Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 902: Riêng phần mình tách ra

"Chương 902: Chỉ riêng mình tách khỏi Côn Tôn gia? Bảy đại tông môn, sớm muộn gì cũng có ngày Sở Phong Miên liền cho cả bảy đại tông môn bị hủy diệt. Chỉ là một cái Côn Tôn gia, thì có thể thế nào?"
"Chết!"
Sở Phong Miên cười lạnh một tiếng, hắn đột nhiên vung tay lên, Côn Tôn Phu liền bị Sở Phong Miên trực tiếp oanh sát. Không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào, tại chỗ oanh sát.
"Thi thể người này, đều giao cho các ngươi."
Sở Phong Miên nhìn thi thể của Côn Tôn Phu dưới chân, liền trực tiếp ném cho Diệp gia huynh muội.
"Sở huynh ngươi..."
Diệp gia huynh muội đến bây giờ mới hoàn hồn, thần sắc nhìn Sở Phong Miên có vẻ hơi ngây ngốc. Lúc đầu, trong mắt bọn họ, Sở Phong Miên cũng chỉ được xem như một võ giả tư chất không tệ. Nhưng không ngờ, thực lực của Sở Phong Miên lại đáng sợ đến mức này. Cả đám lão tổ Cổ Nguyệt hạp cốc cùng nhau ra tay, vậy mà bây giờ đều chết trong tay Sở Phong Miên. Loại thực lực này, tuyệt không phải là một võ giả vô danh tiểu tốt có thể làm được. Với lại, Sở Phong Miên còn tự xưng Sở mỗ, như vậy, thân phận của Sở Phong Miên đã bị đoán ra hơn phân nửa.
"Ta chính là Sở Phong Miên."
Sở Phong Miên tùy ý nói. Hắn lúc đầu muốn che giấu thân phận, cũng chỉ là muốn trà trộn vào trong Thần Thụ bí cảnh. Hiện tại Sở Phong Miên đã đột phá, vậy thì thân phận của hắn bây giờ, cũng không cần phải giữ kín nữa.
"Quả nhiên."
Nghe Sở Phong Miên tự thừa nhận thân phận, Diệp gia hai huynh muội ngược lại không mấy bất ngờ. Bọn họ đã vừa mới mơ hồ đoán ra được thân phận của Sở Phong Miên. Hiện tại Sở Phong Miên chủ động thừa nhận, chỉ là xác nhận thêm phỏng đoán của bọn họ mà thôi.
"Đã Sở huynh không muốn giấu giếm, vậy huynh muội chúng ta cũng không cần giấu giếm, thật ra thì huynh muội chúng ta là đệ tử Cổ Nguyệt hạp cốc."
Diệp Triển nhìn Sở Phong Miên, chậm rãi mở miệng. Thực ra không cần hắn nói, khi Diệp Triển nói chuyện với Côn Tôn Phu vừa rồi, Sở Phong Miên cũng đã nghe được. Diệp gia huynh muội này là đệ tử Cổ Nguyệt hạp cốc. Hơn nữa, nhìn qua, tựa hồ bọn họ có chút thù hằn với Côn Tôn Phu.
"Lần này chúng ta đi ra ngoài, thật ra cũng là lén lút trốn tới, không ngờ lại bị người Côn Tôn gia phát hiện, suýt chút nữa thì mất mạng trong tay bọn họ."
Diệp Triển nhìn Sở Phong Miên, trong lòng cũng có chút may mắn. May mắn Sở Phong Miên che giấu thực lực, lần này mới có thể biến nguy thành an, nếu không, hai anh em họ hôm nay thật sự có khả năng chết dưới tay đám lão tổ Cổ Nguyệt hạp cốc kia.
"Lần này đa tạ Sở huynh ra tay tương trợ, nếu không có Sở huynh giúp đỡ, hôm nay hai anh em ta chắc chắn phải chết, mà chết trong tay Sở huynh, vẫn còn tốt hơn là chết trong tay lũ tiểu nhân Côn Tôn gia kia."
Diệp Triển nhìn Sở Phong Miên, sắc mặt lộ ra mấy phần trắng bệch, mở miệng nói.
"Hả? Ai nói ta muốn giết hai vị?"
Nghe Diệp Triển nói vậy, Sở Phong Miên không khỏi bật cười. Xem ra, những tin đồn đã khiến người ta xem Sở Phong Miên như một ma đầu giết người không chớp mắt. Đúng là Sở Phong Miên có đại thù với bảy đại tông môn, nhưng những người mà hắn giết chết, đều là kẻ từng chọc giận hắn. Chỉ cần là người không từng đắc tội, Sở Phong Miên tự nhiên sẽ không tùy tiện giết hại kẻ vô tội. Ít nhất là hai anh em Diệp gia này, khi vừa gặp nguy hiểm còn muốn giúp Sở Phong Miên đào tẩu. Chỉ bằng điểm này, Sở Phong Miên cũng sẽ không giết hai người họ.
"Ta Sở Phong Miên tuy giết người vô số, nhưng trước giờ không giết kẻ vô tội, hai vị yên tâm là được."
Sở Phong Miên mở miệng cười nói. Nghe câu nói này của Sở Phong Miên, trong lòng Diệp gia huynh muội tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng cũng dần tiêu tan. Lúc đầu, họ còn lo lắng, việc Sở Phong Miên tự bộc lộ thân phận là muốn giết hai người họ. Xem ra bây giờ, tất cả chỉ là lo lắng hão. Ít nhất thì Sở Phong Miên vẫn có sự khác biệt rất lớn với loại ma đầu khát máu như lời đồn.
"Vậy lần này đa tạ Sở huynh, huynh muội chúng ta nợ Sở huynh một cái mạng, tương lai nếu Sở huynh có gì cần sai bảo, huynh muội chúng ta sẽ không chối từ dù xông pha khói lửa."
Diệp Triển mở miệng nói.
"Không sao, hai người các ngươi có dự định gì, còn chuẩn bị đến Thương Lan cung không?"
Sở Phong Miên nhìn Diệp gia hai huynh muội, chậm rãi mở miệng nói.
"Không được, lần này người Côn Tôn gia đã biết chúng ta rời đi, chắc chắn sẽ không bỏ qua, đi Thương Lan cung nữa quá nguy hiểm."
Diệp Triển lắc đầu, trong đôi mắt hắn đều lộ ra chút giận dữ.
"Người Côn Tôn gia, lại dám đến bao vây giết chúng ta, chúng ta trở về Cổ Nguyệt hạp cốc đi, nhất định phải để người Côn Tôn gia phải đền tội!"
Nói xong, Diệp Triển liền mở ra Không Giới, vung tay lên, thi thể Côn Tôn Phu dưới đất liền bị bỏ vào Không Giới.
"Chúng ta đây chuẩn bị về Cổ Nguyệt hạp cốc, nếu Sở huynh có gì phân phó, có thể nói cho chúng ta thông qua ngọc phù."
"Được."
Ngay khi Diệp Triển chuẩn bị xoay người rời đi, hắn đột nhiên quay đầu, từ trong tay đưa cho Sở Phong Miên một tấm bảo đồ. Chính là tấm bảo đồ Thương Lan cung này.
"Thương Lan cung lần này mở ra, huynh muội chúng ta chắc chắn không thể đi, Sở huynh đã có ý muốn đi, vậy bảo cầu này xin tặng cho Sở huynh."
"Tốt."
Sở Phong Miên nhận lấy bảo cầu, cũng không chối từ. Hắn vốn cũng đang muốn đến Thương Lan cung xem thử, nếu cùng Diệp gia huynh muội đi thì lại có chút vướng víu đối với Sở Phong Miên. Dù sao, một mình Sở Phong Miên hành động sẽ thuận tiện hơn, cũng không cần lo lắng lộ quá nhiều át chủ bài. Để Sở Phong Miên đi một mình, quả thực là vừa ý hắn. Dù sao, so với tính mạng hai anh em Diệp gia thì một tấm bảo đồ này, chẳng đáng gì.
"Sở huynh, bảo trọng."
Thân hình Diệp Triển khẽ động, biến thành một đạo độn quang, trực tiếp rời đi.
"Sở đại ca, tạm biệt."
Diệp Nhã khẽ cười một tiếng, cũng biến thành một đạo độn quang rời đi.
Sở Phong Miên thu hồi bảo cầu, cũng khẽ động thân thể, hóa thành một đạo độn quang bay tiếp về một hướng khác. Phương hướng bảo cầu chỉ dẫn, vẫn nằm sâu trong Man Hoang. Sở Phong Miên cứ thế theo chỉ dẫn mà bay đi. Trong Man Hoang này, Sở Phong Miên cũng cảm nhận được vài luồng khí tức khủng bố đột ngột giáng xuống. Bây giờ có không ít cường giả đang đổ về Man Hoang, việc những cường giả này xuất hiện chỉ có một khả năng, đó là bọn họ cũng đang nhắm đến Thương Lan cung.
Sở Phong Miên cứ thế mà bay đi, cuối cùng đến một thung lũng, chậm rãi hạ xuống. Trong thung lũng này đã tụ tập không ít võ giả, liếc nhìn cũng có hơn mười người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận