Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1902: Giáo huấn Hải Thập Tam

Vượt qua cánh cổng hư ảo, trước mặt Sở Phong Miên, từng dãy núi liên tiếp hiện ra, cuối cùng những ngọn núi này là một vùng biển, chính là nơi Hải Kiếm Tông tọa lạc. Giữa những ngọn núi này, thỉnh thoảng lại thổi lên những đợt loạn lưu không gian. Trên những chiếc phương chu di chuyển giữa các ngọn núi này, các đệ tử Hải Kiếm Tông đều phải hợp lực để ngăn cản sự tấn công của những loạn lưu không gian này. Loại loạn lưu không gian này, cho dù là Cổ Đế cũng có thể bị cuốn vào, bị xé rách bởi sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong nó. Tuy nhiên, Sở Phong Miên lại hoàn toàn không hề sợ hãi, tùy ý để những loạn lưu không gian oanh kích, Sở Phong Miên bước một bước, hóa thành một đạo độn quang, hướng về phía biển cuối dãy núi bay đi. Bên cạnh Sở Phong Miên, một luồng kiếm ý bùng phát ra, kiếm ý này bao phủ toàn thân Sở Phong Miên. Từng đạo loạn lưu không gian, khi đến gần vị trí cách Sở Phong Miên khoảng ba thước, liền bị kiếm ý bao phủ trên người Sở Phong Miên xoắn nát. Loạn lưu không gian này, không cách nào gây thương tổn đến Sở Phong Miên dù chỉ một chút. "Lợi hại, dùng kiếm ý cũng đủ để phá tan loạn lưu không gian, thực lực của Thập Tứ công tử, thật là đáng kinh khủng." Trong dãy núi này, vẫn còn rất nhiều chiếc phương chu đang di chuyển, các đệ tử Hải Kiếm Tông ở trên đó, đều tận mắt chứng kiến cảnh này, kinh thán không thôi. Chỉ trong chớp mắt, độn quang của Sở Phong Miên đã vượt qua không ít phương chu, hướng về cuối dãy núi bay đi. Đúng lúc này, một luồng kiếm ý sắc bén, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, lóe lên một cái, chính là một đạo kiếm mang. Đạo kiếm mang này, xuất hiện vô thanh vô tức, trực chỉ Sở Phong Miên mà chém giết. Một kiếm này mang theo sự sắc bén, ẩn chứa sát ý, được xem là một kiếm tuyệt sát, trong dãy núi này, lại có người đột ngột ra tay với Sở Phong Miên. Nhưng Sở Phong Miên đã sớm liệu trước được điều này, khi nhìn thấy kiếm mang kia tới gần, Hải Thập Tứ Linh kiếm phía sau Sở Phong Miên lập tức rơi vào lòng bàn tay, đồng dạng một kiếm chém tới. Hai đạo kiếm quang, giao phong trên không, đồng thời phá tan. "Hải Thập Tam, không cần giấu đầu hở đuôi, ra đi." Ánh mắt Sở Phong Miên lóe lên, nhìn chằm chằm lên bầu trời chậm rãi nói. Hắn đã biết rõ, người đột ngột ra tay là ai, chỉ có Hải Thập Tam. Hải Thập Tam bị Sở Phong Miên bức lui tại Nguyệt Hải thương hội, khiến hắn mất hết mặt mũi, với tính cách của Hải Thập Tam, tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này. Quả nhiên là lựa chọn ra tay ngay tại dãy núi này. Bên trong Hải Kiếm Tông, tuy không cho phép tàn sát đồng môn, nhưng nếu có tranh đấu thì cũng không ai quản, cho dù bị thương trong khi tranh đấu, Hải Kiếm Tông cũng sẽ không quan tâm. Một tông môn nội bộ, chỉ có không ngừng tranh đấu, mới có thể sinh ra những cường giả. "Hải Thập Tứ, xem ra ngươi thật sự đã đạt được chút kỳ ngộ, lại có thể chặn được một kiếm này của ta." Một bóng dáng, từ trên trời giáng xuống, đứng trước mặt Sở Phong Miên, trong ánh mắt hắn cũng lộ ra từng tia sát ý, chính là Hải Thập Tam. "Hải Thập Tứ, nghe nói ngươi đã có được cả một đầu mỏ linh thạch tuyệt phẩm? Chuyện tốt như vậy, sao không chia sẻ cho ta một ít, ta cũng không muốn nhiều, cho ta vài chục ngàn mai linh thạch tuyệt phẩm, hôm nay ta sẽ có thể tha cho ngươi, thế nào?" Hải Thập Tam mở miệng nói, trong giọng nói đều là sự tham lam tột độ. Sở Phong Miên nghe vậy, trong lòng đều cười lạnh liên tục, tên Hải Thập Tam này, lại đang nhắm vào Thần thạch của hắn. Mở miệng ra liền đòi mấy chục ngàn mai linh thạch tuyệt phẩm, quả thực là đang càn quấy. Tên Hải Thập Tam này, bây giờ liền là đang bới lông tìm vết, Sở Phong Miên tự nhiên sẽ không khách khí với hắn. "Nực cười, Hải Thập Tam, ngươi coi ngươi là Hải Đế sao? Còn tha cho ta? Ngươi cho rằng hôm nay ngươi là đối thủ của ta?" Sở Phong Miên nhìn Hải Thập Tam, cười lạnh nói. "Hôm nay ngươi mạo phạm ta, bây giờ quỳ xuống, ta ngược lại thật có thể suy nghĩ một chút tha cho ngươi một mạng." "Làm càn! Hải Thập Tứ, xem ra ngươi là sống không kiên nhẫn được nữa rồi!" Hải Thập Tam giận quát một tiếng, kiếm ý của hắn đã bùng nổ ra, kiếm quang lóe lên, vài đạo kiếm khí tứ phía xung quanh, hướng về Sở Phong Miên chém giết. "Thật sao? Hải Thập Tam, ngươi cho rằng ta thật sự không phải đối thủ của ngươi? Ngày thường ta chỉ là không muốn bại lộ thực lực, nhường nhịn ngươi mấy phần mà thôi, hôm nay chính ngươi muốn chết, vậy ta liền thành toàn cho ngươi, để ngươi kiến thức một chút thực lực của ta!" Sở Phong Miên cười lớn một tiếng, bước một bước, thân hình trong nháy mắt hướng về Hải Thập Tam lao tới, mũi kiếm trong tay hắn ngưng tụ linh lực, biến thành kiếm mang ngàn trượng, quét xuống. Sở Phong Miên sử dụng kiếm thuật, chính là kiếm thuật của Hải Kiếm Tông, nhưng với sự lĩnh ngộ kiếm thuật của Sở Phong Miên, cùng một kiếm thuật, cùng một lực lượng, uy lực bộc phát ra, lại là hoàn toàn khác biệt. Hư ảnh cổ xưa từ phía sau Sở Phong Miên hiện ra, chính là bóng dáng của lão tổ khai tông Hải Kiếm Tông, kiếm thuật của Sở Phong Miên, thoáng chốc đã đạt đến đại thành, đủ để dẫn động sức mạnh cổ xưa ẩn chứa trong đó. Hư ảnh lão tổ này cùng mũi kiếm của Sở Phong Miên, hòa làm một thể, lực lượng càng thêm mạnh mẽ vô biên, khi oanh kích tới, quét ngang tất cả. Từng đạo mũi kiếm Hải Thập Tam đánh ra, đều bị nghiền nát không thương tiếc. Linh lực mạnh mẽ nổ tung, vô số đệ tử Hải Kiếm Tông giữa dãy núi đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng này. "Đó là, hư ảnh Hải Kiếm Đế! Lão tổ khai tông của Hải Kiếm Tông chúng ta, rốt cuộc là ai, ai kiếm thuật, có thể khiến cho lão tổ hiển hiện! Chẳng phải nói chỉ khi kiếm thuật của Hải Kiếm Tông chúng ta đạt đại thành, mới có thể làm được điểm này sao?" "Xem ra, là Thập Tứ công tử." "Hải Thập Tứ? Điều này làm sao có thể, kiếm thuật của hắn khi nào thì đạt tới cảnh giới này?" Cảnh này khiến vô số người nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng khó tin, nhưng cảnh tiếp theo, còn làm cho họ chấn động hơn nữa. Chỉ thấy một bóng dáng, đều bị một kiếm này đánh bay ra ngoài, chính là Hải Thập Tam. Hải Thập Tam, lại bị đánh bay chỉ bằng một chiêu, một chiêu cũng không thể đỡ được. Hải Thập Tam bị đánh lui ra ngoài, miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt tái nhợt vô cùng. "Ngươi, thực lực của ngươi? Sao có thể?" Hải Thập Tam bị ép lui, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Sở Phong Miên, lộ ra vẻ không thể tin. "Hải Thập Tam, ngươi còn không biết sao? Ta ngày thường đều chẳng qua là lười ra tay thôi, ngươi cho rằng thực lực của ta, thật chỉ có như vậy?" Sở Phong Miên nhìn Hải Thập Tam, khóe miệng lộ ra vài phần nụ cười khinh thường nói. "Cút đi! Ta không giết ngươi, nhưng nhớ kỹ, sau này còn dám xuất hiện trước mặt ta, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi." "Đi!" Hải Thập Tam không chút do dự, hóa thành một đạo độn quang, trong chớp mắt biến mất. Hải Kiếm Tông tuy không quản chuyện tranh đấu giữa môn hạ, nhưng Hải Thập Tam dù sao cũng là một trong những đệ tử nòng cốt, giết Hải Thập Tam, vẫn sẽ dẫn tới vô số phiền phức. Vì một Hải Thập Tam mà gây ra rắc rối, đối với Sở Phong Miên mà nói thì không đáng, nhỡ đâu lại ảnh hưởng đến kế hoạch cướp đoạt kiếm đạo đồ đằng của Sở Phong Miên thì không hay, cho nên hôm nay Sở Phong Miên liền thả cho Hải Thập Tam một con ngựa. Đánh bại Hải Thập Tam, Sở Phong Miên biến thành một đạo độn quang, tiếp tục bay về phía cuối dãy núi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận