Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1149: Ai tiến lên ai chết

"Người này thật sự dám giết Tào Dương?"
"Thật là càn rỡ, người của Ngũ Nhạc kiếm tông, có lẽ chưa từng nếm trải thất bại như vậy."
"Không sai, cho dù là người của Bát đại gia tộc, khi đối mặt với người của Ngũ Nhạc kiếm tông, cũng chỉ dám đánh bại làm nhục là cùng, mà không dám giết, dù sao giết người, đồng nghĩa với việc thật sự trở mặt."
Ở Yêu Cổ đại lục, từ trước đến nay vẫn luôn có một quy tắc, đó là đệ tử của các thế lực lớn không được phép chém giết lẫn nhau.
Mặc dù ngày thường vì tranh đoạt, đánh nhau để giữ thể diện không ít, nhưng cũng chỉ có thể đánh bại, làm nhục, chứ không thể chém giết.
Quy tắc này, từ trước đến nay vẫn lưu hành ở Yêu Cổ đại lục, và xưa nay chưa ai dám phá vỡ.
Dù sao quy tắc này là do toàn bộ các siêu cấp thế lực ở Yêu Cổ đại lục cùng nhau đặt ra, ai phá vỡ quy tắc này, chẳng khác nào đối địch với tất cả các thế lực.
Cho nên khi Sở Phong Miên ra tay đánh bại Tào Dương, không ai cảm thấy có gì, nhưng bây giờ giết Tào Dương, mọi người đều đột ngột biến sắc.
"Ngươi dám giết người?"
Vương sư huynh kia nhìn Sở Phong Miên, trong ánh mắt đều kinh hãi vô cùng, hắn cũng không ngờ Sở Phong Miên thực sự có gan không để ý quy tắc giết người.
"Giết thì sao? Nói cho các ngươi biết, trước đó tên phế vật của Bạch gia kia cũng bị ta giết, giết đệ tử Ngũ Nhạc kiếm tông của các ngươi thì có sao?"
Sở Phong Miên bình tĩnh nói, hắn muốn giết thì cứ giết, xưa nay không quan tâm cái gì quy tắc.
Trời đất bao la, Sở Phong Miên chính là quy tắc lớn nhất, ai dám trêu chọc hắn, chỉ có chết.
"Cái gì?"
"Người của Bạch gia?"
"Là Bạch Ưng?"
"Bạch Ưng cũng bị người này giết?"
Nghe thấy lời Sở Phong Miên, vô số người vây xem ánh mắt nhìn về phía nhóm người của Bạch công tử.
Lần này Bạch gia đến Vạn Thú động quật có bảy người không sai, nhưng hiện tại chỉ còn sáu người, theo lời của Sở Phong Miên, chẳng phải là Bạch Ưng trước đó đã chết dưới tay Sở Phong Miên rồi sao?
Vô số người nhìn Sở Phong Miên trong ánh mắt đều như đã hiểu ra.
Sở Phong Miên, là một tên điên từ đầu đến cuối, cho nên hắn mới dám không để ý đến quy tắc.
Một tên điên như vậy, theo lý mà nói, sớm nên bị người liên thủ tiêu diệt.
Nhưng bây giờ, lại không có ai dám ra tay, Sở Phong Miên dù điên cuồng nhưng có lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, có thể tùy tiện oanh sát Tào Dương và Bạch Ưng, cho dù là Vương sư huynh trước mắt, hay thậm chí là Bạch công tử ra tay, muốn giết Sở Phong Miên, vậy cũng phải trả cái giá vô cùng lớn.
"Còn ai muốn chịu chết, cứ việc tiến lên một bước."
Sở Phong Miên liếc mắt nhìn đám đệ tử Ngũ Nhạc kiếm tông, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Ánh mắt này đảo qua, ánh mắt của các đệ tử Ngũ Nhạc kiếm tông đều lộ ra vài phần lửa giận, người của Ngũ Nhạc kiếm tông bọn họ, khi nào từng nếm trải thất bại như vậy.
"Tiến lên một bước thì thế nào? Tiểu tử, ngươi đừng quá ngông cuồng! Đợi khi cường giả của Ngũ Nhạc kiếm tông chúng ta đến..."
Một tên đệ tử Ngũ Nhạc kiếm tông không nhịn được lên tiếng, ngay lúc hắn bước lên một bước, một đạo kiếm quang đột ngột hiện lên.
Chỉ thấy thân thể tên đệ tử Ngũ Nhạc kiếm tông này bị xé nát trực tiếp, toàn thân tinh huyết của hắn đều bị nuốt trọn, trong nháy mắt đã chết không thể chết thêm.
Kiếm quang này quá nhanh, Vương sư huynh kia thậm chí còn không kịp ngăn cản, đệ tử Ngũ Nhạc kiếm tông này đã chết trong tay Sở Phong Miên.
"Còn ai nữa không?"
Sở Phong Miên thôn phệ tinh huyết của tên đệ tử Ngũ Nhạc kiếm tông kia, toàn bộ đưa cho thần thụ thôn phệ, dù nói tinh huyết của người Bất Hủ chi cảnh bình thường không còn nhiều tác dụng với thần thụ.
Nhưng những đệ tử Ngũ Nhạc kiếm tông này đều là thiên tài, được Ngũ Nhạc kiếm tông không tiếc tốn bao nhiêu tài nguyên bồi dưỡng mà có, tinh huyết của bọn chúng, không thua gì tinh huyết Chuẩn Đế.
Sau khi thần thụ thôn phệ, sức mạnh trên nó rõ ràng đã mạnh hơn mấy phần, nhưng nếu muốn sức mạnh của thần thụ tiến thêm một bước, chút tinh huyết này vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Ít nhất, phải giết toàn bộ mấy trăm người này mới đủ.
Cảm nhận được sức mạnh của thần thụ tăng lên, khóe miệng Sở Phong Miên lộ ra vài phần ý cười, giờ thì ngược lại hắn mong có thêm mấy tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng nữa, trước hết cứ tới tìm cái chết. Ngược lại Sở Phong Miên có thể giết chúng, để cho thần thụ thôn phệ tinh huyết của chúng.
Chỉ có điều lần này, sau khi thấy Sở Phong Miên lại giết thêm một người, những đệ tử Ngũ Nhạc kiếm tông tuy rất phẫn nộ nhưng không ai còn dám mở miệng, thậm chí không ít người đều lui về phía sau, sợ Sở Phong Miên ra tay lần nữa.
Hai lần ra tay này đủ để chứng minh một điều, đó là Sở Phong Miên muốn giết bọn họ rất đơn giản, thậm chí còn khiến họ không có sức hoàn thủ.
Mà đối với họ, đặc biệt là ỷ vào thân phận là đệ tử Ngũ Nhạc kiếm tông, trước mặt Sở Phong Miên, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
"Các ngươi nói Vương Thiên Trọng kia có ra tay không?"
"Không đâu, thực lực của Vương Thiên Trọng cho dù có thể đánh một trận với tiểu tử này, nhưng để đối phó hắn, cũng cần phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn, Ngũ Nhạc kiếm tông bọn họ còn muốn Thôn Thiên thú bảo tàng, không thể liều mạng, bất quá chờ khi bảo tàng có chủ, vậy thì không nhất định."
"Ngũ Nhạc kiếm tông khẳng định sẽ không nuốt trôi cục tức này, chỉ là hiện tại bọn họ không thể xuất thủ liều mạng."
"Tiểu tử này cũng chỉ phách lối được một chút thôi, bây giờ đại bộ phận cường giả đều không muốn ra tay lãng phí sức mạnh để đối phó với người này, mới khiến người này được phách lối."
Trong số những người ở đây, không phải không có võ giả có thực lực có thể đánh một trận, thậm chí còn vượt qua Sở Phong Miên, nhưng lại không ai chịu nhúng tay vào.
Dù sao Thôn Thiên thú bảo tàng mới là quan trọng, tất cả đều muốn tích lũy sức mạnh, chuẩn bị tranh đoạt Thôn Thiên thú bảo tàng.
"Sở Phong Miên, ta tên là Vương Thiên Trọng, đợi bảo tàng có chủ, ta sẽ đến lấy đầu ngươi."
Vương sư huynh Ngũ Nhạc kiếm tông, Vương Thiên Trọng nhìn Sở Phong Miên, quát lạnh một tiếng, rồi quay người rời đi, đến một nơi khác.
Những võ giả ở nơi đó cũng đều bị đuổi đi, dù sao kẻ dám động thủ với Ngũ Nhạc kiếm tông, ngoại trừ Sở Phong Miên, thì những người khác đều phải dè chừng.
Sở Phong Miên một mình chiếm cứ vị trí tốt nhất, lại không ai dám tranh giành, thậm chí có không ít võ giả đều lùi ra xa.
Đừng nói là Sở Phong Miên tính cách điên cuồng, nếu như đứng quá gần, lát nữa người của Bạch gia, Ngũ Nhạc kiếm tông xuất thủ, thì sẽ bị vạ lây, điều này cũng khiến, một khu vực rộng lớn xung quanh Sở Phong Miên đều không có ai.
Những võ giả khác vừa mới đến đây, nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng đều có chút ngạc nhiên, nhưng không ai trong số họ xuất thủ với Sở Phong Miên, mà là tìm những người khác nói chuyện với nhau một vòng.
Những người khác không xuất thủ đã chứng minh một điều, đó là Sở Phong Miên không phải một kẻ dễ trêu chọc.
Điều này cũng làm Sở Phong Miên không khỏi thở dài, tính cách của hắn, luôn luôn là ăn miếng trả miếng, nếu những võ giả khác không ra tay thì hắn cũng không chủ động giết họ.
Chỉ là, cứ như vậy thì thần thụ sẽ không có tinh huyết.
"Tứ hoàng tử, nơi này chính là nơi Thôn Thiên thú bảo tàng tọa lạc."
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận