Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 70: Lâm gia lão tổ

Chương 70: Lão tổ Lâm gia
Ba ngày sau.
Bên ngoài Lâm Võ Thành, một con tiên hạc to lớn không để ý chút nào đến việc canh gác của Lâm Võ Thành, đột nhiên xông thẳng vào bên trong.
Trên lưng tiên hạc, đứng hai vị lão giả, cả hai đều tóc bạc da hồng hào.
Một người cầm đầu toát ra vẻ ngạo nghễ, tuổi tác tuy lớn nhưng lại lộ rõ sự ngạo khí, thậm chí còn ngạo nghễ hơn cả người trẻ.
Lông mày hắn sắc bén, mọi cử động đều mang theo ngũ hành chi linh.
Đây chính là đại trưởng lão của Lâm phủ, Lâm Võ Quân, một võ giả Thần Hải Cảnh tam trọng.
Người đứng sau lưng Lâm Võ Quân, dáng người thấp bé, mặc áo bào đen, bên cạnh tỏa ra mùi huyết tinh nồng nặc.
Đây là cung phụng trưởng lão của Lâm phủ, Đặng Đồ.
Lâm Võ Quân và Đặng Đồ là những người có sức chiến đấu mạnh nhất của Lâm phủ, cũng là nội tình chân chính của Lâm phủ.
Hai vị võ giả Thần Hải Cảnh đủ để giữ cho Lâm phủ địa vị cao trong mười ba thành ở Tây Nam.
Hai người ngồi trên tiên hạc, nghênh ngang đáp xuống chính giữa cổng lớn của Lâm phủ.
"Chuyện gì vậy?" Hai người vừa xuống đất liền nhìn về phía cổng chính của Lâm phủ, thấy vài tên đệ tử Lâm phủ thưa thớt liền cau mày.
Hôm nay là ngày bọn họ trở về Lâm phủ, vậy mà trên dưới Lâm phủ lại không hề có ý định tiếp đãi.
"Bảo Lâm Cảnh Sơn cút ra đây! Hắn đang giở trò quỷ gì!" Đặng Đồ tức giận quát lớn với một đệ tử Lâm phủ đứng bên cạnh.
Đặng Đồ này, lúc còn trẻ là một tên mã tặc, sau mới gia nhập Lâm phủ, trở thành cung phụng trưởng lão.
Hắn đầy huyết khí, hồi đó không biết đã chém giết bao nhiêu người.
"Xem ra hắn cái chức phủ chủ Lâm phủ này không muốn làm nữa rồi."
"Nha? Đặng Đồ, ngươi là cái thứ gì mà dám nói lời như vậy, chuyện Lâm Phủ Phủ chủ có thể làm hay không đâu đến phiên ngươi lên tiếng?" Một tiếng nói lạnh băng đột nhiên vang lên, Lâm Cảnh Sơn từ bên trong Lâm phủ chậm rãi bước ra.
Vẻ mặt hắn băng lãnh, đối mặt với hai vị lão tổ Lâm phủ, không hề tỏ ra sợ hãi.
Lâm Cảnh Sơn bây giờ đã bị Sở Phong Miên hạ Chư Thiên Sinh Tử Ấn, chủ nhân của hắn chỉ có một mình Sở Phong Miên, còn người khác, Lâm Cảnh Sơn hiện tại tự nhiên chẳng chút e dè.
Lâm Cảnh Sơn giờ cũng đã hiểu rõ thực lực của Sở Phong Miên, hai vị lão tổ Lâm phủ này hắn thực sự không hề sợ hãi.
"Cái gì? Lâm Cảnh Sơn, xem ra ngươi thực sự là cánh cứng rồi, hay là hai chúng ta rời Lâm Phủ mấy chục năm, ngươi đã quên ai mới là chủ nhân chân chính của Lâm Phủ này." Đặng Đồ đi tới, chỉ vào Lâm Cảnh Sơn tức giận nói.
Hắn là cung phụng trưởng lão của Lâm phủ, địa vị cao ngất, có thể xem như là lão tổ của toàn bộ Lâm phủ.
Trong mắt hắn, Lâm Cảnh Sơn chỉ là một tiểu bối, mà lại dám lớn tiếng với hắn.
"Lâm Cảnh Sơn, đừng tưởng ngươi là phủ chủ Lâm Phủ thì ta không dám động tới ngươi! Cái chức Phủ chủ Lâm Phủ này muốn bao nhiêu mà chẳng được! Hôm nay lão phu muốn xem xem, ngươi có năng lực gì!" Đặng Đồ giận dữ nói, hai tay đột nhiên chụp tới.
Hai tay của Đặng Đồ lại hiện ra màu đỏ như máu, đó là một đôi huyết thủ.
Đôi huyết thủ này là tuyệt kỹ thành danh của Đặng Đồ, Huyết Thủ Đặng Đồ, một nhân vật khiến người người e ngại ở Tây Nam mười ba thành.
Tương truyền đôi huyết thủ này do Đặng Đồ chém giết mấy ngàn võ giả, dùng máu tươi của họ mà ngâm luyện thành, vô cùng độc ác.
Võ giả tầm thường một khi bị bắt, sẽ bị hút cạn khí huyết.
Là một loại ma công vô cùng ác độc.
Một trảo này chụp xuống, Lâm Cảnh Sơn không chết cũng trọng thương.
"Làm càn! Đến hai lão già, mà ở Lâm phủ hống hách!" Một tiếng hừ lạnh bất thình lình vang lên.
Cùng lúc đó, một đạo quyền phong mãnh liệt lao tới.
Quyền phong mang theo lực lượng cường đại, lập tức đánh vào Đặng Đồ.
"Oanh!" một tiếng.
Đôi huyết thủ của Đặng Đồ, dưới một quyền này hoàn toàn tan vỡ.
Đặng Đồ thân là võ giả Thần Hải Cảnh, dưới một quyền này, hai tay phế bỏ hoàn toàn.
"Là ai!" Lâm Võ Quân nhìn quanh bốn phía, không ngờ rằng trong Lâm phủ lại xuất hiện một cường giả khủng bố như vậy.
Một chiêu có thể phế bỏ Đặng Đồ, loại lực lượng này ít nhất phải là võ giả Thần Hải Cảnh tam trọng trở lên mới có được.
Lúc hắn nhìn quanh, một thân ảnh trẻ tuổi chậm rãi bước ra từ trong Lâm phủ.
"Thiếu chủ." Lâm Cảnh Sơn nhìn Sở Phong Miên đi tới, cung kính nói.
"Thiếu chủ?" Nghe được cách xưng hô này, Lâm Võ Quân nhìn về phía Sở Phong Miên, cách xưng hô này tuyệt đối không phải là bình thường.
Sự biến hóa của Lâm Cảnh Sơn hiện nay, rõ ràng là có liên quan đến Sở Phong Miên.
"Không biết các hạ là người ở đâu, có quan hệ gì với Lâm phủ của ta?" Lâm Võ Quân nhìn Sở Phong Miên, cẩn thận hỏi.
Sở Phong Miên có thể một quyền phế bỏ đôi huyết thủ của Đặng Đồ, thực lực như vậy đã không kém gì hắn.
Dù Lâm Võ Quân ngông cuồng đến mấy cũng không dám coi thường một đối thủ như vậy.
Nhất là ở trong mười ba thành ở Tây Nam này, võ giả Thần Hải Cảnh vốn đã hiếm gặp, sao lại xuất hiện một vị trẻ tuổi như vậy.
"Nhị trưởng lão, đi ra gặp người mà ngươi vẫn luôn chờ đi." Sở Phong Miên không trả lời Lâm Võ Quân, mà lạnh nhạt nói.
Lâm Cảnh Sơn bên cạnh kéo ra một lão già bị trói, ném sang một bên.
"Lâm Húc?" Nhìn thấy nhị trưởng lão bị ném xuống đất, Lâm Võ Quân biến sắc.
Hắn không ngờ lần này trở về Lâm phủ, Lâm phủ đã trở nên đảo điên.
Ngay cả nhị trưởng lão Lâm Húc cũng đã thành tù nhân.
"Đại trưởng lão!" Lâm Húc thấy Lâm Võ Quân, như thấy được một tia hy vọng cuối cùng, cơ thể vốn mệt mỏi lại như có thêm vài phần sức lực, lớn tiếng kêu.
"Đại trưởng lão, tiểu tử này là người Sở gia, hắn g·iết Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão bọn họ, lại còn dùng yêu thuật khống chế Phủ chủ! Chiếm cứ Lâm Phủ, người nhất định phải g·iết hắn!"
"Ngươi nói cái gì!" Lâm Võ Quân sững sờ, sắc mặt lập tức giận dữ.
"Ngươi là tạp chủng Sở gia?"
"Tạp chủng? Lời này là ngươi có thể nói sao? Càn rỡ!" Sở Phong Miên nhíu mày, giận tím mặt, ánh mắt lộ rõ sát ý.
Hắn đột ngột ra tay, thân hình khẽ động, đã lao đến bên cạnh Lâm Võ Quân.
Tốc độ này nhanh đến mức Lâm Võ Quân trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Nhưng dù sao hắn cũng là một võ giả Thần Hải Cảnh tam trọng, tâm thần khẽ động, một bức tường đất lập tức ngưng tụ trước mặt hắn.
Võ giả Thần Hải Cảnh có năng lực ngưng tụ ngũ hành chi linh, Lâm Võ Quân này rõ ràng là cường đại hơn nhiều so với Lâm Cảnh Sơn.
Nhưng dù là vậy, Sở Phong Miên cũng không hề sợ hãi.
"Long Chiến Vu Dã!" Ánh mắt Sở Phong Miên bùng nổ chiến ý, toàn bộ huyết mạch chiến long viễn cổ kích phát ra.
Một quyền giáng thẳng vào Lâm Võ Quân.
"Phanh!" một tiếng.
Bức tường đất kia, dưới một quyền của Sở Phong Miên cũng tan vỡ.
"Cái gì!" Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Lâm Võ Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận