Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 3191: Tổng tiến công

Những tiếng nghị luận này không hề che giấu chút nào, Sở Phong Miên đều nghe thấy rõ ràng. Rất nhiều võ giả trên chiến thuyền khi mở miệng đều nhìn về phía Thiên Kiếm Minh, không ít ánh mắt mang theo sự thù địch rõ ràng. Ở Thiên Kiếm lĩnh, quân đội và tông môn được xem như kẻ thù không đội trời chung. Trong các trận chiến, vô số võ giả tông môn đã chết dưới tay quân đội. Tương tự, số võ giả quân đội chết bởi tay tông môn cũng không hề ít. Trong số các võ giả quân đội ở đây, rất nhiều người có bạn bè, người thân đã mất mạng dưới tay võ giả tông môn, nên đối với các thế lực tông môn như Thiên Kiếm Minh, tự nhiên không hề có hảo cảm, thậm chí là ôm mối hận thù. Không chỉ Thiên Kiếm Minh, các thế lực tông môn khác đầu quân cho hoàng thất cũng chịu chung số phận. Dù rằng vì quy tắc mà không thể trực tiếp động thủ, nhưng các võ giả quân đội ít nhiều đều sẽ gây khó dễ cho võ giả tông môn đầu quân cho hoàng thất. Ngày xưa Đông Hà Tông, khi còn đầu quân cho Lục hoàng tử, cũng từng bị chèn ép đủ điều.
“Xem ra, chúng ta không được chào đón lắm.” Sở Phong Miên cười nói. Pháp Kiếm Tiên Tôn ở bên cạnh cũng cười khổ. Hắn đã muốn khuyên Sở Phong Miên đừng đến dãy núi Cự Phong, dù sao nơi này tập trung đông đảo võ giả quân đội. Hơn nữa, trong chiến dịch tiêu diệt phản tông lần này, Thiên Kiếm Minh đã nổi danh khắp chốn, giành được vô số quân công, càng khiến nhiều võ giả quân đội thêm bất mãn. Việc Thiên Kiếm Minh đến Cự Phong dãy núi tự nhiên sẽ khiến sự bất mãn này trở nên gay gắt hơn. Mặc dù trên mặt nổi, võ giả quân đội không thể động thủ với Thiên Kiếm Minh, nhưng khi đánh vào Cự Phong dãy núi, trong lúc hỗn loạn, nếu có cường giả quân đội thừa cơ ra tay với Thiên Kiếm Minh cũng khó ai hay. Đã có không ít võ giả tông môn không rõ bị võ giả quân đội giết chết như thế. Chỉ là hiện tại Thiên Kiếm Minh hoàn toàn lấy Sở Phong Miên làm chủ, Sở Phong Miên đã quyết định thì hắn cũng không thể phản đối.
“Minh chủ, Long Nhị, Long Tam hai vị trưởng lão đã đến.” Bên ngoài đại điện truyền đến giọng của đệ tử Thiên Kiếm Minh. Hai bóng người chợt từ chiến thuyền bên cạnh bay đến chiến thuyền của Sở Phong Miên rồi trực tiếp tiến vào đại điện. Hai bóng người này chính là Long Nhị và Long Tam. Các đệ tử Thiên Kiếm Minh trên chiến thuyền khi thấy Long Nhị, Long Tam đến đều cung kính tránh sang một bên. “Đại nhân.” Hai người tiến vào rồi hướng về Sở Phong Miên hành lễ. Đồng thời dâng lên một chiếc Không Giới. “Đây là kiếm thuật truyền thừa của từng phản tông.” Sở Phong Miên khẽ động bàn tay, chiếc Không Giới rơi vào lòng bàn tay hắn. Bên trong Không Giới bày hơn mười ngọc giản. Những ngọc giản này chính là kiếm thuật truyền thừa của đám phản tông. Sở Phong Miên sai Long Nhị, Long Tam đi tiêu diệt phản tông, mục đích chính là nhắm vào kiếm thuật truyền thừa của bọn chúng. Hơn mười đạo kiếm thuật truyền thừa này cũng đại biểu cho việc Long Nhị, Long Tam đã tiêu diệt mười tông môn phản nghịch. Đương nhiên nói là tiêu diệt, trên thực tế đại bộ phận đệ tử của đám phản tông, thậm chí có vài tông môn, toàn tông đều lựa chọn gia nhập Thiên Kiếm Minh. Số người thực sự bị giết lại không đáng kể. Chính vì có thêm sự gia nhập của các phản tông mà thế lực của Thiên Kiếm Minh lại tăng lên một bậc. “Làm tốt lắm.” Sở Phong Miên khẽ gật đầu. Hắn sáng tạo Long kiếm vệ chỉ vì sau khi hắn có được bí thuật của Long Hổ Tam Lão thì hứng thú nhất thời trỗi dậy muốn thử một chút, ai ngờ lại có được thu hoạch ngoài mong đợi. Sau khi Sở Phong Miên một mình đến Thiên Cửu Vực, Long Kiếm Vệ trở thành trợ lực lớn nhất của hắn. Ba vị Long Kiếm Vệ sau khi đến Thiên Kiếm lĩnh, ý thức của họ đã trưởng thành lên rất nhiều. Long Kiếm Vệ sinh ra từ hương hỏa, tuy thân là thần linh, có trí thông minh không khác gì người thường, nhưng lại như tờ giấy trắng. Sau lần rèn luyện này, họ đã trở nên chín chắn hơn, dần dần có thể một mình đảm đương một phương. Sở Phong Miên cũng đã lên kế hoạch, chuẩn bị sau khi ba vị Long Kiếm Vệ có thể một mình gánh vác thì hắn sẽ rời đi. Mục tiêu cuối cùng của Sở Phong Miên vẫn là rời khỏi Thiên Kiếm lĩnh, đến Kỳ Tiên Sơn, nhận khảo hạch của Lục Huyết Ma Kiếm. Thiên Kiếm Minh chỉ là thế lực Sở Phong Miên tiện tay dựng lên, bản thân hắn chỉ muốn mượn hình thức của Thiên Kiếm Minh để thu thập các kiếm thuật truyền thừa. Nhưng sự phát triển nhanh chóng của Thiên Kiếm Minh đã nằm ngoài dự tính của Sở Phong Miên, Thiên Kiếm Minh dần trở thành một thế lực không thể xem thường tại Thiên Kiếm lĩnh. Nếu từ bỏ thì quá đáng tiếc, cho nên hắn chuẩn bị lưu Long Kiếm Vệ lại, khống chế Thiên Kiếm Minh, còn bản thân mình sẽ rời khỏi Thiên Kiếm lĩnh, đến Kỳ Tiên Sơn. Đương nhiên hiện tại ba vị Long Kiếm Vệ chưa có đủ năng lực để một mình gánh vác, nhưng Sở Phong Miên cũng không nóng vội, hắn ít nhất vẫn còn nửa năm thời gian. Nửa năm sau, Sở Phong Miên nhất định phải lên đường đến Kỳ Tiên Sơn.
“Minh chủ.” Ngay lúc Sở Phong Miên đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, hai đệ tử Thiên Kiếm Minh vội vàng đi vào đại điện, hướng Sở Phong Miên bái xuống nói: “Quân đội đã chuẩn bị phát động tổng tấn công vào dãy núi Cự Phong. Các tướng quân liên thủ từ các quân đoàn, công kích Cự Phong dãy núi, chúng ta phải làm gì?” “Muốn phát động tổng tấn công?” Sở Phong Miên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài, từng chiếc chiến thuyền, binh lính đều đã chờ sẵn, tùy thời chuẩn bị bắt đầu tấn công Cự Phong dãy núi. Dãy núi Cự Phong do Lê Tuyết Thiên Tôn thi triển bí thuật, bố trí đại trận nên quân đội không thể tùy tiện tiến vào bên trong. Chỉ cần đến gần dãy núi Cự Phong là sẽ bị gió tuyết bao phủ khắp trời. Đã có ba vị tướng quân tùy tiện tiến vào Cự Phong dãy núi rồi lạc trong gió tuyết mà chết. Điều này khiến nhiều tướng quân khi đến ngoài dãy núi Cự Phong không dám tùy tiện động thủ, cho đến bây giờ, phần lớn phản tông dưới quyền quân đoàn thứ tám đã bị tiêu diệt. Chỉ còn lại dãy núi Cự Phong này, các cường giả từ các quân đoàn tập trung lại cùng nhau, mới dự định liên thủ phá tan trận pháp của dãy núi Cự Phong, tiến vào bên trong. “Trước đừng vội hành động, tùy cơ ứng biến.” Sở Phong Miên thản nhiên nói. Tướng quân và cường giả của các quân đoàn bây giờ đã nóng lòng muốn tấn công vào dãy núi Cự Phong. Dù sao, ai vào được dãy núi Cự Phong trước thì sẽ được nhiều quân công. Trong quân đội, quân công chính là tất cả, có thể đổi lấy vô số chí bảo, là mục tiêu theo đuổi của mọi võ giả quân đội. Cho nên bây giờ bọn họ mới chọn cách liên thủ, tấn công dãy núi Cự Phong. Nhưng Sở Phong Miên thì khác, hắn không cần quân công. Ai vào được Cự Phong dãy núi trước đối với hắn không có ý nghĩa gì. Hắn chỉ cần thu được đủ lợi ích trong cuộc tấn công dãy núi Cự Phong lần này. Sở Phong Miên và quân đội Thiên Kiếm lĩnh vốn là kẻ thù, không phải bạn. Việc xông pha trận địa không đến phiên hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận