Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 211: Xua tan hàn độc

Chương 211: Xua tan hàn độc
Mà thân ảnh Sở Phong Miên cũng đồng thời trở về trong lăng mộ, trong lăng mộ, chỉ còn lại bóng dáng Hàn Nguyệt Ly.
"Thành công?" Hàn Nguyệt Ly nhìn thấy Sở Phong Miên xuất hiện, mừng rỡ hỏi.
Nàng ở bên cạnh, tận mắt thấy những người khác từng người tiến vào đại môn, sau đó lại bị truyền đưa ra, giờ Sở Phong Miên không bị truyền đưa ra, tất nhiên có nghĩa Sở Phong Miên đã vượt qua khảo hạch của Phong Nhiêu Đại Đế.
"Không sai." Sở Phong Miên nhẹ gật đầu, hắn quan sát hàn độc trên người Hàn Nguyệt Ly.
Bây giờ những hàn độc này đã bắt đầu rục rịch, Sở Phong Miên ở trong năm cửa lớn khảo hạch, mất trọn hơn nửa tháng.
Hơn nửa tháng này, Sở Phong Miên không có cách nào dùng kiếm ý giúp đỡ Hàn Nguyệt Ly xua tan hàn độc.
Hiện tại phải nhanh chóng giúp Hàn Nguyệt Ly xua tan hàn độc, nếu không đợi hàn độc đi sâu vào, thì dù là Sở Phong Miên cũng không có cách nào.
"Ngươi ngồi xuống, ta giúp ngươi xua tan hàn độc trong người." Sở Phong Miên nhìn Hàn Nguyệt Ly, mở miệng nói.
Trong tay hắn, chính là Vạn Niên Hỏa Liên, hiện ra trong lòng bàn tay Sở Phong Miên.
Trên Vạn Niên Hỏa Liên, ngọn lửa đang nhảy nhót, giống như một vật sống, thể hiện thân phận thánh dược.
"Được." Hàn Nguyệt Ly hơi do dự một chút, vẫn ngồi xuống đất.
Trong thời gian ở cùng Sở Phong Miên, nàng cũng hiểu rõ, chỉ cần là Sở Phong Miên đã nói ra thì không rút lại.
Huống chi, Hàn Nguyệt Ly cũng không muốn chết.
"Cái Vạn Niên Hỏa Liên này, thật sự có thể chữa hết hàn độc trong người ta?" Hàn Nguyệt Ly mang theo chút run rẩy hỏi.
Bây giờ đây là cơ hội cuối cùng của nàng, thời gian đã qua nửa tháng, nếu lần này không được thì cũng không còn cơ hội khác.
"Đương nhiên, nếu dùng Vạn Niên Hỏa Liên này, cộng thêm y thuật của ta mà không thể xua tan được hàn độc trên người ngươi, thì đời này ta không đụng đến linh dược nữa." Sở Phong Miên khóe miệng lộ ra vài phần tự tin nói.
Dược lực của Vạn Niên Hỏa Liên này, so với dự liệu của hắn còn cao hơn không ít, dù là hạ phẩm thánh dược hệ lửa, Sở Phong Miên cũng có chín phần tự tin đủ để xua tan hàn độc trên người Hàn Nguyệt Ly.
Huống chi đây là trung phẩm thánh dược Vạn Niên Hỏa Liên, xua tan hàn độc trên người Hàn Nguyệt Ly là thừa sức.
"Chút nữa ngươi đừng quá ngạc nhiên mừng rỡ là được." Sở Phong Miên nhìn Hàn Nguyệt Ly, bất ngờ lộ ra vài phần nụ cười quỷ dị nói.
Một gốc Vạn Niên Hỏa Liên, đừng nói là xua tan hàn độc trên người Hàn Nguyệt Ly, nó còn đủ sức mang lại lợi ích rất lớn cho nàng.
Dược lực của thánh dược, vượt xa tưởng tượng.
"Được." Nghe Sở Phong Miên nói vậy, Hàn Nguyệt Ly cuối cùng cũng có chút yên tâm.
Không biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu vô điều kiện tin tưởng Sở Phong Miên, dù bây giờ liên quan đến tính mạng của nàng, nàng cũng lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.
Có lẽ là do khi bị đuổi giết, Sở Phong Miên vẫn không bỏ rơi nàng, hoặc là vì nàng mà đổi lấy Vạn Niên Hỏa Liên.
Hàn Nguyệt Ly ngồi xuống, Sở Phong Miên nhìn Vạn Niên Hỏa Liên, đột nhiên tay khẽ động, năm lá sen trong đó đồng thời bị rút ra.
Trong tay Sở Phong Miên, chúng lập tức ngưng tụ thành đoàn, biến thành một luồng linh lực, đánh vào cơ thể Hàn Nguyệt Ly.
Gần như trong nháy mắt, trong cơ thể Hàn Nguyệt Ly, một luồng lạnh lẽo đến thấu xương bùng phát ra.
Nó ngăn cản luồng linh lực kia tiến vào.
Một nóng một lạnh, khiến cơ thể Hàn Nguyệt Ly yếu ớt vô cùng, nàng nhận lấy đau đớn lớn lao, trán đẫm mồ hôi từng giọt rơi xuống.
"Hàn độc này thật sự là khó chơi." Thấy luồng hàn độc này dường như có ý thức của mình, chủ động tấn công ngăn cản dược lực của Vạn Niên Hỏa Liên, Sở Phong Miên không khỏi âm thầm nói một câu.
Nhưng may mắn, dược lực của Vạn Niên Hỏa Liên rất mạnh mẽ, nhanh chóng khiến những hàn độc đang cản trở bắt đầu vỡ vụn, hóa giải và bị xua tan hoàn toàn.
Tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, hàn độc trên người Hàn Nguyệt Ly sẽ bị xua tan toàn bộ.
Sở Phong Miên đang xua tan hàn độc cho Hàn Nguyệt Ly, thì bên ngoài lăng mộ của Phong Nhiêu Đại Đế, vài bóng người đã tụ tập lại, trò chuyện với nhau.
Những bóng người này chính là những người đã tham gia khảo hạch của Phong Nhiêu Đại Đế trong lăng mộ trước đó, giờ đều tụ tập bên ngoài lăng mộ.
Viêm Nam công tử, Sở Nanh, Trình Thiên Không, Mặc Nhược Tuyết, Phong Phá Hiên, Thánh tử, sáu bóng người đồng thời tụ tập trên bầu trời bên ngoài lăng mộ.
Họ đang bàn kế hoạch đối phó với Sở Phong Miên.
"Nhìn kìa, người đạt được truyền thừa của Phong Nhiêu Đại Đế là tên tiểu tử Sở Phong Miên, hắn hiện tại vẫn chưa bị truyền tống ra, chắc chắn đã vượt qua hết tất cả các khảo hạch." Viêm Nam công tử nhìn mọi người, người đầu tiên mở miệng nói.
"Bây giờ chúng ta đều đã thất bại trong khảo hạch, toàn bộ bảo tàng to lớn của Phong Nhiêu Đại Đế đều đã bị tên tiểu tử kia lấy được, nếu cứ để tiểu tử đó rời đi, chắc chắn sẽ là đại họa tâm phúc của chúng ta trong tương lai."
"Không sai, ở đây tất cả mọi người đều có thù oán với tên tiểu tử Sở Phong Miên kia, hiện tại mà thả tiểu tử đó đi thì chính là thả hổ về rừng, đợi đến khi hắn lớn mạnh thì người chết chính là chúng ta." Sở Nanh là người đầu tiên mở miệng đáp lời.
Hắn biết rõ Sở Phong Miên có Phong Nhiêu Bi, cho nên dù những người khác không có ý định đối phó Sở Phong Miên, thì hắn vẫn chọn cách đối phó Sở Phong Miên, để đoạt lấy Phong Nhiêu Bi trên người Sở Phong Miên.
Huống chi, hắn và Sở Phong Miên sớm đã có mối quan hệ không chết không thôi, chuyện lúc trước hắn truy sát, suýt chút nữa đẩy Sở Phong Miên vào tuyệt cảnh đủ để nói lên điều này.
Với tính cách của Sở Phong Miên, vốn có thù tất báo, thêm một mối thù hận lớn như vậy, thì hắn và Sở Phong Miên đã không thể hóa giải.
Huống chi, hắn còn có người ủng hộ là Trình Thiên Không, hai người họ là cường giả đỉnh phong Ngự Phong Cảnh ra tay thì việc giết Sở Phong Miên không khó.
"Không sai, trong bảo tàng của Phong Nhiêu Đại Đế chắc chắn có vô tận tài phú, cứ thế mà dâng cho tên tiểu tử kia thì thiệt thòi này ta sẽ không chịu." Trình Thiên Không cũng lên tiếng, coi như hùa theo Sở Nanh.
"Bây giờ ta triệu tập mọi người đến đây, là để bàn bạc một chút về việc làm sao đối phó tên tiểu tử Sở Phong Miên kia." Viêm Nam công tử nhìn một lượt mọi người, mở miệng nói.
"Tên tiểu tử Sở Phong Miên kia, chỉ với cảnh giới Thần Hải Cảnh mà có thực lực kinh khủng như thế, trên người hắn có bao nhiêu kỳ ngộ, chỉ sợ tất cả các vị cũng không dám tưởng tượng."
"Chỉ cần giết được hắn, tất cả kỳ ngộ và tài phú trên người hắn sẽ thuộc về chúng ta." Viêm Nam công tử vừa dứt lời, trong ánh mắt hắn cũng hiện lên vẻ tham lam tột độ, nghĩ đến kỳ ngộ và tài phú trên người Sở Phong Miên, trong lòng hắn cũng vô cùng kích động.
"Đối phó với Sở Phong Miên, ta là người đầu tiên đồng ý." Sở Nanh cười lớn một tiếng nói.
"Nhưng có một món đồ trên người hắn, nhất định phải thuộc về ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận