Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 173: Phong Thần tông đệ tử

Giao long thân thể, mỗi một lần di chuyển, liền phát ra một luồng linh lực khổng lồ, khiến bốn người kia phải lùi lại. Trong tình huống bị thương nặng như vậy mà còn có thực lực thế này. Con giao long này, nếu ở thời kỳ toàn thịnh, thực lực ít nhất cũng phải từ Ngự Phong Cảnh tầng thứ bảy trở lên, thậm chí là Ngự Phong Cảnh tầng tám, tầng chín, một yêu thú cực kỳ mạnh mẽ. Thực lực của loại yêu thú này, tuyệt đối không phải bốn người của Phong Thần tông hiện tại có thể gây thương tích được. Chắc chắn còn có điều kỳ lạ bên trong.
“Phong sư huynh, không ngờ hôm nay gặp được một con giao long bị thương thế này, đúng là nhặt được món hời lớn.” Một đệ tử của Phong Thần tông bất ngờ lên tiếng.
Bây giờ Sở Phong Miên cách bọn họ chừng trăm trượng. Nhưng âm thanh này đối với Sở Phong Miên nghe được, tựa như nói ngay bên tai mình vậy, vô cùng rõ ràng. Sau khi tu luyện Chiến Long Quyết, thân thể của Sở Phong Miên đã dần tiến gần với viễn cổ chiến long, ngũ quan của hắn đã vượt xa người thường. Cho dù là Thánh Giả cũng không thể làm được điều này.
"Máu của giao long này đủ để giúp chúng ta ngưng luyện thân thể, nếu vậy, chúng ta có thể mượn máu giao long này đột phá lên Ngự Phong Cảnh." Lại một đệ tử Phong Thần tông khác lên tiếng. Trong giọng nói của hắn, cũng mang theo sự kích động. Một con giao long, toàn thân từ trên xuống dưới đều là bảo vật, máu của giao long có thể giúp võ giả đột phá, dù không lấy được long đan thì có được một ít máu giao long, đối với bọn họ mà nói cũng là cơ duyên lớn. Phải biết rằng, cả Võ Thắng quốc gia chưa chắc đã tìm được một con giao long, huống chi thực lực giao long đều cực kỳ mạnh mẽ. Không ít giao long có thực lực Thần Lực Cảnh, ngay cả Thánh Giả cũng không dám tùy tiện trêu vào. Một con giao long bị thương nặng như vậy, quả thực là món quà từ trên trời rơi xuống, là của cải nhặt được dễ dàng.
"Không nên khinh địch, con giao long này vẫn còn sức mạnh, trước hết chém giết giao long, bản tôn chỉ lấy long đan của nó, máu thịt của nó chính là toàn bộ tặng cho các ngươi." Phong Hà Nhạc cầm đầu mở miệng nói. Trong mắt hắn cũng tràn ngập tham lam. Giao long, thứ quan trọng nhất chính là long đan của nó, có được long đan thì những máu thịt kia đều không tính là gì. Thực lực của hắn ở trong thế hệ trẻ tuổi tài năng hiện giờ chỉ có thể xếp vào top hai mươi. Nhưng nếu hắn có được long đan của con giao long này, sau khi luyện hóa, rất có thể hắn sẽ sánh ngang Viêm Nam công tử hay những người khác, thậm chí có khả năng khiêu chiến Chí Lăng Thiên. Một viên long đan của giao long đủ để được xưng tụng là một đại cơ duyên. Nghe Phong Hà Nhạc hứa hẹn, ba đệ tử Phong Thần tông kia càng thêm kích động, mỗi người một vẻ vui sướng, đồng loạt lên tiếng: “Rõ!” Bốn bóng người lại cùng giao long giao đấu. Vài phút trôi qua, giao long cảm thấy có chút không chống đỡ được nữa, sức phản kháng ngày càng yếu. Tựa như sắp đến giới hạn.
“Rống!” Chỉ thấy giao long tức giận gầm lên một tiếng, thân hình xoay chuyển, muốn bỏ chạy theo một hướng.
"Con giao long này, xem ra là muốn không chịu nổi nữa, ngươi vẫn chưa định ra tay sao?" Hàn Nguyệt Ly ở một bên thấy cảnh này không khỏi mở miệng hỏi. Thấy giao long đã không còn chút sức lực nào, có thể bị chém giết bất cứ lúc nào. Lúc này, chẳng phải là thời điểm tốt nhất để chém giết giao long, chiếm lấy long đan sao? Nhưng nhìn Sở Phong Miên dường như vẫn chưa vội vàng, chỉ là bình thản nhìn xem mọi việc, hoàn toàn không có ý định ra tay.
"Một con giao long, dù huyết mạch có không thuần, cũng vẫn là rồng, những sự bao vây này chưa đủ để ép nó đến mức cực hạn." Sở Phong Miên nhẹ giọng nói. Rồng là một sinh vật cực kỳ tôn quý, có dòng máu bẩm sinh cao quý, chúng cho dù chết, cũng sẽ không bỏ chạy. Ngay cả khi gặp nguy cơ sinh tử, cũng chỉ chọn tử chiến chứ không trốn. Bây giờ giao long này, dù thoạt nhìn như đang chạy trốn, nhưng thực tế Sở Phong Miên nhìn ra được, giao long cố ý yếu thế. Có lẽ hắn sẽ dẫn bốn tên võ giả Ngự Phong Cảnh kia đến nơi đó rồi bất ngờ ra tay. Trí tuệ của giao long cũng không kém so với loài người, tự nhiên cũng hiểu được một số mưu lược. Lúc này nếu tùy tiện đuổi theo, chỉ sợ là chết cũng không biết vì sao mà chết.
"Phong sư huynh, giao long này muốn chạy trốn." Một đệ tử của Phong Thần tông vội hô lên.
“Đuổi!” Phong Hà Nhạc hét lớn.
“Con giao long này nhìn đã như nỏ hết đà, bây giờ hắn chắc chắn muốn quay về hang ổ, làm một ván cược cuối cùng, trong hang ổ giao long nhất định có vô số bảo vật, nếu chúng ta có được, sẽ phát tài lớn!” Phong Hà Nhạc kích động hô lớn. Hang ổ của giao long theo lời đồn là nơi ẩn chứa vô số bảo vật. Nghĩ đến vô số bảo vật đang ở trước mắt, Phong Hà Nhạc đã vô cùng kích động. Ba đệ tử Phong Thần tông còn lại cũng không ngoại lệ, cũng đều vẻ mặt đầy phấn khích.
Bốn bóng người, vội vã đuổi theo.
"Chúng ta cũng đi." Sở Phong Miên đứng dậy, vừa mới muốn đi, bỗng dưng thân hình hắn dừng lại, ngừng chân.
"Dừng lại." Hắn vội vàng ra hiệu cho Hàn Nguyệt Ly bên cạnh dừng lại.
Gần như đồng thời, hai luồng khí tức, cũng từ trên không phi độn đi qua, nhìn cũng như đang đuổi theo giao long kia.
"Quả nhiên, con giao long này nhìn không đơn giản như vậy." Cảm nhận được sự tồn tại của hai luồng khí tức kia, trong lòng Sở Phong Miên âm thầm nghĩ. Chủ nhân của hai luồng khí tức này, đều là những cường giả thực thụ, cảnh giới đạt đến Ngự Phong Cảnh tầng năm, nhìn dáng vẻ hai người, có lẽ chính là người đã đánh bị thương giao long kia. Chỉ là sau đó, thoạt nhìn như hai người họ cố ý thả giao long đi, mới khiến đám đệ tử Phong Thần tông kia gặp được, rồi đuổi bắt.
"Đi thôi, một lát nữa ngươi tốt nhất đừng ra tay, núp ở một bên cho an toàn, nếu có bất trắc, thì mau chóng chạy trốn." Sở Phong Miên quay đầu, dặn dò Hàn Nguyệt Ly một câu, thân hình lóe lên, đuổi theo. Việc muốn chiếm đoạt long đan cuối cùng vẫn là ý định của riêng Sở Phong Miên, hắn không muốn liên lụy đến người khác.
"Ta…" Hàn Nguyệt Ly còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đành phải thôi, cũng đi theo. Hàn Nguyệt Ly rất muốn phản bác Sở Phong Miên, nàng cũng là một tôn võ giả Thần Hải Cảnh đỉnh phong, cớ sao lại phải bị Sở Phong Miên một tên võ giả Đoán Thể Cảnh chiếu cố, dặn dò. Nhưng vừa nghĩ đến thực lực của Sở Phong Miên, Hàn Nguyệt Ly cũng không có biện pháp nào phản bác. Ít nhất theo việc Sở Phong Miên có thể chém giết Viêm Huyền, thực lực của Sở Phong Miên muốn mạnh hơn Hàn Nguyệt Ly rất nhiều. Trên đường này, tất cả cũng đều do Sở Phong Miên làm chủ, Hàn Nguyệt Ly đều ở một bên đi theo. Lúc nào không hay, dường như Hàn Nguyệt Ly đã có chút ỷ lại vào Sở Phong Miên.
“Không được, thân là một võ giả, sao có thể ỷ lại vào người khác, huống hồ lại là hắn.” Trong mắt Hàn Nguyệt Ly thoáng hiện lên một tia sương mù.
"Chỉ mong về sau, không muốn đối đầu với hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận