Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 2426: Diệt liền là

Chương 2426: Diệt luôn."Vẫn là nói các ngươi bộ lạc Khôn Vu, hôm nay không có ý định cho bộ lạc Ác Thạch chúng ta một lời giải thích phải đạo?"Một tên vu chiến sĩ của bộ lạc Ác Thạch khác cũng cười lạnh nói. "Vậy các ngươi là đang chờ đợi đại quân bộ lạc Ác Thạch chúng ta kéo đến đây sao? Một khi đại quân kéo đến, vậy sẽ không có chuyện giải thích dễ dàng như vậy nữa đâu."Ba tên vu chiến sĩ của bộ lạc Ác Thạch hôm nay đến đây, chính là không có ý định bỏ qua cho bộ lạc Khôn Vu. Hôm nay nếu như Vu Hạo đồng ý yêu cầu của bộ lạc Ác Thạch, tất cả vu chiến sĩ đều tiến về bộ lạc Ác Thạch, vậy chẳng khác nào dê vào miệng cọp, tự mình chuốc lấy diệt vong. Nhưng nếu như cự tuyệt, thì cũng tương đương với tạo cho bộ lạc Ác Thạch một cái lý do trực tiếp động thủ. "Tộc trưởng Vu Hạo, vẫn là không cần giãy dụa nữa, chuyện bộ lạc Ác Thạch thống nhất sơn lâm Nam Hoang đã là ván đã đóng thuyền, không ai có thể thay đổi, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút." Một tên vu chiến sĩ bộ lạc Ác Thạch nhìn Vu Hạo, cười nhạt đầy âm hiểm nói. "Không phải lúc đó lại phản kháng thì toàn bộ bộ lạc Khôn Vu sẽ phải chôn cùng theo ngươi!" "Ngươi!" Vu Hạo còn muốn nói gì đó. Một giọng nói lười biếng vang lên, khiến tiếng nói của Vu Hạo ngay lập tức tiêu tan. "Đến lúc này rồi, còn lãng phí lời làm gì, trực tiếp g·iết chúng là được." Chủ nhân của giọng nói lười biếng này chính là Sở Phong Miên, Sở Phong Miên đang ngồi trên vương tọa, mắt lim dim, trông như đang ngủ gà ngủ gật, không hề lên tiếng. Ba tên vu chiến sĩ của bộ lạc Ác Thạch ngay từ đầu bước vào phòng đã không để ý đến Sở Phong Miên. Đến bây giờ khi nghe thấy Sở Phong Miên lên tiếng mới chợt phát hiện, ở trên vị trí chủ tọa thế mà có một bóng người xa lạ. "Ngươi là ai? Dám nói lời như vậy?" Một tên vu chiến sĩ của bộ lạc Ác Thạch gắt gao nhìn chằm chằm Sở Phong Miên, lạnh lùng hỏi. "Người qua đường thôi." Sở Phong Miên lạnh nhạt đáp. Với bộ lạc Khôn Vu mà nói, hắn đúng thật cũng chỉ có thể xem là một khách qua đường. "Hừ!" Với câu trả lời của Sở Phong Miên, ba tên vu chiến sĩ của bộ lạc Ác Thạch đương nhiên không tin. Một người qua đường sao có thể ngồi ở vị trí chủ tọa, đây là vị trí mà một tộc trưởng, thủ lĩnh của một bộ lạc Vu tộc mới có tư cách ngồi. "Ta ngược lại chưa từng nghe nói khi nào bộ lạc Khôn Vu lại thay đổi tộc trưởng, tộc trưởng Vu Hạo, không đến giải thích chút sao?" Sở Phong Miên không muốn nói, ba tên vu chiến sĩ bộ lạc Ác Thạch lại hướng ánh mắt nhìn về phía Vu Hạo. Nhưng Vu Hạo thì lại lạnh nhạt đứng yên tại đó, hoàn toàn không có ý định trả lời. Thấy vậy, sắc mặt ba tên vu chiến sĩ bộ lạc Ác Thạch đều trở nên dữ tợn, lộ ra sát ý băng lãnh. "Tốt lắm, thảo nào lại cứng đầu như thế, thì ra là có chỗ dựa mới, cũng không biết chỗ dựa của bộ lạc Khôn Vu các ngươi có tư cách chống lại bộ lạc Ác Thạch chúng ta hay không!" Vừa nói, một tên vu chiến sĩ của bộ lạc Ác Thạch đã bước lên một bước, sát ý nghiêm nghị nói. "Để ta thử một chút!" Rầm! Vừa dứt lời, tên vu chiến sĩ của bộ lạc Ác Thạch này đã lao thẳng về phía Sở Phong Miên, tên vu chiến sĩ này đã trải qua chiến đấu, đột ngột ra tay bộc phát toàn lực, như một con quái thú hung hăng lao về phía Sở Phong Miên. Bộ lạc Ác Thạch được thừa hưởng huyết mạch của Thổ Chi Vu Thần, thứ lợi hại nhất của bọn họ chính là sức mạnh nhục thân. Vì thế Vu tộc của bộ lạc Ác Thạch từ trước đến nay đều dùng man lực thuần túy để chiến thắng mọi thứ. Vu Ma tiến bộ nhanh như vậy là vì có cơ duyên, nên hắn tìm đại lý do, trước bắt Vu Ma về rồi tính sau. "Còn không mau chịu trói!" Hai tên vu chiến sĩ còn lại của bộ lạc Ác Thạch cũng hiểu điều này, lập tức giận dữ quát lớn. "Mấy vị, nói là người của bộ lạc Khôn Vu ta g·iết vu chiến sĩ bộ lạc Ác Thạch các ngươi, nhưng có chứng cứ không?" Vào thời điểm này, Vu Hạo đột nhiên lên tiếng. "Chứng cứ ư? Ở phụ cận sơn lâm Nam Hoang này, gần nhất chỉ có bộ lạc Khôn Vu của các ngươi, hai vị vu chiến sĩ của chúng ta đã c·hết trong núi rừng Nam Hoang, vậy còn không phải chứng cứ sao?" Một tên vu chiến sĩ bộ lạc Ác Thạch cười lạnh nói. "Huống hồ đây là tộc trưởng chúng ta tự mình nói, chẳng lẽ tộc trưởng chúng ta lại nói sai?" "Lần này là do tất cả vu chiến sĩ của bộ lạc Khôn Vu các ngươi cùng nhau liên thủ gây ra, muốn giải quyết chuyện này không chỉ có Vu Ma, mà còn cả các vu chiến sĩ của bộ lạc Khôn Vu, bao gồm cả Vu Hạo ngươi, cùng đến bộ lạc Ác Thạch, giải thích rõ ràng đi!" Một tên vu chiến sĩ bộ lạc Ác Thạch lên tiếng đầy âm hiểm. Nghe vậy, trong mắt ba tên vu chiến sĩ bộ lạc Ác Thạch hiện rõ sự nham hiểm. Đối với bộ lạc Ác Thạch mà nói, bọn chúng không quan tâm hai vu chiến sĩ kia có phải bị người của bộ lạc Khôn Vu g·iết hay không. Thứ chúng cần chỉ là một cái lý do để một mẻ hốt gọn bộ lạc Khôn Vu. Bộ lạc Khôn Vu ở sơn lâm Nam Hoang giống như một cái gai, cản trở sự bành trướng của bộ lạc Ác Thạch, nếu diệt trừ được bộ lạc Khôn Vu, ở sơn lâm Nam Hoang này sẽ do bộ lạc Ác Thạch làm chủ. Còn những bộ lạc nhỏ khác thì càng không đủ tư cách. Hôm nay bọn chúng đến đây chẳng qua là tìm một cái cớ mà thôi. Nếu tất cả vu chiến sĩ của bộ lạc Khôn Vu đều đến bộ lạc Ác Thạch thì chính là có đi không về. Bọn chúng tuyệt đối sẽ không tin người của bộ lạc Ác Thạch dễ dàng buông tha cho mình. Sắc mặt Vu Hạo cũng trở nên u ám. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với bộ lạc Ác Thạch. Nhưng xem ra, bộ lạc Ác Thạch đã chủ động nhắm đến bộ lạc Khôn Vu, và thế là có thể tìm được lý do để động thủ với bộ lạc Khôn Vu. Mà cái c·hết của hai vu chiến sĩ kia chính là cái cớ đó. "Như thế quá võ đoán rồi." Vu Hạo không khỏi nói, giọng điệu trở nên lạnh như băng. "Võ đoán ư? Các vị đến bộ lạc Ác Thạch, tự nhiên có thể trước mặt tộc trưởng giải thích cho rõ." Một tên vu chiến sĩ bộ lạc Ác Thạch ngoài cười nhưng trong không cười đáp. Ba tên Vu tộc của bộ lạc Ác Thạch này hiển nhiên là ngông cuồng đến cực điểm, khi đến bộ lạc Khôn Vu này thì hoàn toàn không hề để bộ lạc Khôn Vu vào mắt. Bộ lạc Khôn Vu tổng cộng chỉ có ba vu chiến sĩ, trong mắt ba tên vu chiến sĩ của bộ lạc Ác Thạch này, bọn họ chẳng khác nào một bộ lạc nhỏ bé. Nếu như không phải bộ lạc Khôn Vu từng có một vu chiến tướng và mấy lời nói của người lớn tuổi thì bọn chúng đã sớm xem bộ lạc Khôn Vu như những bộ lạc nhỏ khác, trực tiếp diệt s·á·t rồi. Dù vậy, thái độ ngông cuồng vẫn không thay đổi chút nào. Tấm thái độ ngông cuồng của bọn chúng, cùng với hai Vu tộc của bộ lạc Ác Thạch mà Sở Phong Miên gặp ở trong sơn lâm Nam Hoang giống nhau đến lạ. Bọn chúng hoàn toàn không coi bộ lạc Khôn Vu là một bộ lạc Vu tộc khác mà giống như đang coi bộ lạc Khôn Vu là thuộc hạ của mình, dùng một giọng điệu cao cao tại thượng để chất vấn. Vừa nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận