Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 1910: Dược quốc đại điển

"Dược lực thật mạnh mẽ!" Sở Phong Miên nuốt viên Thần Tượng Huyền Lực Đan này vào bụng, liền lập tức vận chuyển Thôn Thiên Bí Thuật. Thân thể Sở Phong Miên biến thành một cái lò luyện khổng lồ, bắt đầu điên cuồng luyện hóa dược lực của Thần Tượng Huyền Lực Đan. Đây là lần đầu tiên Sở Phong Miên thôn phệ Viễn Cổ Thánh Đan, dược lực mạnh mẽ trong nháy mắt tràn ngập khắp cơ thể hắn.
Mười hai vạn chín ngàn sáu trăm viên Huyết nhục Tinh Thể, không, giờ nên gọi là Bất Hủ Tinh Thể mới đúng. Từng viên tinh thể không còn dấu vết huyết nhục mà hiện lên màu xanh ngọc bích. Huyết nhục Tinh Thể đã biến thành Bất Hủ Tinh Thể thực sự. Dược lực của Thần Tượng Huyền Lực Đan phân tán vào bên trong mười hai vạn chín ngàn sáu trăm viên Bất Hủ Tinh Thể, điên cuồng hấp thụ lực lượng trong đó.
Sở Phong Miên ngưng luyện Bất Hủ chân thân, nhưng Bất Hủ chân thân của hắn vẫn còn quá yếu, cần không ngừng hấp thụ lực lượng để trở nên mạnh mẽ hơn. Dược lực của Thần Tượng Huyền Lực Đan khi tràn vào liền bị mười hai vạn chín ngàn sáu trăm viên Bất Hủ Tinh Thể này điên cuồng thôn phệ.
Gần như ngay lập tức, dược lực của Thần Tượng Huyền Lực Đan bị luyện hóa hoàn toàn, Sở Phong Miên cảm thấy sức mạnh của mười hai vạn chín ngàn sáu trăm viên Bất Hủ Tinh Thể đều trở nên mạnh mẽ hơn đôi chút. Dù Thần Tượng Huyền Lực Đan không đủ để khiến mười hai vạn chín ngàn sáu trăm viên Bất Hủ Tinh Thể biến đổi một lần nữa, nhưng cũng đủ để chúng trở nên cứng cáp hơn.
"Tiếp tục thôn phệ!" Xác định Thần Tượng Huyền Lực Đan có hiệu quả với Bất Hủ chân thân, Sở Phong Miên không do dự, lại lấy ra một viên Thần Tượng Huyền Lực Đan, nuốt vào trong bụng. Dược lực ẩn chứa trong Thần Tượng Huyền Lực Đan vô cùng mạnh mẽ, Sở Phong Miên không dám nuốt quá nhiều cùng một lúc, chỉ dám từng viên một.
Thần Tượng Huyền Lực Đan vừa vào cơ thể Sở Phong Miên đã bị linh lực đánh tan thành dược lực tinh túy, hòa vào mười hai vạn chín ngàn sáu trăm viên Bất Hủ Tinh Thể. Sở Phong Miên nuốt liền một mạch năm viên Thần Tượng Huyền Lực Đan rồi mới dừng lại. Không phải Bất Hủ chân thân của Sở Phong Miên không thể tiếp nhận dược lực của Thần Tượng Huyền Lực Đan nữa, mà là hiệu quả của Thần Tượng Huyền Lực Đan đã giảm đi.
Trong thiên hạ, bất kỳ loại đan dược nào một khi dùng quá nhiều thì hiệu quả cũng sẽ giảm dần. Đan dược bình thường thì không sao, càng là đan dược nghịch thiên thì hiệu quả giảm càng nhanh. Thần Tượng Huyền Lực Đan sau khi Sở Phong Miên nuốt vào, dược hiệu đã giảm đi rõ rệt. Nếu tiếp tục nuốt Thần Tượng Huyền Lực Đan nữa, dược lực mà Sở Phong Miên có thể hấp thụ chỉ sợ không đến một phần mười.
Còn lại chín phần mười dược lực đều sẽ vô dụng. Thần Tượng Huyền Lực Đan này, Sở Phong Miên có được không dễ, ngoài lần này ngẫu nhiên có được ra thì cơ hồ hắn không có cơ hội thứ hai. Vật liệu luyện chế Thần Tượng Huyền Lực Đan, chỉ sợ ba tên ma đầu Lâm Lang phải mất mấy trăm, thậm chí cả ngàn năm mới tích cóp được. Uổng phí Thần Tượng Huyền Lực Đan này quá là đáng tiếc. Hơn nữa, Sở Phong Miên không dùng thì giữ lại cũng là một số tài phú lớn. Với bất kỳ cường giả nửa bước Thiên Nhân Cảnh, thậm chí là Thiên Nhân Cảnh nào thì Thần Tượng Huyền Lực Đan đều là chí bảo khó gặp, đủ khiến bọn họ phát cuồng.
Dù sao, cho dù là cường giả Thiên Nhân Cảnh, chưa chắc đã ngưng luyện được Bất Hủ chân thân, rất thèm khát Thần Tượng Huyền Lực Đan này. Tám viên Thần Tượng Huyền Lực Đan còn lại, Sở Phong Miên giữ trong tay, sau này có thể dùng để đổi một số thứ mà có linh thạch cũng không mua được.
Sở Phong Miên đem tám viên Thần Tượng Huyền Lực Đan còn lại cất hết vào Không Giới, dùng cấm chế phong tỏa ngăn chặn cẩn thận, tránh cho dược lực bên trong bị mất đi. Tiếp theo, Sở Phong Miên lại nhìn lên giá gỗ. Bảo vật trên đó hầu hết đều đủ để khiến nửa bước Thiên Nhân Cảnh phải phát cuồng. Nhưng đối với Sở Phong Miên lại không có nhiều hiệu quả, càng không thể so với Thần Tượng Huyền Lực Đan. Thần Tượng Huyền Lực Đan hẳn là bảo vật trân quý nhất trong kho báu của vương triều Lâm Lang.
Sở Phong Miên đảo mắt một lượt, liền thu hết các bảo vật còn lại trên giá gỗ vào Không Giới. Lúc thu một cái hộp ngọc, Sở Phong Miên đột nhiên cảm thấy một luồng tiên lực, mở hộp ra xem, thấy bên trong bày chừng bốn năm mươi viên tiên thạch. Xem ra số tiên thạch này là thứ mà ba tên ma đầu Lâm Lang đã tích góp. Bốn năm mươi viên tiên thạch không phải là con số nhỏ, Sở Phong Miên thu hết chúng lại, sau đó nhìn qua một lượt kho báu này. Chín tầng kho báu đã bị Sở Phong Miên thu hết sạch không còn gì.
"Đây là cái gì?" Khi Sở Phong Miên chuẩn bị rời đi, linh thức của hắn đột nhiên phát hiện dưới giá gỗ có cất giấu một cuốn cổ tịch. Cổ tịch này không phát ra bất kỳ linh lực nào, nhất thời Sở Phong Miên không để ý, đến khi cẩn thận quan sát lại mới phát hiện ra nó.
"Dược Quốc Đại Điển?" Sở Phong Miên thấy bốn chữ trên cổ tịch, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chợt vui mừng khôn xiết. "Lại là Dược Quốc Dược Điển?"
Dược Quốc là một thế lực vô cùng thần bí ở Cửu Vực, tồn tại cách đây mấy chục vạn năm. Những ghi chép về Dược Quốc ở Cửu Vực vô cùng ít ỏi. Bất kể cổ tịch nào nhắc đến, đều ghi chép về dược thuật của Dược Quốc là vô song thiên hạ. Trên con đường luyện dược, cho dù sau này có vô số tông môn xây dựng dựa trên luyện dược cũng không thể so sánh được với Dược Quốc, xem Dược Quốc là bậc tôn.
Dược Quốc Đại Điển là khi Dược Quốc cường thịnh, đã triệu tập các đại sư luyện dược khắp thiên hạ để biên soạn một bộ điển tịch, ghi chép hầu hết các phương pháp luyện đan của thiên hạ. Nghe đồn Dược Vương Cốc, một trong bảy đại tông môn ở Cửu Vực hiện nay, có được một phần nhỏ của Dược Quốc Đại Điển nên mới từ đó trỗi dậy trở thành một trong bảy đại tông môn của Cửu Vực. Sở Phong Miên không ngờ rằng lại có Dược Quốc Đại Điển trong kho báu của vương triều Lâm Lang.
Có điều cuốn này có lẽ không phải Dược Quốc Đại Điển hoàn chỉnh. Tương truyền Dược Quốc Đại Điển có đến mấy chục bộ, đây chỉ là một trong số đó. Dược Vương Cốc có được chắc hẳn cũng chỉ là một bộ trong đó, nhưng cho dù là một bộ thì cũng vô cùng kinh người.
Sở Phong Miên cầm Dược Quốc Đại Điển này đủ để khai tông lập phái, dùng nó làm vốn liếng, thành lập một thế lực không thua kém gì Dược Vương Cốc. Thời Viễn Cổ, rất nhiều thánh đan, đến thời đại hiện nay đã không còn luyện chế được nữa, không phải vì thánh dược biến mất mà do cổ đan phương đã không còn. Không có đan phương mà tự mình mò mẫm để luyện chế thì chẳng khác gì chuyện đêm ngày.
Để luyện chế một loại thánh đan cần ít nhất năm sáu loại chủ dược, phối hợp với mười mấy loại phụ dược khác, hơn nữa còn yêu cầu rất cao về số lượng, niên đại. Không có đan phương, rất nhiều Viễn Cổ Thánh Đan mới bị thất truyền như vậy.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận