Cửu Vực Kiếm Đế

Chương 464: Đánh tới cửa

Chương 464: Đánh tới cửa
"Trọng Quân, ngươi đi, lôi thằng nhãi này từ trong động phủ ra đây, phế đi tu vi của hắn, cho hắn biết đắc tội Phong Vân hội chúng ta sẽ có kết cục gì!"
Phương sư huynh chỉ vào một gã nam tử mặt khỉ bên cạnh nói.
Lời của Phương sư huynh phát ra, mang theo một loại dáng vẻ quân lâm thiên hạ, cao cao tại thượng. Dường như mọi thứ của Sở Phong Miên đều tùy ý hắn định đoạt.
"Vâng."
Trọng Quân nghe vậy, vẻ mặt càng thêm dữ tợn, kết hợp với khuôn mặt hắn, càng lộ vẻ âm độc vô cùng, chân vừa động, đi thẳng đến trước động phủ của Sở Phong Miên.
"Thằng nhãi, cút ra đây!"
Trọng Quân hướng về phía trong động phủ quát lớn.
Trong động phủ, Sở Phong Miên nghe được giọng của Trọng Quân, không khỏi nhướng mày, nhưng vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lười nhác không động. Nhìn dáng vẻ này, hoàn toàn không để Trọng Quân vào mắt.
Thấy Sở Phong Miên hoàn toàn không đếm xỉa đến lời mình, trên mặt Trọng Quân lộ ra mấy phần giận dữ.
"Đáng ghét! Một tên mới đến mà dám không nghe lời ta! Quả nhiên là cuồng ngạo không có giới hạn!"
"Trọng Quân, đừng phí lời với thằng nhãi đó, trực tiếp lôi nó từ trong động phủ ra đây!"
Phương sư huynh ở phía sau không khỏi hừ lạnh một tiếng.
"Vâng!"
Trọng Quân cười dữ tợn, nghe vậy, linh lực đột nhiên ngưng tụ trong nắm đấm. Bất chợt, một quyền liền đánh về phía động phủ của Sở Phong Miên.
Trực tiếp muốn đánh nát vô số cấm chế bên trên động phủ của Sở Phong Miên.
"Oanh!"
Một quyền này đánh tới, kết quả xảy ra sau đó, lại vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
"Phụt!"
Trọng Quân vừa đánh vào động phủ của Sở Phong Miên đột nhiên lùi lại liên tục, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra. Trọng Quân đánh vào động phủ của Sở Phong Miên, muốn đánh phá vô số cấm chế mà Sở Phong Miên bố trí.
Nhưng lực lượng của hắn lại hoàn toàn không cách nào lay chuyển vô số cấm chế do Sở Phong Miên bố trí, bị lực phản chấn trực tiếp hộc máu.
Cảnh tượng bất ngờ này, khiến mấy tên đệ tử Phong Vân hội khác đều sững sờ.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Trọng Quân này mà cũng không đánh vỡ được cấm chế này?"
Một vài võ giả đứng xem, nhìn thấy cảnh tượng này, đều không khỏi xôn xao bàn tán.
Trọng Quân, cũng là đệ tử có thâm niên tại Bắc Mang học viện, cảnh giới đạt tới Thần Lực cảnh cửu trọng, thực lực càng đạt đến đỉnh phong Thánh Giả. Ở ngoại môn, cũng được xem là một nhân vật có tiếng tăm, bây giờ lại toàn lực tấn công mà không thể phá vỡ cấm chế do Sở Phong Miên bố trí trên động phủ.
Điều này khiến không ít người cười phá lên, thanh danh của Phong Vân hội cũng không được tốt đẹp gì, thấy người của Phong Vân hội kinh ngạc, không ít võ giả đều cười trộm trong lòng.
"Phong Vân hội làm việc thật bá đạo, hàng năm tân sinh đều bị bọn họ bắt nạt, thật sự cho rằng có Vũ Phong Vân làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm sao, Vũ Phong Vân cũng còn chưa lọt vào top mười người bảng."
"Tên tân sinh này quả nhiên có vài phần bản lĩnh, một tên Ngự Phong cảnh lại có thể trở thành Tân Nhân Vương, khẳng định là có thủ đoạn đặc biệt, quả nhiên người của Phong Vân hội đều bất ngờ."
Không chỉ có đệ tử dãy núi của Sở Phong Miên, đệ tử của các dãy núi xung quanh đều kéo đến xem, người vây xem càng lúc càng đông. Phong Vân hội tạo ra động tĩnh lớn như vậy, bọn họ làm sao không biết được, một vài đệ tử từng có ân oán với Phong Vân hội đều cười ha hả không chút khách khí.
Tiếng cười nhạo báng này đơn giản đều là chế giễu, khiến sắc mặt Phương sư huynh trở nên âm lãnh rất nhiều.
"Phương sư huynh, cấm chế trong động phủ của tên tiểu tử này, ta đánh không tan được."
Trọng Quân trở về, nhìn Phương sư huynh, nhỏ giọng nói.
"Đồ phế vật!"
"Phong Vân hội ta đã lãng phí bao nhiêu tài nguyên, bồi dưỡng ngươi!"
Phương sư huynh giơ tay, trực tiếp đánh vào mặt Trọng Quân, khiến hắn bay ra ngoài. Trước mặt mọi người đang kinh ngạc, khiến Phương sư huynh càng thêm tức giận.
Đặc biệt là tiếng cười xung quanh càng thêm chói tai. Phương sư huynh nhìn về phía Sở Phong Miên trong động phủ, lạnh lùng nói.
"Tên nhãi, bây giờ ngươi tự mình ngoan ngoãn đi ra khỏi động phủ, Phong Vân hội chúng ta chỉ đánh gãy tay chân của ngươi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!"
"Nếu ngươi còn tiếp tục chống lại, cùng Phong Vân hội chúng ta là địch thì ngươi rất có thể chết không có chỗ chôn! Ngươi cần phải rõ ràng!"
Lời của Phương sư huynh đơn giản mang đậm sự uy hiếp, ai cũng hiểu rõ. Trong Bắc Mang học viện, cho dù là đệ tử cường đại đến đâu, cũng không dám mạo hiểm cấm chế của học viện mà ra tay giết người.
Nhưng tất cả đệ tử Bắc Mang học viện không thể nào mãi mãi ở trong học viện, nhất định phải đi làm nhiệm vụ. Một khi rời khỏi học viện, những quy tắc này sẽ không còn thích hợp, mỗi năm số đệ tử chết ở bên ngoài không phải là ít. Chỉ có một phần nhỏ bị ngoại địch chém giết, phần lớn đều là do ân oán học viện, bị những đệ tử khác trong học viện chém giết.
Chuyện này, trong Bắc Mang học viện, vẫn luôn là một quy tắc ngầm tồn tại, mọi người dù biết cũng không ai vạch trần ra. Nhưng lần này, Phương sư huynh lại trực tiếp nói trắng ra, không hề che giấu sát ý trong đó.
"Nhãi ranh, ngươi lấy sức một mình mà chống lại Phong Vân hội chúng ta, quả thật là ngu xuẩn, bây giờ ngươi ngoan ngoãn cút ra đây, quỳ xuống, để chúng ta đánh gãy tay chân, chúng ta sẽ cho ngươi một con đường sống thế nào?"
Phương sư huynh nhìn Sở Phong Miên, thản nhiên nói, giọng điệu này phảng phất như đang ban cho Sở Phong Miên ân huệ gì đó, khai ân ngoài vòng pháp luật.
Quỳ trên mặt đất, bị người đánh gãy tứ chi. Đối với võ giả ở cảnh giới của Sở Phong Miên mà nói, bị đánh gãy tay chân, mấy ngày sau sẽ có thể khôi phục, sẽ không làm tổn hại đến thân thể.
Nhưng làm như vậy, tổn thương gây ra không phải là cơ thể võ giả, mà là tôn nghiêm. Một võ giả nếu không có tôn nghiêm, không có một trái tim hướng đến võ đạo, thì tuyệt đối không thể trở thành cường giả. Đối với thiên tài, điều này càng quan trọng.
Lời của Phương sư huynh, nói là khai ân, nhưng ai cũng nghe được sự tàn nhẫn trong đó. Nếu Sở Phong Miên làm theo, cả đời này của hắn sẽ không thể đột phá, không khác gì một kẻ phế nhân.
Đạo lý này, Sở Phong Miên tự nhiên hiểu rõ nhất, huống chi bảo hắn quỳ gối, trên thế giới này còn chưa có ai có tư cách này.
"Khẩu khí thật lớn, cũng không sợ đau lưỡi à."
Trên mặt Sở Phong Miên lộ ra mấy phần giễu cợt.
"Người của Phong Vân hội đều ngớ ngẩn sao? Không biết Vũ Phong Vân của các ngươi có ngớ ngẩn như các ngươi không?"
"Phế vật, ngươi ngay cả cấm chế của ta cũng không đánh vỡ được, còn dám mạnh miệng, ngươi không phải nói hắn là phế vật sao? Vậy ngươi thử xem, ngươi có đánh vỡ được không?"
Lời của Sở Phong Miên gần như chỉ thẳng vào mũi Phương sư huynh mà mắng. Không chỉ mắng riêng hắn mà còn mắng cả Phong Vân hội.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận