trong mật thất này lớn hơn Thông Thiên Lộ nhiều, lực lượng ẩn chứa bên trong cũng hoàn toàn không thể so sánh được với Thông Thiên Lộ. Sở Phong Miên nhìn ra được, tối thiểu phải là Cổ Đế mới có thể lay động được tòa bảo tháp này.
"Tòa bảo tháp này chẳng lẽ là Võ Đạo tháp?"
Thanh Mộng đứng bên cạnh Sở Phong Miên, đột nhiên lên tiếng.
“Ta từng đọc trong sách cổ, tương truyền vào thời Viễn Cổ, các tông môn đều xây dựng một loại linh khí đặc biệt dùng để khảo hạch đệ tử."
"Võ Đạo tháp này không khảo nghiệm thực lực của võ giả, mà là võ đạo, nghe nói khi vào bên trong bất kể tu luyện loại võ đạo nào cũng sẽ bị áp chế xuống mức thấp nhất, dùng để kiểm tra võ đạo."
"Thời Viễn Cổ, nhân tài xuất hiện rất nhiều, phần lớn đệ tử đều có thiên tư cực cao nếu so với bây giờ, không lo vấn đề thiên tư, mà để trở thành cường giả thực thụ thì phải có thành tựu võ đạo cao thâm.” Thanh Mộng lẩm bẩm.
"Động phủ của Cửu Huyền Tiên Tôn lại có một tòa Võ Đạo tháp? Chẳng lẽ ông ta đã sớm biết sẽ có người đến?"
"Đây chính là khảo nghiệm do Cửu Huyền Tiên Tôn lưu lại." Ngay khi bước vào động phủ này, Sở Phong Miên đã hiểu ra. Động phủ của Cửu Huyền Tiên Tôn này không phải do ông ta đột nhiên vẫn lạc mà vội vàng bỏ lại. Nó giống như là một nơi khảo hạch do Cửu Huyền Tiên Tôn cố ý để lại. Từ việc cần tín vật mới có thể tiến vào đến Võ Đạo tháp trước mắt. Xem ra chỉ những người vượt qua khảo hạch của Cửu Huyền Tiên Tôn mới có tư cách chính thức nhận được bảo tàng của ông ta. Còn việc muốn dùng sức mạnh để cướp đoạt? Những cấm chế này cho dù một Cửu Kiếp Cổ Đế đến đây cũng chỉ có con đường tự diệt khi cố gắng oanh kích. Cửu Huyền Tiên Tôn dù sao cũng là một đời Tiên Tôn, dù là cấm chế ông ta để lại sau hơn một triệu năm vẫn rất khó bị lay động.
"Tương truyền rằng khi vào Võ Đạo tháp, chỉ cần vượt qua vài tầng khảo nghiệm sẽ nhận được ban thưởng, có lẽ trong đó có cơ duyên do Cửu Huyền Tiên Tôn để lại."
Thanh Mộng vừa nhìn Võ Đạo tháp, vừa cười nói.
“Đã đến đây, chi bằng chúng ta thử xông vào một lần xem sao, dù sao vào Võ Đạo tháp cũng không có nguy hiểm, bị đào thải thì chỉ bị cưỡng ép truyền tống ra ngoài mà thôi.” Ngay khi Thanh Mộng và Sở Phong Miên đang nói chuyện, từ phía xa, trên vách tường trong mật thất bỗng xuất hiện một lỗ hổng. Lập tức một bóng người bay vào. Khi nhìn thấy người này, ánh mắt Sở Phong Miên thoáng vẻ ngưng trọng, không ngờ lại gặp phải người khác ở đây.
"Là Yến hoàng."
Khi nhìn thấy người bay đến, Thanh Mộng nhẹ giọng nói.
Yến hoàng, Sở Phong Miên trước đó cũng đã gặp một lần trên đỉnh núi, là một vị Bát Kiếp Cổ Đế không thuộc bốn thế lực lớn, tự mình trở thành chủ của một phương đại lục. Yến hoàng khống chế Yến Châu đại lục, một đại lục cấp sáu, so với Yêu Cổ đại lục mà Sở Phong Miên từng đến cao hơn một cấp. Yến hoàng không phải Cổ Đế của ba thế lực kia nên không có thù địch nhiều với Thanh Mộng. Nhưng đây là động phủ của Cửu Huyền Tiên Tôn, vì bảo vật mà trở mặt thành thù là chuyện thường xảy ra. Vì bảo vật, thân huynh đệ cũng có thể bất hòa, phụ tử tương tàn không hiếm gặp, huống chi là người vốn không quen biết.
“Ồ? Lại có người đến trước một bước?” Yến hoàng bước vào mật thất, nhìn thấy Sở Phong Miên và Thanh Mộng có chút kinh ngạc, không ngờ lại gặp người khác ở đây.
"Yến hoàng có thấy bảo vật nào không?"
Thanh Mộng nhìn Yến hoàng, tò mò hỏi.
"Bảo vật? Có bảo vật gì chứ, bất quá chỉ là một đường hầm, đi đến cuối thì gặp được một mật thất thế này thôi.” Yến hoàng có chút bất đắc dĩ đáp.
Nghe vậy, Sở Phong Miên và Thanh Mộng liếc nhìn nhau. Xem ra hai người đã đoán không sai, bảo tàng trong động phủ của Cửu Huyền Tiên Tôn không dễ dàng đạt được như vậy. Yến hoàng rõ ràng là đã tiến vào một đường hầm khác tương tự như con đường mà Sở Phong Miên đã đi qua. Hiện tại cả hai đều đến được mật thất này.
"Xem ra mật thất này không có vẻ gì là nơi chứa bảo vật cả." Yến hoàng nói xong thì nhìn xung quanh, cũng thấy Võ Đạo tháp.
“Đây là Võ Đạo tháp?” “Không sai.” Thanh Mộng gật đầu.
“Yến hoàng có muốn thử Võ Đạo tháp này không?” “Cái đồ chơi Võ Đạo tháp này, thuở nhỏ ta đã không trải qua, bây giờ lại có cơ hội này, thử một chút xem sao, có lẽ sẽ có được bảo vật gì đó." Yến hoàng cười nói. Yến hoàng tuy là một cường giả thành danh đã lâu nhưng trong lúc nói chuyện vô cùng hài hước. Hơn nữa, ông ta không hề tỏ vẻ thù địch với Sở Phong Miên và Thanh Mộng, khiến Sở Phong Miên thở phào nhẹ nhõm. Bất kỳ một vị Bát Kiếp Cổ Đế nào cũng khó đối phó, Sở Phong Miên có thể giết Mục Thiên Ca cũng là vì Thanh Mộng trước đó đã huyết chiến với Mục Thiên Ca. Dựa theo thực lực thật sự, Sở Phong Miên chỉ miễn cưỡng có thể đứng ngang hàng với Bát Kiếp Cổ Đế. Còn việc muốn giết một Bát Kiếp Cổ Đế là điều vô cùng khó khăn. Việc Yến hoàng không có ý thù địch là một chuyện tốt với Sở Phong Miên.
"Sư tỷ đi trước đi, Yến hoàng rồi đến ta sau, được không?"
Sở Phong Miên lên tiếng. Dù sao cũng chỉ có ba người, ai vào Võ Đạo tháp trước cũng vậy, Sở Phong Miên muốn nhìn xem rốt cuộc Võ Đạo tháp sẽ khảo hạch những gì.
"Ta không quan trọng, Thanh Mộng thì sao?"
Yến hoàng tùy ý nói.
"Vậy cũng được."
Thanh Mộng cũng không từ chối, một bước tiến lên, hướng Võ Đạo tháp đi đến. Từ trước đến nay, Võ Đạo tháp chưa từng gây nguy hiểm nên Thanh Mộng cũng không có gì lo lắng, chỉ thấy thân hình nàng vừa đến trước Võ Đạo tháp liền đột nhiên biến mất. Những cấm chế trên Võ Đạo tháp bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Thời gian trôi qua từng giây, tầng thấp nhất của Võ Đạo tháp bỗng hiện ra một luồng bạch quang phóng lên trời.
“Xem ra Thanh Mộng đã vượt qua tầng thứ nhất rồi.” Yến hoàng đứng bên cạnh lên tiếng.
Sở Phong Miên liếc nhìn, Võ Đạo tháp này có tổng cộng hai mươi mốt tầng. Tầng thứ nhất, đối với Thanh Mộng mà nói thì chẳng là gì.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ convert. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận