Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 136: Chúc Viêm Môn đệ tử

"Phong sư huynh, trong hoang mạc này sao lại có mùi m·á·u tươi thế này, chẳng lẽ tên ma đầu kia đã bị ai đó g·i·ế·t rồi sao?" Mấy tên võ giả cưỡi ngựa đi trong hoang mạc, trang phục của bọn chúng rất lộng lẫy, rõ ràng là đệ t·ử xuất thân từ thế lực lớn.
"Chưa chắc, nhiệm vụ của tên ma đầu kia chắc vẫn còn, có lẽ vẫn chưa bị ai g·i·ế·t đâu, nhưng xem ra đã có người đến trước rồi." Tên Phong sư huynh xuống ngựa, quan s·á·t xung quanh rồi bất ngờ ngửi được mùi m·á·u tươi đặc t·r·ư·n·g trong không khí.
"Huyết độn?"
"Tên ma đầu kia bị ép đến mức phải dùng Huyết độn? Là ai làm? Chẳng lẽ là một trong mười võ giả hàng đầu của học viện Võ Thắng?" Phong sư huynh sắc mặt biến đổi nói.
Huyết độn là tuyệt kĩ bảo m·ệ·n·h to lớn của Mục Nguyên Hỏa, giờ bị người ta ép dùng thì có nghĩa là hiện tại Mục Nguyên Hỏa đang bị ép đến tuyệt cảnh.
"Đi thôi, chúng ta đuổi theo tên ma đầu kia, hắn đã bị buộc phải dùng Huyết độn, giờ chắc chắn rất suy yếu!" Trong mắt Phong sư huynh lộ ra vẻ tham lam.
"Dù sao thì tên ma đầu đó cũng là phản đồ của Chúc Viêm Môn, có g·i·ế·t hắn thì cũng phải là đệ t·ử Chúc Viêm Môn mới được!"
"Tất cả bỏ ngựa, ngự không mà đi, đuổi theo tên ma đầu đó!"
"Vâng!" Năm sáu võ giả sau lưng Phong sư huynh đồng loạt lên tiếng, đều bỏ ngựa rồi ngự không mà đi.
Những võ giả này rõ ràng đều đã đạt đến thực lực Thần Hải Cảnh, trên không trung hóa thành độn quang, cùng hướng về phía huyết độn mà truy đuổi.
"Phù, chắc tên nhóc kia bị bỏ lại rồi." Trong một căn phòng cũ nát giữa hoang mạc, Mục Nguyên Hỏa đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
"Từ đâu xuất hiện một tên nhóc đáng sợ như vậy, chỉ với Đoán Thể Cảnh mà đã ép bản tôn ra nông nỗi này, mà thôi, Huyết độn của bản tôn tốc độ nhanh nhất t·h·i·ê·n hạ, ai có thể đuổi kịp chứ." Mục Nguyên Hỏa vừa nói, ánh mắt vừa lộ ra vẻ cừu hận.
"Sớm muộn gì bản tôn cũng sẽ g·i·ế·t tên nhóc đó, hủy diệt học viện Võ Thắng!"
"Vậy sao? Ta e là ngươi không có cơ hội đó đâu." Mục Nguyên Hỏa chưa kịp thả lỏng thì một giọng nói đột ngột vang lên.
Một bóng người chậm rãi hiện ra trước mặt hắn, không ai khác chính là Sở Phong Miên.
"Ngươi!" Thấy Sở Phong Miên đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Mục Nguyên Hỏa hoàn toàn thay đổi, hắn dùng Huyết độn hao tổn nửa người tinh huyết là để thoát khỏi Sở Phong Miên.
Vậy mà hôm nay, Sở Phong Miên lại đuổi theo nhanh như vậy.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Ta chưa từng nghe nói trong học viện Võ Thắng có đệ t·ử nào như ngươi." Biết mình không thể thoát được nữa, Mục Nguyên Hỏa tỉnh táo lại, dù c·h·ết cũng muốn làm ma hiểu rõ.
Hắn cho rằng, chỉ có đệ t·ử nội môn của học viện Võ Thắng xếp hạng mười vị trí đầu mới có khả năng g·i·ế·t được hắn.
Nhưng nhìn dáng vẻ Sở Phong Miên trẻ tuổi, lại xa lạ, hiển nhiên không phải là người quen của hắn.
"Sở Phong Miên." Sở Phong Miên bình thản nói.
Mục Nguyên Hỏa dù gì cũng sắp c·h·ết, Sở Phong Miên muốn cho hắn chết cũng phải rõ ràng.
"Sở Phong Miên... Sở Phong Miên..." Mục Nguyên Hỏa lẩm bẩm, rồi chợt nghĩ ra gì đó.
"Ngươi chính là Sở Phong Miên? Tân Nhân Vương của học viện Võ Thắng? Người đã p·h·á vỡ kỷ lục Chí Lăng t·h·i·ê·n?" Tuy đang ở hoang mạc nhưng tình báo của Mục Nguyên Hỏa cũng không ít, nghe được cái tên Sở Phong Miên, hắn hiểu rất rõ.
Giờ nhìn lại, đây chẳng phải là Tân Nhân Vương của học viện Võ Thắng đã làm xôn xao dư luận mấy ngày trước sao?
Việc Sở Phong Miên đ·á·n·h vỡ kỷ lục Chí Lăng t·h·i·ê·n đã sớm lan ra khắp nước Võ Thắng, đến cả hắn cũng nghe thấy rồi.
"Không sai." Sở Phong Miên liếc Mục Nguyên Hỏa một cái, lạnh giọng nói.
"Ngươi đã biết thì cũng coi như là làm ma hiểu rõ rồi."
"Khoan đã, Sở Phong Miên, chỉ cần ngươi bằng lòng thả ta, ta sẽ cho ngươi Xích Viêm k·i·ế·m, một trong ba thần binh của Chúc Viêm Môn." Mục Nguyên Hỏa vội la lên.
"Ngươi g·i·ế·t ta thì cùng lắm chỉ nhận được hai nghìn điểm cống hiến, nhưng nếu thả ta, ta sẽ cho ngươi Xích Viêm k·i·ế·m."
Xích Viêm k·i·ế·m?
Sở Phong Miên từ chỗ Bình Sa Vương biết được rằng, việc Mục Nguyên Hỏa phản Chúc Viêm Môn là vì một kiện linh khí, không ngờ lại là Xích Viêm k·i·ế·m, một trong ba thần binh của Chúc Viêm Môn.
Ba thần binh của Chúc Viêm Môn đều là linh khí Địa cấp trung phẩm, so với Huyền Thanh k·i·ế·m của Sở Phong Miên thì tốt hơn rất nhiều.
Nếu có được Xích Viêm k·i·ế·m, thì với Sở Phong Miên mà nói, nó sẽ còn có ích hơn cả hai nghìn điểm cống hiến.
Sở Phong Miên lạnh giọng hỏi. "Xích Viêm k·i·ế·m ở đâu?"
"Ngươi phải hứa thả ta trước, ta mới nói cho ngươi biết..." Mục Nguyên Hỏa chưa dứt lời, mũi k·i·ế·m của Sở Phong Miên đã chạm đến cổ hắn.
"Ngươi không có quyền cò kè mặc cả, nói mau, Xích Viêm k·i·ế·m ở đâu?" Sở Phong Miên lạnh giọng truy hỏi.
"Ầm!" Ngay khi Sở Phong Miên vừa dứt lời, một luồng linh lực lớn lao ập đến.
Cả cánh cửa phòng bị luồng linh lực này đ·á·n·h p·h·á tan tành, sau đó mấy tên võ giả ùa vào phòng.
Thấy Mục Nguyên Hỏa nằm trên đất, ánh mắt bọn chúng cực kỳ phấn khích.
"Tên ma đầu quả nhiên ở đây!"
"Thường sư đệ, Văn sư đệ, hai người bắt lấy tên ma đầu này mang đi." Tên Phong sư huynh cầm đầu hống hách nói.
Hắn hoàn toàn không thèm nhìn đến Sở Phong Miên mà chỉ trực tiếp ra lệnh cho người của mình mang Mục Nguyên Hỏa đi.
Điều này khiến Sở Phong Miên nhíu mày.
Mục Nguyên Hỏa vốn là con mồi của hắn, đám người này xông vào đòi bắt Mục Nguyên Hỏa mang đi, quá xem thường hắn rồi.
"Rầm!" Lúc Thường sư đệ, Văn sư đệ tiến lên định bắt Mục Nguyên Hỏa thì mũi k·i·ế·m của Sở Phong Miên đột ngột rơi xuống.
Một luồng linh lực bộc phát, đẩy lùi hai người bọn họ ra.
"Mục Nguyên Hỏa này là con mồi của Sở mỗ, các vị đến trễ rồi." Sở Phong Miên lạnh giọng nói.
Sở Phong Miên không có chút thiện cảm nào với đám người này, lời nói cũng cực kỳ lạnh lùng.
"Ngươi dám ra tay?" Thường sư đệ và Văn sư đệ sau khi bị đẩy lùi, nhìn Sở Phong Miên với ánh mắt thù địch, linh lực trên người cũng bùng nổ, sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào.
Tên Phong sư huynh cầm đầu chủ động lên tiếng. "Vị huynh đệ này, chắc hẳn là đệ t·ử của học viện Võ Thắng?"
"Chúng ta là đệ t·ử nội môn của Chúc Viêm Môn, tên ma đầu kia là phản đồ của Chúc Viêm Môn, có thể nể mặt cho chúng ta, để chúng ta mang tên ma đầu này đi được không?" Phong sư huynh vừa nói, vừa liếc mắt ra hiệu.
Những người còn lại cũng tiến về phía Mục Nguyên Hỏa, định trực tiếp bắt Mục Nguyên Hỏa mang đi.
"Ta xem ai dám!" Ánh mắt Sở Phong Miên lạnh đi, một luồng linh lực đột ngột bộc phát.
Những người muốn bắt Mục Nguyên Hỏa lập tức bị linh lực của Sở Phong Miên đẩy lùi mấy bước, rồi mới dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận